Chương 31: Số mệnh vô cùng cao quý!
Chùa Tam Thanh, bắt đầu được xây dựng từ đời Đường, đã có 1266 năm lịch sử, trải qua sự thăng trầm của thời gian vẫn vững vàng tồn tại cùng Đế Đô. Tòa nhà này so với hoàng cung còn có kiến trúc cổ hơn nhưng không được xếp vào di tích văn hóa cần được bảo vệ mà ngược lại vẫn đông đúc người đến thăm viếng, hương khói dồi dào.
Mao đại sư chính là chủ trì của chùa này.
Hôm nay, Mao đại sư vừa làm xong một trận pháp, vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi thì gặp đệ tử đến báo “Sư phụ, Lâu phu nhân đã đến.”
Mao đại sư dừng chân, hỏi “Bà ấy đang ở đâu?”
“Dạ, bà ấy đang ở phòng khách chờ sư phụ ạ.” Đệ tử trả lời.
Mao đại sư vẫy tay cho đệ tử lui xuống, quay người đi về phía phòng khách, từ xa ông đã nhìn thấy Lâu phu nhân đang đứng bên cửa sổ phòng khách.
“Lâu phu nhân, hôm nay bà lại có thời gian đến chùa Tam Thanh sao?” Mao đại sư cười ha ha bước về trước.
“Tôi đến mà không báo trước, không làm phiền đại sư chứ ạ.” Lúc trước, khi Lâu Minh đột nhiên xảy ra chuyện, hai vợ chồng họ Lâu đã gần như là ở khắp Đế Đô tìm kiếm các nhà huyền học nổi tiếng, cuối cùng chỉ có Mao đại sư ở chùa Tam Thanh mới có thể ngăn chặn sát khí trên người Lâu Minh. Cho nên đối với Mao đại sư, nhà họ Lâu vừa biết ơn lại vô cùng tín nhiệm.
Hai người nói chuyện một lúc rồi trở lại phòng khách, ngồi bên bàn sách.
Mẹ Lâu lấy từ trong túi xách ra ba tấm hình và ba tờ giấy đỏ đưa cho Mao đại sư, nói “Mao đại sư, ngài xem giùm tôi, có phải ngày sinh của ba cô gái này là số mệnh cực kỳ cao quý không?”
Hiển nhiên là Mao đại sư không ngờ mẹ Lâu tìm ông là để xem bát tự của ba cô gái, nhưng ông cũng không từ chối mà cầm ba tờ giấy đỏ lên, rồi lại nhìn ảnh chụp của ba cô gái, nhìn thật kĩ, sau đó nói“Chính xác, ba cô gái này, cả tướng mạo (vẻ ngoài) và bát tự đều rất tốt, có số mệnh giàu sang danh giá một đời.”
Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
“Vậy …” Mẹ Lâu hơi lo lắng nhìn Mao đại sư, ngón tay cầm quai túi xách cũng trắng bệch ra “Nếu các côấy và Lâu Minh ở cùng một chỗ …”
Mao đại sư bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Lâu phu nhân.
“Tôi nhớ là đại sư đã từng nói với tôi.” Mẹ Lâu nhớ rõ, khi Lâu Minh được xác định là không thể tiếp xúc với người bình thường, chỉ có thể ở biệt thự nhỏ khu tập thể nơi có linh khí dồi dào, lúc đó Mao đại sư đã nói “Lúc đó ngài nói là, con trai tôi Lâu Minh bị sát khí quấn thân, có tướng Thiên Sát cô Tinh, nếu không phải là người có số mệnh cực kỳ cao quý thì không thể gần gũi.”
Thiên Sát cô Tinh: sao chiếu mệnh của một người.Tức là tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ
“không phải là người có số mệnh cực kỳ cao quý thì không thể gần gũi, nói cách khác, nếu có ai mà có số mệnh cực kỳ cao quý thì có thể sẽ ở cạnh Lâu Minh mà không sợ sát khí của nó, có phải không đại sư?”
“Tuy tôi đã nói như thế, nhưng phu nhân đây là …” Mao đại sư cả gan suy đoán “Bà muốn tìm trong ba cô gái này một người để làm vợ Lâu Minh?”
“Đúng thế.” Mẹ Lâu cũng không giấu diếm ý định của mình.
“Lâu phu nhân, việc này bà đã hỏi Lâu Minh trước hay chưa?” Mao đại sư thở dài.
“Tôi vẫn chưa nói với nó.” Mẹ Lâu nói “Mao đại sự, ngài chỉ cần nói cho tôi biết, ba cô gái này có phải là người có thể tiếp xúc với Lâu Minh không, những chuyện khác ngài đừng để ý, tôi sẽ có sắp xếp.”
