Chương 61

Thật vất vả để dỗ Nhị Bảo ngủ, Tùy Thịnh ngồi thẳng dậy chuẩn bị đi về, bất ngờ nhìn thấy Đại Bảo ở phía đối diện đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm anh đầy mong đợi.


Trong đầu Tùy Tùy thoáng quá một ý nghĩ không tốt, chỉ có thể nhắm mắt đi tới, cúi người xuống ôn nhu nói với Đại Bảo: "Đại Bảo sao còn chưa ngủ? Không mệt sao?"
Ánh mắt Đại Bảo không thay đổi, giống như đang nói —— mau đến đây vuốt lông cho bổn vương.


Tùy Thịnh không thể làm gì khác hơn là thử vươn tay thăm dò phủ lên đầu nhóc, sờ sờ mái tóc ngắn cũn, quả nhiên Đại Bảo lộ ra bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Trời! Muốn! Diệt! Anh!
Thôi xong rồi! Hiện tại Đại Bảo cũng có ý muốn được sờ sờ đầu!


Sau này trọc đầu như lời của anh anh gánh không nổi bị hai thằng nhãi con truy sát QAQ.


Tùy Thịnh khóc không ra nước mắt, nhưng mà Đại Bảo không giống Nhị Bảo, nếu anh dừng lại, Nhị Bảo chỉ biết liều mạng nhào vào lòng bàn tay của anh, Đại Bảo thì khác, nhóc chỉ bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt kia làm cho Tùy Thịnh nghĩ tới Giang Cảnh Xuyên, vội vàng tiếp tục dùng lực sờ sờ mạnh tóc của nhóc dỗ nhóc vui vẻ.


Trên thục tế không cần lo lắng tình cảm cha nuôi và con nuôi không tốt, Tùy Thịnh tin tưởng, hai cục cưng này thân thiết với anh hơn.
Chờ sau khi hai cục cưng ngủ, trời cũng không còn sớm, