Chương 93: Vô tình gặp được Lục Ninh
Khi Trần Ngư tỉnh lại thì cô đã được đưa xuống núi về khách sạn. cô mơ hồ xuống giường, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng của cánh cửa sổ sát đất ra, bên ngoài trời đãtối đen.
Bị ánh đèn điện sáng chói trên đường phố đâm vào mắt, Trần Ngư không tự chủ mà híp mắt lại, xoay người đến bên ghế số pha lấy cái túi vải của mình, rút điện thoại di động ra gọi cho ông lão.
“Con tỉnh rồi?” Hình như ông Ngô đang nơi nào đó rất ầm ĩ, trong điện thoại vang lên tiếng tạp âm.
“Sao trời bỗng nhiên tối đen vậy ông?” Bây giờ Trần Ngư vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
“Ngủ đến nỗi ngu luôn rồi.” Giọng ông Ngô ghét bỏ “Con quên lúc trước con đã khởi động đài tụ hồn rồi?”
“Ah, con nhớ rồi.” Trần Ngư lại hỏi “Bây giờ ông đang ở đâu?”
“Ta thấy con vẫn ngủ nên đi ra ngoài ăn cơm rồi, con có muốn ăn luôn không, đi ra cửa khách sạn, đi phía trước qua ba con hẻm đến một quán nướng.” Ông Ngô vừa ăn que nướng vừa nói.
“Dạ, thôi khỏi, con mà đến thì chắc ông cũng ăn xong rồi. Để con tự đi ăn cũng được.” Trần Ngư nói xong định cúp điện thoại.
“Nhóc con?” Trần Ngư nghe ông Ngô gọi cô thì lại đưa điện thoại lên tai.
“Khi khởi động đài tụ hồn, linh lực của con bị tiêu hao khá nhiều, giờ có cảm thấy có gì khác thường không?” Ông Ngô thử hỏi.
“Dạ, không có a.” Trần Ngư thử vận chuyển linh lực của mình “Con thấy khỏe mà, linh lực cũng hồi phục gần xong rồi.”
“Vậy thì tốt, ta cúp đây.” Ông Ngô cúp điện thoại, quyết định chưa nói với Trần Ngư việc đã xảy ra trong thạch thất.
Lý do rất đơn giản, nếu Trần Ngư nhớ được thì tất nhiên là không cần ông nói ra, nếu Trần Ngư không nhớ được, chứng tỏ thời cơ chưa đến. Dù sao ông cũng không muốn nhìn thấy cô nhóc nhà ông tự mình tìm đường ch.ết. Còn về phần Lâu Minh, bây giờkhông phải là đang đi tìm Linh Khí cho cậu ta sao? Ông Ngô không có chút áp lực nào, lại gọi ông chủ cho thêm hai mươi que nướng nữa.
==
Trần Ngư rửa mặt thay quần áo xong, dùng điện thoại di động tìm được một quán cơm tương đối nổi tiếng ở gần đây, cả ngày nay cô chưa ăn gì, giờ bụng đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi.
Quán ăn này kinh doanh rất tốt, đã qua giờ ăn cơm nhưng trong quán vẫn còn sáu bảy bàn khách, bởi vậy có thể thấy được, trên mạng nói ở đây ăn ngon là sự thật.
“Chào cô, cô đi mấy người.” Phục vụ nhiệt tình chào hỏi.
“Tôi đi một người.”
“Vậy … cô ngồi bên trong được không? Bên đó có một bàn hai người.” Nhân viên phục vụ nói.
Trần Ngư không để ý gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ vào phía trong, đi giữa chừngthì gặp khách từ lầu hai bước xuống. Nhân viên phục vụ lịch sự nghiêng mình tránh, và thế là Trần Ngư bất ngờ gặp được người quen.
“Thi Thi.” Giọng Lục Ninh vô cùng vui mừng.
“Lục Ninh.” Giọng Trần Ngư cũng kinh ngạc.
Lục Ninh nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh hỏi “Em tới ăn cơm à?”
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu.
“Em đi cùng bạn tới sao?” Lục Ninh hỏi.
“không, chỉ có một mình em thôi.”
“Vậy em muốn ngồi chỗ anh không? anh đặt phòng riêng trên lầu hai rồi.” Lục Ninh nhiệt tình mời.
Khi Trần Ngư đang còn do dự có lên hay không thì một cô gái bỗng từ trên lầu chạy xuống, nhìn bóng lưng của Lục Ninh thì kêu lên “anh Lục Ninh, dì Lâm nói đừng chọn cá lớn quá, ăn không hết đâu … Sao cô lại ở đây?”
Vẻ mặt Nghiêm Hân như thấy quỷ nhìn Trần Ngư, giọng nói không tự chủ mà cao lên quãng tám.
“Tôi xuất hiện ở đây rất kỳ quái sao?” Trần Ngư nhướng mày.
“…” Hai tuần nữa là giải Huyền Linh bắt đầu, Trần Ngư có mặt ở đây quả thật là khôngcó gì lạ cả.
“Ngồi cùng đi, ăn một mình đâu có vui đâu.” Lục Ninh lại nhiệt tình mời.
“không được.” Trần Ngư chưa kịp trả lời, Nghiêm Hân đã kích động phản đối trước.
“Hân Nhi?” Lục Ninh không đồng ý nhìn Nghiêm Hân, cảm thấy Nghiêm Hân như thế này là không lễ phép.