Mao đại sư trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng không thể ngăn cản tấm lòng lo lắng cho con trai của mẹ Lâu, chỉ vào tấm ảnh của một cô gái tóc dài, nói “cô bé này có số mệnh, có thể ở cạnh Lâu Minh lúc cậu ấy đeo nút ngọc ngăn chặn sát khí.”
Mẹ Lâu liếc mắt nhìn, phát hiện là con gái nhà chủ tịch tỉnh Giang Hải – Khương Tư Kỳ.
“nói cách khác, chỉ cần Lâu Minh không bỏ nút ngọc xuống có thể ở cạnh cô bé như người bình thường?” Mẹ Lâu xác nhận lại lần nữa.
“Điều kiện tiên quyết là sát khí của Lâu Minh không bị mất khống chế lần nữa.” Mao đại sư nói rõ sựnguy hiểm trong đó.
“Tôi hiểu, cám ơn ngài, Mao đại sư.” Mẹ Lâu đã nhận được đáp án mà mình muốn, đem mấy tấm ảnh cất vào túi xách, vẻ mặt kích động đi ra ngoài.
Phía sau, phảng phất là tiếng thở dài của Mao đại sư, nhưng mà những suy nghĩ lo âu (dụng tâm lương khổ) này của mẹ Lâu làm sao Lâu Minh có thể đồng ý, cậu ấy đã sớm suy tính cho cuộc sống của bản thân mình rồi.
Mẹ Lâu bước nhanh ra khỏi ngôi chùa, ngồi vào xe, bà lấy tấm ảnh của Khương Tư Kỳ ra, trên mặt là nụ cười vui mừng. Những năm gần đây, chỉ cần cùng mọi người trò chuyện video, trông thấy mấy đứa nhỏtrong nhà thì Lâu Minh sẽ luôn luôn hỏi thăm, ánh mắt sáng lên không hề che giấu sự yêu mến bọn nhỏ.
Lâu Minh thích trẻ con, muốn có một gia đình thuộc về chính mình. Mẹ Lâu vô cùng mong mỏi con trai nhà mình có thể có một cuộc sống bình thường như bao người. rõ ràng nó xuất sắc như vậy, hiền lành như vậy nhưng vì sao lại phải có cuộc sống tù túng như thế, bà không thừa nhận cũng không tin tưởng sẽ mãi như thế.
Cho nên, những năm gần đây, mẹ Lâu huy động hết mối quan hệ trong nhà, tìm kiếm trong cả nước những người có điều kiện phù hợp, trong đó ba cô gái này là phù hợp nhất. Trước khi đến tìm Mao đại sư, thực ra mẹ Lâu cũng đã nhờ người nhìn qua ba bát tự của ba cô gái này. Bát tự của các cô vô cùng tốt là điều không thể nghi ngờ, nhưng có thể chịu được sự ảnh hưởng của sát khí trên người Lâu Minh không thì phải nhờ Mao đại sư xem xét.
Hôm nay …
một tay mẹ Lâu cầm ảnh chụp của Khương Tư Kỳ, một tay bấm điện thoại di động “Tư Kỳ à, bác Lâu nè con, hôm nay con có thời gian không, đi uống trà …”
==
một tuần sau, Lâu Minh đang ở trong phòng sách kiểm tr.a số liệu mẫu thiết kế mới của mình, thì bị Trình Bằng xuất hiện cắt ngang.
“cô nhóc tới?” Hôm nay là cuối tuần, cuối tuần nào Trần Ngư cũng đến đây ké linh khí để vẽ bùa, nên Lâu Minh theo thói quen mà tưởng là Trần Ngư đến.
“không phải.” Trình Bằng lắc đầu, vẻ mặt hơi kì lạ “Là một vị tiểu thư tên là Khương Tư Kỳ, nghe nói là thay mặt phu nhân đến tặng đồ cho anh.”
“Khương Tư Kỳ?” Lâu Minh kinh ngạc nhíu mày “Trong nhà không thể tùy tiện cho người khác vào, sao các cậu không nhận đồ rồi nói cô ta rời đi?”
“Bộ trưởng Lâu đồng ý cho cô ấy vào, ông ấy nói … vị Khương tiểu thư này sẽ không bị sát khí của anhlàm ảnh hưởng.” Khi Khương Tư Kỳ vừa đến nhà thì điện thoại của bộ trưởng Lâu cũng tới.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lâu Minh cũng trở nên khó hiểu, anh do dự một chút rồi đặt bút xuống, đixuống lầu. Khi anh thấy một cô gái an tĩnh điềm đạm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, động tác xuống lầu cũng chậm hẳn.
đang cẩn thận nhìn ngắm xung quanh, Khương Tư Kỳ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngọt ngào đáng yêu nói “anh là anh Ba ạ, chào anh, em là Khương Tư Kỳ.”
