Chương 50: Lựa chọn khó khăn
“Thi Thi, em thực sự nhìn thấy ma sao?” Thiệu Huy mong ngóng nhìn Trần Ngư.
“Vâng.” Trần Ngư dứt khoát gật đầu, nếu Trương Văn Văn và Sở Tiêu đã nói với hai người này, thì Trần Ngư cũng không cần phải giấu diếm nữa. Huống chi, cô chỉ lười phải nói ra thôi chứ cũng chẳng có ý định giấu ai cả.
Thiệu Huy kích động nắm chặt tay Trần Ngư “Trương Văn Văn còn nói, em còn lợi hại hơn Thiên Sư bình thường rất nhiều.”
Trần Ngư khiêm tốn đáp “So với người giỏi hơn thì không bằng, so với người khônggiỏi thì hơn là cái chắc.”
“Dù sao đi nữa, xin em đi cùng anh đến một nơi đã.” Thiệu Huy nói xong thì thúc giục Tần Dật “Tần Dật, cậu lái nhanh chút nữa đi.”
“Tới ngay rồi đây.” Tần Dật trả lời.
Trần Ngư tò mò nhìn ra ngoài cửa xe, xe đi qua một ngã tư, rẽ phải rồi đi vào mộtbệnh viện.
Lúc này, điện thoại trong tay Thiệu Huy bỗng vang lên, Thiệu Huy nhận điện thoại, chỉ nghe bên kia truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Trương Văn Văn “anh Thiệu Huy, anhmau tới đi, anh ấy sắp không được rồi.”
“Bọn anh đang đến dưới lầu rồi.” Sắc mặt Thiệu Huy trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Tần Dật đang định tìm chỗ đậu xe, nghe thế thì chuyển tay lái, lái xe đến dưới khu điều trị nội trú “Cậu mang Thi Thi lên trước đi.”
“Ừ.” Thiệu Huy nói xong, kéo Trần Ngư từ ghế ngồi xuống xe.
Bị lôi kéo ép xuống xe, thật ra Trần Ngư rất muốn nói rằng: anh thả em ra để em tự xuống từ phía bên kia không phải là nhanh hơn sao? Nhưng mà tất nhiên là bây giờ Thiệu Huy đang hoảng hốt, không thể để ý nhiều như vậy được.
anh lôi Trần Ngư đang còn ngơ ngơ ngác ngác chạy thẳng lên khu điều trị nội trú, vào thang máy lên tầng mười sáu, sau khi ra khỏi thang máy tiếp tục lôi Trần Ngư chạy nhanh về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng điều trị VIP.
“Trần Ngư!!” Trương Văn Văn nhìn thấy Trần Ngư, vẻ mặt vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Trong phòng bệnh có bốn người, đầu tiên Trần Ngư nhìn thoáng qua Trương Văn Vănmột chút rồi ánh mắt rơi vào một đạo sĩ trung niên mặc áo choàng dài đang ngồi cạnh giường bênh. cô thấy người đạo sĩ trung niên kia cầm một khối ngọc bội có linh khí dồi dào, làm phép chuyển linh khí từ ngọc bội sang thân thể của người thanh niên đangnằm trên giường bệnh.
“Tử Dương, Tử Dương sao rồi ạ?” Thiệu Huy gạt mấy người ra rồi chạy đến bên giường bệnh.
“Trần Ngư, xin cậu hãy cứu anh ấy đi.” Trương Văn Văn thấy Trần Ngư đứng bất độngthì chạy vội đến cầu xin.
Lần đầu tiên Trần Ngư bị người ta khóc lóc cầu xin, cô dùng sức định rút tay ra, nhưng Trương Văn Văn lại tưởng cô muốn hất tay cô ta ra, thế là lại dùng sức nắm thật chặt.
Lúc này Thiệu Huy cũng định thần lại, anh quay đầu nhìn Trần Ngư kêu “Thi Thi, em mau tới nhìn xem?”
