Chương 32: Ban đêm và sáng sớm

Edit: DLinh — Beta: Chicho
*****
Lần này, Ôn Thừa Thư cũng ngủ không ngon.
Bản thân anh ngủ nông, đã quen một mình suốt bao nhiêu năm, giờ bỗng nhiên có thêm một người nằm bên cạnh, cảm giác vô cùng khác lạ… Hơn nữa đứa nhóc này ngủ không hề ngoan.


Nửa đêm, không biết do lạnh hay vì lý do gì khác, Hình Dã liên tục rúc vào ngực Ôn Thừa Thư, đôi chân giá lạnh vô thức cọ vào bắp chân lộ ngoài quần của anh, cánh tay cũng không chịu yên phận, ôm lấy cổ anh, hơi thở nóng rực phả lên vai anh. Đêm khuya vắng lặng, lại có người đẹp nằm trong lồng ngực, Ôn Thừa Thư là một người đàn ông trưởng thành bình thường thân thể khỏe mạnh, bị cậu trêu chọc như vậy, không xảy ra chuyện gì mới là lạ.


Tay chân Hình Dã lạnh lẽo, cả người lại ấm áp dễ chịu, nhiệt độ cơ thể không ngừng truyền sang người Ôn Thừa Thư qua lớp quần áo mỏng manh, hơi ấm hun cả người anh khô nóng. Hình Dã lại vô cùng dính người, Ôn Thừa Thư đành phải cố giữ bình tĩnh tách cậu ra.


Nhưng chỉ được một lát, Hình Dã đã lại ghé sát tới không chịu buông, thậm chí ngày càng có xu hướng bám dính hơn trước.
Qua lại vài lần, anh đành tùy cậu.


Hàm dưới Ôn Thừa Thư căng cứng, gỡ cái tay đang sờ ngực anh trong vô thức của Hình Dã, từ từ thở hắt ra. Anh điều chỉnh nhịp thở hợp với hơi thở đang phả ra bên cổ, nhắm hai mắt lại.


Sáng sớm, những tia sáng mỏng manh chen qua bức rèm chưa được kéo kín len vào trong phòng, rơi xuống giường lớn trong phòng ngủ. Tia sáng bất ngờ rọi qua mi mắt của Hình Dã, cưỡng ép những mảnh ý thức đã tan rã của cậu tập hợp lại. Cậu hơi nhăn mày, chầm chậm mở mắt, mê man một lúc rồi vội quay đầu nhìn quanh khắp nơi.


available on google playdownload on app store


Ôn Thừa Thư đã không còn ở trong phòng, chẳng biết đã rời đi từ khi nào.
… Không biết bản thân ngủ ở bên này từ lúc nào nhỉ?


Hình Dã nhẹ nhàng hít một hơi, hai cánh tay dài thon nhỏ vươn ra từ tấm chăn màu xanh mực, vươn vai đứng dậy xoay thắt lưng, ngồi trên giường với cơn buồn ngủ vẫn còn vương vấn. Hình Dã tựa vào đầu giường một lát, cảm thấy cổ họng hơi khô rát, cậu vừa hắng giọng, vừa cúi người sang bên cạnh lấy chiếc điện thoại của mình dưới một chiếc gối khác, đưa lên trước mắt nhìn xem.


Còn chưa đến bảy giờ.
Lòng Hình Dã trùng xuống, nhìn chằm chằm di động ngây ngốc, suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng cậu vẫn không chịu được, nhắn WeChat cho Ôn Thừa Thư, hỏi dò: “Anh, anh đi làm sớm thế?”
Đối phương trả lời lại rất nhanh.
[ Wen ]: Dưới tầng.


Khi màn hình hiện lên hai chữ này, Hình Dã ngay lập tức nở nụ cười. Cậu để điện thoại xuống, xốc chăn lên nhảy xuống giường, chạy hai bước về hướng cửa rồi đột ngột dừng lại. Cậu quay lại đi dép đàng hoàng, lại cúi người ngoan ngoãn sửa sang đống chăn bừa bộn trên giường, đứng bên cạnh giường nhắn tin cho Ôn Thừa Thư: “Trong phòng anh có dư bàn chải đánh răng không ạ, em muốn đánh răng rửa mặt một chút.”