Lâu Minh chậm rãi đến trước mặt cô gái đang cười duyên dáng, trong lòng mặc dù rất kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lịch sự “Xin chào, tôi là Lâu Minh.”
“Em biết, bác Lâu đã nói về anh với em rồi. anh Ba, anh còn đẹp trai hơn nhiều so với lời bác Lâu đã nóiđó.” Lúc Khương Tư Kỳ nói chuyện, gương mặt tròn tròn ửng hồng vô tình hợp với cái gối ôm màu hồng cô đang nắm chặt trong tay, làm toát lên vẻ xinh đẹp của cô gái .
“Cám ơn.” Lâu Minh ôn hòa nói “Nghe nói mẹ tôi làm phiền nhờ cô mang đồ đến cho tôi?”
“không phải, không phải, vừa đúng lúc em đi qua đây. không phải cố ý đến tặng, cũng không phải bác gái làm phiền đâu ạ.” Khương Tư Kỳ càng giải thích càng lúng túng.
“cô đừng gấp …” Lâu Minh hơi buồn cười “Mẹ tôi nhờ cô đưa gì đến vậy?”
“A, là cái này.” Khương Tư Kỳ vội vội vàng vàng lấy túi giấy màu đen bên cạnh đưa cho Lâu Minh.
Lâu Minh nhận túi giấy, phát hiện bên trong là khăn quàng cổ lông dê, anh kinh ngạc nhíu mày, có chút không hiểu rõ, sao mẹ anh lại nhờ một cô gái xa lạ đến tận đây để đưa cho anh chiếc khăn quàng cổ này.
“anh … anh có thích không?” Khương Tư Kỳ thấy Lâu Minh cầm chiếc khăn thật lâu mà không nói lời nào, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Lâu Minh bỗng nhiên hoàn hồn “Đương nhiên thích, chỉ là do tôi không biết là mẹ tôi còn biết đan khăn quàng cổ.”
Lâu Minh vừa mới nhìn qua, thấy trên chiếc khăn quàng cổ này có đan thiếu mấy mũi, hiển nhiên là do người đan đan thiếu, nếu mua ở bên ngoài thì sẽ không thể có lỗi sơ suất như thế.
“không phải là bác Lâu đan đâu ạ.” Khương Tư Kỳ bỗng nhỏ giọng nói.
Bàn tay đang cầm khăn quàng cổ của Lâu Minh bỗng nhiên cứng đờ.
“Là em đan đó, kỹ thuật của em chưa được tốt lắm.” cô gái nói xong, cúi đầu, hai bàn tay trắng nhỏ bất an mà vò vò gối ôm bên cạnh.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lâu Minh trở nên nghiêm túc lên, chiếc khăn đang ở trên tay anh lập tức rơi trở lại túi giấy. Thông minh như Lâu Minh làm sao không nhận ra ý tứ của mẹ mình.
anh nhìn cô gái đang xấu hổ và e sợ, dáng vẻ lo lắng bất an, tình cảnh chỉ có thể thấy trên TV, Lâu Minh chưa bao giờ nghĩ lại có thể gặp trên người mình.
Đến cùng là mẹ anh đang nghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ bà đã quên thể chất của anh rồi hay sao?
Ngay lúc này, vừa mới tìm được cớ để chạy ra ngoài, Trần Ngư vội vàng chạy đến nhà họ Lâu, vô cùng quen thuộc vọt vào phòng khách.
“anh Ba, em tới rồi!” Trần Ngư thấy Lâu Minh thì vô cùng vui vẻ hô lên.
Nhìn thấy Trần Ngư, vẻ mặt nghiêm túc của Lâu Minh buông lỏng một chút. Khương Tư Kỳ cũng tò mò nhìn qua, phát hiện chỉ là một cô nhóc nhỏ bé như học sinh cấp ba thì thở phào một hơi.
“A … Khó có khi thấy anh có khách nha.” Trần Ngư nhìn Khương Tư Kỳ, mặc dù cô không am hiểu việc xem tướng nhưng khi thấy quanh cô gái này có một quầng khí cao quý màu tím nhạt bao quanh để cho Khương Tư Kỳ có thể ở trong nhà mà không bị sát khí làm ảnh hưởng, Trần Ngư cũng có chút kinh ngạc.
“Chào em, chị là Khương Tư Kỳ.” Khương Tư Kỳ thấy Lâu Minh và Trần Ngư rất quen thuộc thì chủ động chào hỏi lấy lòng.
“Em là Trần Ngư.” Trần Ngư cười gật gật đầu, sau đó ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâu Minh và Khương Tư Kỳ, ánh mắt dường như muốn nói ‘em biết hết đó nha’, làm Khương Tư Kỳ không tự giác mà đỏ mặt.