“cô buông ra coi!” Trần Ngư xạm mặt, nhìn Trương Văn Văn đang nắm tay mình, kêu lên.
“Trần Ngư, lần trước đều là do tôi không đúng, tôi không nên nói cậu nói bậy, tôi xin lỗi cậu, xin cậu hãy cứu anh tôi đi.” Trương Văn Văn khóc sưng cả mắt, hiển nhiên làcô ta rất lo lắng cho người anh này.
“cô nắm tay tôi thì làm sao tôi qua đó được.” Trần Ngư bó tay luôn rồi.
“Á …” Trương Văn Văn sửng sốt, rồi dường như phải bỏng vội vàng thả lỏng tay Trần Ngư ra.
Lúc này, Trần Ngư mới đi đến cạnh giường bệnh, đứng quanh giường bệnh là mẹ Trương, Sở Tiêu, Thiệu Huy đều lui về sau đồng thời mong chờ nhìn về phía Trần Ngư.
Trần Ngư nhìn thoáng qua người thanh niên nằm trên giường bệnh, người thanh niên này có nét giống với Trương Văn Văn, chỉ là làn da đã tái nhợt gần như trong suốt, có thể nguyên nhân là do nằm bệnh một thời gian dài, gương mặt thoạt nhìn hết sức gày gò. Người thanh niên đang yên tĩnh ngủ say, nhưng trong cơ thể, sinh khí từng chútmột, từng chút một trôi đi.
Hỗn hợp sinh khí và linh khí người đạo sĩ trung niên đưa vào cùng nhau chảy về phía cái lỗ đen bằng quả bóng bàn nơi ấn đường của người thanh niên, nếu như không phải người đạo sĩ trung niên này không ngừng rót linh lực vào, thì sinh khí trong cơ thể người thanh niên này có lẽ đã sớm chấm dứt.
“A!” Người đạo sĩ trung niên bỗng nhiên hừ một tiếng, nhìn mồ hôi hột đầy đầu và hai tay co rút là biết ông ta không còn cầm cự được bao lâu.
“Đạo trưởng Triệu!” Mẹ Trương lo lắng kêu lên.
“Trương phu nhân … bần đạo … chỉ sợ là … không duy trì được nữa rồi.” Đạo trưởng Triệu khó khăn nói.
“Kiên trì một lát nữa!” Bỗng nhiên Trần Ngư lên tiếng nói.
Từ khi Trần Ngư bước vào phòng bệnh, đạo trưởng Triệu đã biết là con gái phu nhân Trương nói đúng, cô bé nói cô gái nhỏ này đúng là một Thiên Sư, nhìn linh lực quanh thân của cô bé này còn mạnh hơn ông một chút. Nhưng do từ khi vào phòng, Trần Ngư vẫn không có hành động gì, mà đạo trưởng Triệu lại phải tập trung duy trì sinh khí trên người Trương Tử Dương nên vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm Trần Ngư.
Bây giờ, thấy Trần Ngư chủ động lên tiếng, đạo trưởng Triệu như trút được gánh nặng, nói “Ba … ba phút.”
“Được, thế là đủ” Trần Ngư vừa nói vừa móc la bàn trong túi vải ra.
Trước đó, vì đánh thức sát khí ngủ đông trong cơ thể Lâu Minh nên thân thể cô cũng hấp thu không ít sát khí. Mặc dù mấy ngày nay đã khôi phục được phần nào nhưng để an toàn, cô quyết định mượn linh khí trong la bàn cho chắc ăn.
“Vù vù!”
La bàn trong tay Trần Ngư không mấy vui vẻ, chấn động mấy cái, dường như muốnnói, sao mỗi lần tôi vừa hút đầy linh khí là cô lại kiếm chuyện ép khô tôi.
“Ngoan nha, tối nay tao cho mày qua bên kia ngủ.” Trần Ngư dỗ dành.