[ Wen ]: Trong chỗ để đồ ở phòng tắm.


Hình Dã mở chỗ để đồ ở phòng tắm, tìm được một cái bàn chải đánh răng mới, khác với cái bàn chải duy nhất trong phòng cho khách mà cậu đã dùng, đây là đồ mà Ôn Thừa Thư cất đi để dùng. Suy nghĩ này nảy ra trong đầu khiến cậu bỗng dưng cảm thấy lo lắng.


Cậu rửa mặt xong, cất bàn chải đánh răng vào đúng chỗ. Nhìn hai chiếc bàn chải cùng loại khác màu, tự nhiên lại thấy vui vẻ, nghĩ nghĩ, cậu liền lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. Chụp xong, cậu cũng không lấy bàn chải đánh răng của mình ra, cứ để Ôn Thừa Thư tự xử đi, dù sao cậu cũng sướng xong rồi mà. Hình Dã nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động, vui vẻ nghĩ.


Hình Dã ở trong phòng tắm một lúc lâu, khi cậu từ tầng hai đi xuống, liếc mắt liền thấy Ôn Thừa Thư đang đứng trong phòng khách, đưa lưng về cậu, vươn tay mở tủ âm tường.


Dáng người Ôn Thừa Thư cao ráo, anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, tôn lên phần lưng dài rộng của anh và đường cong gợi cảm nơi thắt lưng. Đôi chân được che phủ bởi lớp quần dài, độ rủ của vải càng tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài của anh.


Ánh mắt Hình Dã không thể rời khỏi hình bóng Ôn Thừa Thư. Chầm chậm đi đến sau lưng Ôn Thừa Thư, cậu mới nghe thấy những tiếng động leng keng rất nhỏ. Nhiệt độ và những âm thanh cám dỗ đánh thức vị giác của cậu, khiến bụng cậu vang lên hai tiếng rột rột. Cậu nhẹ hít một hơi, dường như do hương đồ ăn vẫn chưa kịp tản ra, cậu chỉ ngửi thấy mùi thuốc quanh quẩn trên người Ôn Thừa Thư. Đó là một mùi hương ngập tràn sự quyến rũ của giống đực, khiến bộ phận phía dưới vừa mới bình phục sau phản ứng sinh lý lúc sáng sớm của Hình Dã lại rục rịch đứng dậy lần hai.


Thường có câu, no ấm thì nghĩ chuyện ɖâʍ dục, cậu vừa lạnh vừa đói như thế này mà vẫn có thể nghĩ tới chuyện đó được… Chậc, còn trẻ thật tốt.
Hình Dã suy nghĩ miên man, thiếu chút nữa đã tự chọc cười chính mình.


Ôn Thừa Thư nghe tiếng, hơi quay đầu lại: “Sao không ngủ thêm một lát?”
“Tỉnh rồi không ngủ lại được.” Hình Dã giơ tay lên, giấu đầu hở đuôi xoa xoa chóp mũi, đứng sau lưng Ôn Thừa Thư hỏi dò: “Anh đang làm gì thế ạ?”


Hình Dã đột nhiên đi tới, Ôn Thừa Thư quay người, mũi nhẹ cọ qua tai Hình Dã. Vẻ mặt anh cứng lại một chút gần như không thể nhận ra rồi lại bình thường trở lại: “Trứng ốp la.”


Hình Dã lặng lẽ đỏ tai, nhưng cậu không lui về phía sau, đã vậy còn được nước lấn tới, quay đầu nhìn Ôn Thừa Thư. Lần này cậu công khai làm nũng, ý đồ trắng trợn viết hết lên trên mặt: “Anh, em cũng muốn ăn.”