Lâu Minh tức giận gõ gõ đầu Trần Ngư “Em nhìn lung tung cái gì đó, mau lên lầu đi.”
Trần Ngư ôm đầu, lật đật chạy lên lầu hai, đang chạy được một nửa, cô chợt quay đầu, nhìn Lâu Minh le lưỡi “anh đang xem mắt chứ gì? Vậy mà không cho em coi, ở chỗ em khi người ta đi xem mắt toàn mời mọi người đến chứng kiến đó.”
Mặc dù Khương Tư Kỳ biết hôm nay mình đến đây làm gì, khi vừa nhìn thấy Lâu Minh là cô đã thích ngay vị công tử nho nhã nhà họ Lâu này. Nhưng đột nhiên bị người khác vạch trần như thế làm cho Khương Từ Kỳ càng thêm xấu hổ cúi thấp đầu.
Lông mày Lâu Minh vừa giãn ra được một chút lại lập tức nhăn lại, còn kẻ đầu têu nào đó vừa nói lớn xong thì bỏ chạy ngay lên lầu làm cho anh tức giận mà không cách nào phát ra được. Quay đầu lại thìthấy gương mặt đỏ như trái cà chua của Khương Tư Kỳ, đầu Lâu Minh càng lớn hơn.
“Xin lỗi cô.” Lâu Minh trả lại túi giấy “Quà tặng của Khương tiểu thư chỉ sợ là tôi không nhận được.”
“Tại … tại sao? anh không thích phải không?” Khương Tư Kỳ hỏi.
“Khương tiểu thư, do lúc đầu tôi vẫn nghĩ khăn này là do mẹ tôi đan … cô hiểu không?” Lâu Minh ám chỉ, không muốn cho lời nói của mình làm tổn thương đến cô gái này.
“Tôi … hiểu rồi.” Mặt Khương Tư Kỳ lúc đỏ lúc trắng, nước mắt đảo vòng quanh, cắn răng cầm túi giấy chạy ra khỏi phòng khách.
“Trình Bằng, cho người đưa Khương tiểu thư về.”
Lâu Minh dặn dò xong, xoay người bực bội ngồi trên ghế sô pha đem gối ôm màu hồng ném ra xa. anhthực sự là nghĩ mãi không ra là cha mẹ anh muốn làm cái gì đây? Sắp xếp cho anh xem mắt? Sau đó kết hôn sao?
“anh không vừa ý cái gì thì thôi, sao lại ném gối của em đi.” Trần Ngư ghé đầu vào lan can lầu hai, vì gối ôm của mình mà bất bình.
“Em nói nhảm gì đó.” Lâu Minh tức giận.
“Em nói cái gì không đúng mà nói nhảm?” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi nói “Nhưng mà, anh Ba, sao anhkhông thử suy nghĩ một chút xem? Chị gái kia thật xinh đẹp lại có khí cao quý bao quanh, nếu như sát khí trên người anh không nặng thêm thì cùng sống chung với cô ấy không phải là không có khả năng.”
“trên người cậu có sát khí, số mệnh Thiên Sát cô Tinh, chỉ có người có số mệnh cực kì cao quý mới có thể sống chung cùng cậu. Nhưng người có số mệnh như vậy, trên đời này có rất ít.” Lâu Minh đột nhiên nhớ đến lời Mao đại sư đã nói với anh vào mười mấy năm trước.
“Sát khí không nặng thêm? Vậy nếu sát khí nặng thêm thì sao?” Lâu Minh hỏi.
“Vậy thì em không biết, nếu không lần sau chị gái kia đến, anh thử bỏ nút ngọc ra để em đo thử giúp anh.” Trần Ngư nói.
Ánh mắt Lâu Minh sắc bén hẳn lên, nhìn Trần Ngư trầm giọng hỏi “Em nói là, nếu anh cởi nút ngọc thìcô ấy sẽ bị ảnh hưởng?”
“Tất nhiên rồi.” Trần Ngư tự hào nói “anh còn không biết là trên đời này chẳng có người nào ‘trâu’ giống như em đâu, không sợ sát khí trên người anh chút nào a.”
Lông mày Lâu Minh nhíu lại càng sâu.
“Nhưng mà anh không xem mắt thành công làm em cũng có chút vui vẻ đó.” Bỗng nhiên Trần Ngư cười hì hì nói.
Lâu Minh kinh ngạc nhìn qua.
“Nếu anh kết hôn, em sẽ không được tự do đến đây, dù sao cũng không tiện lắm.” Trần Ngư làm như thật nói.
“Xem ra em cũng không ngốc lắm nhỉ!" Lâu Minh bị chọc tức mà bật cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Tây Thi: không cho phép anh kết hôn!
Tam thiếu: Liên quan gì đến em.
Tây Thi: Em còn chưa cưỡng hôn anh nữa mà …