Lúc này la bàn mới an tĩnh lại, Trần Ngư đưa tay nhẹ nhàng ném đi, la bàn xoay tròn trong không trung rồi dừng lại trước đầu Tử Dương, một nguồn ánh sáng nhàn nhạt tỏa xuống, bao trùm toàn bộ thân thể người thanh niên.
Trong phòng bệnh, những người khác mặc dù không nhìn thấy ánh sáng của linh khí, nhưng cái la bàn đen nhánh tự động trôi bồng bềnh giữa không trung cũng đủ làm người khác chấn động, Thiệu Huy vừa Tần Dật vừa mới bước vào đều giật mình.
Khi ánh sáng linh khí chiếu xuống, lỗ đen nơi ấn đường của người thanh niên chợt ngừng việc hấp thu sinh khí, ngược lại, bắt đầu hấp thu linh khí do la bàn rót xuống.
Trần Ngư nhân cơ hội này, duỗi tay ra, mượn linh lực của la bàn vẽ trên ấn đường của người thanh niên một cái bùa chú, đem sinh khí trong cơ thể người thanh niên phong ấn lại.
Cuối cùng, khi bùa chú được vẽ xong, phong ấn được khởi động, lỗ đen ban đầu to bằng quả bóng bàn bắt đầu co lại, cuối cùng biến thành một điểm đen nơi ấn đường, đây là nơi bùa chú được phong ấn. Trần Ngư đưa tay thu hồi la bàn, đạo trưởng Triệu cũng ngừng động tác vận chuyển sinh khí, lảo đảo một cái, ngã về cái ghế đằng sau ông.
“Sao rồi ạ?” Mẹ Trương thấy hai người cùng dừng động tác thì lo lắng hỏi.
Đầu tiên, đạo trưởng Triệu nhìn thoáng qua Trần Ngư nhưng thấy Trần Ngư cúi đầu,không biết đang suy nghĩ gì, nên đành phải lên tiếng giải thích “Tình trạng của Trương thiếu tạm thời đã được khống chế, nhưng trước đó, cậu ấy đã bị hút quá nhiều sinh khí, chỉ sợ …”
“Chỉ sợ gì ạ?” Mẹ Trương kích động nói.
“Sợ là vẫn chưa tỉnh lại được?” Đạo trưởng Triệu thở dài nói.
“Vẫn chưa tỉnh lại là có ý gì? Con trai tôi cứu được hay là không cứu được đây?” Mẹ Trương rối loạn hỏi.
Bà vốn cho là con trai mình bị bệnh nguy hiểm, bác sĩ bó tay không cứu được, nhưng con gái bà lại tìm được đạo sĩ nói cho bà biết con trai bà là bị người khác dùng thuật pháp hãm hại. Bây giờ vất cả lắm mới có thể khống chế được tình huống, vậy mà người ta lại nói có thể con trai bà không tỉnh lại được, mẹ Trương cầm cự đã lâu cuối cùng không chịu nổi mà sụp đổ.
“Mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnh một chút.” Trương Văn Văn ôm lấy mẹ mình trấn an.
Đứng một bên, Tần Dật đột nhiên hỏi “Có biện pháp nào cứu anh ấy được không ạ?”
“Trừ phi có thể thu hồi sinh khí đã bị người ta hút đi.” Đạo trưởng Triệu nhìn thoáng qua Trần Ngư nói “Nhưng tu vi của bần đạo quá thấp, không phát hiện được ai là người đã hút đi sinh khí của Trương thiếu?”
Tần Dật theo ánh mắt của đạo trưởng Triệu nhìn về phía Trần Ngư nãy giờ vẫn đangtrầm ngâm, chợt lên tiếng hỏi “Thi Thi, em có biện pháp nào không?”
“A?” Trần Ngư đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, tất nhiên là không nghe được vấn đề Tần Dật hỏi.