Vốn dĩ Trần Ngư không muốn đi lắm, nhưng thấy thái độ này của Nghiêm Hân thì lại thấy có mấy phần hứng thú, gật đầu đồng ý “Vậy làm phiền anh.”
“không phiền, không phiền.” Lục Ninh quay đầu nói với nhân viên phục vụ “Tôi ở phòng 206, cậu báo hấp giùm tôi một con cá đừng to quá.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu rồi bước đi.
“Để anh dẫn em đi.” Lục Ninh cười nói với Trần Ngư.
Trần Ngư gật đầu, đi theo Lục Ninh lên lầu hai, phía sau Nghiêm Hân thấy không cản được thì tức giận dậm dậm chân. Trần Ngư thấy vậy bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng chờ đến khi cô bước vào phòng 206 thì rốt cuộc không còn thấy buồn cười nữa rồi. cô hối hận, vì sao cô lại muốn so đo cùng Nghiêm Hân làm gì chứ. cô nhóc đó ngăn cản cô là vì suy nghĩ cho cô a.
“Thi Thi, đây là mẹ anh.” Lục Ninh nhìn một vị phu nhân trung niên có khí chất nhu nhược, giới thiệu “Mẹ, đây là bạn con tên Trần Ngư, mẹ có thể gọi cô ấy là Thi Thi, Thi trong Tây Thi.”
“Tây Thi? Quả nhiên là một cô bé thật xinh đẹp.” Mẹ Lục dịu dàng nhìn Trần Ngư.
“Chào dì ạ.” Trần Ngư vừa thấy người lớn thì vô cùng khách khí, đặc biệt là đối với người có khí chất gần giống với mẹ già nhà mình. (ý chị là giống mẹ Trần yếu ớt, dễ khóc)
“Con ngồi đi. Cùng ăn cho vui, đừng khách khí nhé.” Mẹ Lục thấy Trần Ngư khách khíthì cười nói.
“Trần đạo hữu, lại gặp mặt rồi.” Ở bên cạnh, Nghiêm Uy cũng cười chào hỏi Trần Ngư.
Trần Ngư có ấn tượng tốt với Nghiêm Uy hơn em gái Nghiêm Hân của anh ta nhiều, thấy anh ta chào hỏi mình nên cũng lễ phép đáp lại. Rất nhanh chóng, nhân viên phục vụ đưa lên một bộ chén đũa mới, đồ ăn cũng lần lượt được đưa lên, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
“Thi Thi cũng tới đây tham gia giải đấu Huyền Linh sao?” Mẹ Lục nhìn Trần Ngư.
“Dạ, vâng ạ.” Trần Ngư ngoan hiền gật đầu.
“Vậy đến lúc đó bốn người có thể tham gia cùng nhau thành một tổ, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Mẹ Lục nói.
Tất nhiên là Nghiêm Hân không muốn, nhưng vì có mặt của mẹ Lục nên cô ta cũngkhông tiện nói thêm điều gì, ngược lại, Nghiêm Uy cười nói “Dì Lâm, chắc dì không biết rồi, trong bốn người bọn con thì tu vi của Trần đạo hữu là cao nhất, nếu bọn con cùng tổ tham gia trận đầu thì chính bọn con sẽ cản trở Trần đạo hữu ấy chứ.”
“thật sao?” Mẹ Lục hơi ngạc nhiên nhìn Trần Ngư, hiển nhiên là không ngờ một cô gáitrẻ có vẻ ngoài nhỏ nhắn, yếu ớt mà lại có tu vi cao như vậy.
“Đúng là tu vi của Thi Thi cao hơn con.” Lục Ninh nói “Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện con kể về Ma Vương lúc trước không?”
“Nhớ chứ, lúc đó con đi thành phố Bình tìm cho mẹ đá Thái Sơn, đã gặp Ma Vương ở chợ ma.” Mẹ Lục gật đầu.
“Dạ, đúng rồi mẹ.” Lục Ninh cười nói “Lúc đó, đột nhiên Ma Vương xuất hiện, ông Nghiêm cũng không chạy tới kịp, chính là Thi Thi đã đánh cho Ma Vương chạy mất đó mẹ.”
“Ồ, Thi Thi giỏi quá!” Mẹ Lục nhìn Trần Ngư, ánh mắt cũng khác hẳn lúc trước.
“Dạ, cũng được thôi ạ. Chúng ta mau ăn cơm đi, ôi chao, món cá này ăn ngon ghê.” Trần Ngư được khen mà xấu hổ, chỉ có thể cắm đầu ăn cơm.
Mẹ Lục cười dịu dàng, biết cô gái nhỏ thẹn thùng nên cũng không nói gì nữa, chỉ bảo “Con thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”
Ngồi bên cạnh, Nghiêm Hân thấy mẹ Lục mới gặp mà đã thích Trần Ngư như vậy, cảm giác được một mối nguy cơ tiềm ẩn nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể tự hờn dỗi dùng đũa chọc chọc chén cơm.
Cuối cùng cũng có thể an lòng ăn cơm, Trần Ngư thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tập trung vào sự nghiệp ăn uống, nhưng mà cũng phải nói là mấy món của quán này ăn ngon thật, mai mốt có cơ hội dẫn anh Ba đến đây nếm thử mới được.
Mặc dù Đế Đô là nơi tập trung nhiều món ăn ngon của các miền, nhưng phần lớn đã bị biến đổi không giữ được hương vị chính gốc của món ăn đó.
“A …”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Dì Lâm.”
“Dì ở …”