Ôn Thừa Thư “ừ” một tiếng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh khó đoán, nhưng vẫn có thể thấy được một chút dịu dàng.


Hình Dã giỏi quan sát sắc mặt, càng giỏi đón ý nói hùa, Ôn Thừa Thư nuông chiều khiến cậu càng vui vẻ mừng rỡ, mắt hiện lên ý cười: “Còn có cái gì để ăn không ạ? Em vẫn đang trong thời kỳ phát triển cơ thể, cần ăn nhiều một chút.”
Ôn Thừa Thư nói: “Sandwich.”


Hình Dã giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau Ôn Thừa Thư, lúc thì hỏi “Có cần muối không ạ?”, lát sau lại nói “Em lấy bát đĩa giúp anh”, chu đáo có phần quá mức. Cuối cùng, Ôn Thừa Thư đành bất đắc dĩ nhận lấy lọ đường từ tay cậu, nói: “Em ra ghế sa lông đợi đi, xem TV hoặc chơi game một lát.”


Hình Dã bĩu môi, kéo dài giọng đồng ý một cách không tình nguyện: “Vâng, được ạ…”
“Chim chưa được cho ăn đâu.” Ôn Thừa Thư xoay người, cho bánh mì cắt lát vào trong lò, “Có muốn không?”


“Có ạ.” Hình Dã nhìn động tác của anh một cách chăm chú, ɭϊếʍƈ môi, giọng điệu không quá sẵn sàng, “Em cho chim ăn sao?”
“Ừ.” Ôn Thừa Thư nói, “Thức ăn cho chim trong ngăn kéo dưới cửa sổ.”
“Vâng.” Hình Dã đành phải đáp lại, đi đôi dép lê không đúng size loẹt quẹt chạy ra.


Cuối cùng bên tai cũng trở nên yên tĩnh, mùi hương quen thuộc xung quanh anh cũng phai nhạt dần theo hướng chạy của đứa nhóc kia… Cái cằm trơn bóng, trắng mịn cọ bên tai anh tối hôm qua không có chút râu nào, hiển nhiên Hình Dã còn chưa đến tuổi có râu.


Thực tế này và những hành động chẳng khác nào “mặc trộm áo người lớn” của Hình Dã khiến Ôn Thừa Thư thấy hơi buồn cười, anh ngước mắt nhìn về hướng trước cửa sổ.


Hình Dã đang ngồi xổm trên thảm, quay lưng về phía anh. Trong nhà không có chun buộc tóc, cậu dùng tai nghe màu trắng để buộc tạm tóc lên, cổ áo ngủ rộng rãi để lộ bả vai mảnh nhỏ trắng như tuyết. Có lẽ ngồi xổm đến mệt, cậu liền quỳ hẳn xuống trước cửa sổ. Lúc này Ôn Thừa Thư mới để ý, dép lê trên chân Hình Dã đã bị cậu cởi ra từ bao giờ, để lộ gót chân ửng hồng nhàn nhạt.


Anh bất đắc dĩ thu lại ánh mắt, môi khẽ cong lên một độ cong không quá rõ ràng.
“Có thể ăn sáng được rồi.” Ôn Thừa Thư đặt bữa sáng lên bàn ăn, lấy sữa ấm từ trong lò vi sóng rót ra cốc thủy tinh, nói với Hình Dã đã chạy tới, “Rửa tay, đi dép.”


“Em quên ạ…” Hình Dã cười một tiếng, chạy đến bên cửa sổ đi dép, lại lết đôi dép về hướng toilet, hai chiếc tai nghe phía đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động của cậu, trông lộn xộn đến nỗi vừa buồn cười lại có vẻ đáng yêu. Lời hát cậu ngâm nga trong miệng bị không gian chật hẹp của toilet bao vây, tạo ra những tiếng vang luẩn quẩn.


Ý cười trong mắt Ôn Thừa Thư từ từ phai đi, anh nhẹ nhàng cong môi, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn giấu những tình cảm không rõ ràng.






Truyện liên quan