“Đạo trưởng Triệu nói là phải thu hồi sinh khí mà Tử Dương đã bị hút đi thì anh ấy mới có thể khôi phục được, em có biện pháp thu hồi sinh khí không?”
“Tôi không muốn!”
Trần Ngư đột nhiên quay đầu, nhìn về phía giường bệnh, hồn phách của Tử Dương vừa ngồi dậy, ánh mắt người thanh niên đầy cầu khẩn, nhìn Trần Ngư lắc đầu khôngngừng.
Quả nhiên là tự nguyện!
Đoạt sinh khí của người khác là tà thuật phản ý trời, nên dù được sử dụng thành công nhưng cũng không thể bị hút đi thuận lợi một cách kì lạ như vừa rồi. Lúc đó, Trần Ngưđã cảm thấy kì lạ rồi, bây giờ xem ra, quả nhiên người thanh niên này tự nguyện để người ta hút đi sinh khí của mình, hơn nữa đem chính mình, ngày sinh tháng đẻ và máu sống của mình cho đối phương.
Lông mày Trần Ngư nhíu lại, không biết phải làm thế nào, một bên là người bệnh tự nguyện chịu ch.ết, một bên là người thân cố hết sức ngăn cản, cô bỗng dưng bị cuốn vào việc riêng nhà người khác mà thấy buồn bực.
“Thi Thi?” Tần Dật.
“cô không nên ngăn cản ‘thuật đổi mệnh’!” Trương Tử Du.
“Trần Ngư à.” Trương Văn Văn.
“cô không được tổn thương cô ấy!” Trương Tử Du.
“Câm miệng!” Bị nhiều người nói nhao nhao mà Trần Ngư cảm thấy đau cả đầu, khoác túi vải lên, đẩy đám người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trước đây, cô chỉ gặp qua ác ma, hoặc là đánh ch.ết, hoặc là siêu độ, chưa khi nào gặp trường hợp phức tạp như thế này. cô cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ xem rốt cục phải giải quyết như thế nào mới ổn thỏa.
Trong phòng bệnh, cả đám người sững sờ, mẹ Trương tuyệt vọng ngồi sõng xoài trênmặt đất, Trương Văn Văn cắn môi, lập tức buông mẹ Trương ra, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài đuổi theo Trần Ngư.
“Trần Ngư, em gái Trần Ngư.” Trương Văn Văn đuổi kịp Trần Ngư đang đứng trước cửa thang máy “Trần Ngư, tôi xin cậu, cầu xin cậu cứu anh trai tôi đi mà, chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, sau này tôi …”
“Chuyện lúc trước đã bỏ qua, cô đừng nhắc lại nữa.” Trần Ngư biết Trương Văn Văn muốn nói lại chuyện nhóc ma rơi xuống nước.
“Nếu cậu tha thứ cho tôi rồi thì cậu cứu anh trai tôi đi, có được không?” Trương Văn Văn cầu xin, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Trần Ngư.
“Văn Văn!” Sở Tiêu chạy đến thì trông thấy Trương Văn Văn muốn quỳ xuống thì vội vàng chạy đến đỡ Trương Văn Văn.
đang định đưa tay cản lại, Trần Ngư thấy Sở Tiêu đã ngăn Trương Văn Văn, vì thế lặng lẽ rụt tay lại.
“Em gái Trần Ngư, chuyện lúc trước tất nhiên là Văn Văn làm không đúng nhưng cũngkhông thể trách một mình Văn Văn. Nếu như không phải em nhắc cô ấy trên người côấy có hồn ma bám thì cô ấy cũng không sợ hãi mà đi tìm Thiên Sư.” Sở Tiêu nhịnkhông được nói.
“…” Trần Ngư yên lặng một lúc lâu, thực ra cô cũng biết là Sở Tiêu nói đúng, lúc trước nếu không phải cô cố ý hù dọa Trương Văn Văn, đứa bé kia đã sớm đi đầu thai, sẽkhông phát sinh những chuyện sau này nữa.
Lúc đó, cô nhìn thấy Trương Văn Văn mà cảm thấy tức giận như vậy là bởi vì nhóc ma đó dùng tay bịt kín miệng Trương Văn Văn, hồn phách vừa mới ch.ết nên vô cũng yếu ớt, nếu không phải là vì quá sợ hãi hoặc là có oán hận thì không thể có khả năng khống chế sức mạnh của Trương Văn Văn. Cho nên chắc chắn là lúc đầu Trương Văn Văn muốn tìm người siêu độ cho nhóc ma nhưng sau đó đổi ý, tìm người thu cậu nhóc, nhóc ma ý thức được nguy hiểm nên theo bản năng mà che miệng Trương Văn Văn,không để cho cô ta nói chuyện.
Chuyện này nói rõ ràng thì cả cô và Trương Văn Văn đều có lỗi, nên Trần Ngư siêu độ cho nhóc ma là đền bù áy náy, lại để cho Trương Văn Văn lấy danh nghĩa nhóc ma quyên góp cho trẻ em vùng núi, tích đức là để cho nhóc ma có cơ hội đầu thai tốt hơn.
nói đến cùng, Trương Văn Văn bị như thế cũng có chút liên quan đến cô, nghĩ như thế Trần Ngư ngẩng đầu nói với Trương Văn Văn “cô qua đây với tôi một chút.”
Trương Văn Văn ngẩn người, sau đó cùng Trần Ngư đứng qua một bên vắng người.
Trần Ngư nhìn Tần Dật và Thiệu Huy cũng đã đuổi đến đây cùng Sở Tiêu đang đứng cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi Trương Văn Văn “Nếu bản thân anh của cô muốn ch.ết thì cô có còn muốn cứu anh ta không?”
“Cái gì?” Trương Văn Văn không thể tin, cao giọng.
“anh của cô sỡ dĩ bị như vậy là do có người cầm ngày sinh tháng đẻ và máu sống củaanh ta, sử dụng ‘thuật đổi mệnh’, đổi tuổi thọ của anh trai cô cho một người nào đó đãsắp ch.ết.” Trần Ngư nói “Loại thuật pháp này không khó phá, điều khó khăn chính làanh trai cô tự nguyện.”
“Cái gì … Cậu có ý gì? Vì sao anh trai tôi tại tình nguyện chứ?” Vẻ mặt Trương Văn Văn tràn đầy ngờ vực.
“Biến!” Trần Ngư nhíu mày, cảm thấy chuyện này không thể do một mình cô nói được, nghĩ đến đây, ngón trỏ và ngón giữa tay phải Trần Ngư khép lại, từ từ vạch ngang trước mắt Trương Văn Văn.
Trương Văn Văn phản xạ nháy mắt một cái.
“Bây giờ cô trở về phòng bệnh đi, cô có thể nhìn thấy anh trai cô rồi.” Trần Ngư nói.
“Hả?” Trương Văn Văn vẫn chưa hiểu.
“Mắt âm dương tạm thời chỉ có hiệu lực trong ba mươi phút, cô tranh thủ đi.” Trần Ngư thúc giục.
Lúc này Trương Văn Văn mới phản ứng lại, nửa tin nửa ngờ chạy về phía phòng bệnh.
“Văn Văn?” Sở Tiêu thấy Trương Văn Văn bỗng nhiên chạy đi, nghi ngờ nhìn thoáng qua Trần Ngư rồi cũng xoay người chạy theo.
Tần Dật và Thiệu Huy đi tới, Thiệu Huy nhìn Trần Ngư hỏi “Thi Thi, lúc nãy em nói gì với Văn Văn vậy?”
“Chuyện này xem như là chuyện riêng của gia đình cô ấy, em không thể nói cho anhbiết, nếu muốn anh có thể đi hỏi Trương Văn Văn.” Trần Ngư đáp.
Tần Dật và Thiệu Huy liếc nhìn nhau, Thiệu Huy tiếp tục hỏi Trần Ngư “Vậy … tình trạng của Tử Dương còn có thể cứu được không?”
“không phải là vấn đề có thể cứu được hay không mà là vấn đề có muốn cứu haykhông?” Trần Ngư nhíu mày đáp.
“Em có ý gì? Có thể cứu thì đương nhiên phải cứu chứ, cái gì mà có muốn cứu haykhông?” Tần Dật không hiểu hỏi.
Đúng lúc này, trong phòng bệnh bỗng truyền đến tiếng ồn ào, Tần Dật và Thiệu Huy sợ đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy vào.
Chờ bọn họ chạy đi, Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại di động gửi cho Thiệu Huy tin nhắn (anh chuyển lời cho Trương Văn Văn, phong ấn của em có thể duy trì trong bảy ngày, trong bảy ngày, nếu anh trai cô ấy nghĩ thông suốt thì nói cô ấy đến tìm em.)
Nhắn tin xong, Trần Ngư bước vào thang máy rời đi, dọc đường đi, tâm tình vô cùng tệ, cảm xúc sa sút này vẫn còn cho đến tối, ngay cả Lâu Minh cũng nhận ra.
“Được nghỉ đông mà sao em lại buồn bã vậy?” Lâu Minh ngạc nhiên hỏi.
“Em gặp một chuyện mà không biết nên giải quyết như thế nào?” Trần Ngư cau màynói.
“Em nói ra để anh góp ý cho.” Hiếm khi Lâu Minh thấy cô nhóc có tâm sự, vì thế mà có chút tò mò.
“Vâng, hôm nay em đã gặp một hiện tượng kỳ quái.” Trần Ngư không nói tên Trương Văn Văn mà sử dụng đại từ chung, sau đó kể mọi chuyện cho Lâu Minh nghe “Vậy anhBa, anh cho rằng em nên cứu hay không nên cứu người này?”
“Em cũng đã nói ‘thuật đổi mệnh’ là trái với lẽ thường, bình thường hẳn là tìm cách cứu người này về chứ.”
“Nhưng mà người này tự nguyện vì người khác mà đổi mệnh a.” Trần Ngư nói “Từ mộtgóc độ nào đó mà nói, người được người kia cứu sẽ có một cơ hội tiếp tục sống sót, nếu như em ra tay ngăn cản ‘thuật đổi mệnh’, như vậy cũng tương đương là em đãgiết một người khác.”
Lâu Minh hơi sững người “Nhưng mà người đó không phải là người đáng lẽ phải ch.ết sao?”
“Cũng không hoàn toàn, nếu đối phương là cường hào ác bá, hoặc là ác ý hãm hại như vậy thì em ra tay ngăn cản sẽ không phải lăn tăn gì hết. Nhưng vấn đề là, giữa hai người bọn họ là tự nguyện.” Trần Ngư nói “Giống như khi xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, đứng trên đường là đứa bé, nhưng đứng ở ven đường, người mẹ theo bản năng nhào đến cứu. Nếu như em có biện pháp ngăn cản chuyện này, anh nói em có nên ngăn cản người mẹ cứu con mình hay không?”
“…” Vấn đề này cũng làm khó Lâu Minh, vốn là bi kịch thì kết thúc như thế nào cũng đều không mỹ mãn.
“Nếu mà em không nhìn thấy thì cũng được đi hoặc là em không đủ năng lực giải quyết thì em cũng không thấy áy náy gì, nhưng mà em lại nhìn thấy rõ ràng, lại có năng lực ngăn cản được, sao em có cảm giác hai người họ ai ch.ết cũng đều làm em có liên quan a, thật là phiền ch.ết đi thôi!!!” Trần Ngư buồn bực ôm gối ôm lăn lộn trênghế sô pha “Thực ra em không hiểu nổi hành động của người này, anh ta như vậykhông sợ người nhà của anh ta đau lòng hay sao chứ?”
“Tại sao em lại thấy bực bội?” Lâu Minh chợt lên tiếng hỏi “Em hoàn toàn có thể coi như em chưa từng gặp qua chuyện này. Khi người nhà của anh ta đến tìm em giúp đỡ, em cũng có thể lựa chọn không nhúng tay vào.”
“Thế nhưng mà, em đã nhìn thấy a, em không có cách nào coi như là em chưa từng thấy qua.” Trần Ngư buồn bực nói.
Lâu Minh nhịn không được cười một tiếng, đưa tay kéo gối ôm Trần Ngư đang ôm trong lòng, nói “Đứng dậy nào, đừng buồn bực nữa.”
Trần Ngư tiếp tục ôm gối ôm ngồi bất động.
“Em có biết vì sao em cảm thấy bực bội không?” Lâu Minh hỏi
“Em không biết.” Trần Ngư buồn buồn nói.
“Vì em là người lương thiện.” Lâu Minh chợt nói
Trần Ngư đẩy đẩy gối ôm, liếc nhìn Lâu Minh “Em mới không phải là người lương thiện, khi em bắt ma, cho dù ma có đáng thương cỡ nào, em cũng đều thu nó.”
“Đó là vì em biết, đưa bọn họ đi đầu thai là kết quả tốt nhất cho mấy con ma đó.” Lâu Minh nói “Nhưng chuyện này không giống. Em nói người này đang đánh đổi mạng sống của mình để cứu một người khác, sâu trong lòng em cũng không muốn người này ch.ết đi, đúng không?”
“…” Trần Ngư sửng sốt một chút, ôm gối ôm ngồi dậy “Em không biết.”
“Nếu có một biện pháp vẹn cả đôi đường, em có làm không?” Lâu Minh hỏi.
“Nhưng mà không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường cả.” Trần Ngư nói “’Thuật đổi mệnh’ chỉ có thể sử dụng với người sắp ch.ết, nên trong hai người họ nhất định sẽ cómột người ch.ết.”
“Nếu chuyện này em không thể bỏ mặc được thì em hãy đi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện đi.” Lâu Minh nói “Nhỡ đâu khi em tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, sẽ có biện pháp tốt hơn thì sao?”
“Nếu vẫn không có biện pháp tốt hơn thì sao?” Trần Ngư hỏi
Lâu Minh nghĩ nghĩ rồi nói “Hoặc coi như là em vì anh, anh rất tò mò, hai người đó có thể có mối quan hệ gì mà người đó có thể dùng tính mạng của mình để đổi cho người khác như vậy.”
“Ừm …” Trần Ngư rối rắm một chút rồi nói “Nhưng mà quy định của môn phái nhà em, khi ra tay nhất định phải lấy tiền.”
Lâu Minh cười khúc khích “Vậy anh sẽ trả tiền nhờ em điều tr.a chuyện này cho anhnha, một đồng, được không?”
“một đồng? Ít như vậy thôi á. Được rồi, nể giao tình giữa hai chúng ta, em nhận, anhcó lời nha.” Trần Ngư quăng gối ôm ra, cầm quả táo trên bàn bắt đầu gặm.
Lâu Minh thấy Trần Ngư đã khôi phục tinh thần, nhịn không được cười một tiếng.
Chỉ tốn có một đồng mà anh có thể làm cô nhóc tham tiền này phải ra tay, xem ra làanh có vị trí rất lớn trong lòng của cô nha.
Tác giả có lời muốn nói
Trong group chat của nhóm trợ lý.
“Trần tiểu thư vừa ra tay là có mấy trăm vạn, vậy mà Tam thiếu chỉ cần một đồng là có thể nhờ cô ấy ra tay?”
“Quả nhiên là Trần tiểu thư cũng thích Tam thiếu nhà chúng ta.”
“Nhưng rõ ràng là Tam thiếu có rất nhiều tiền mà!”
“Cái này gọi là tình thú!”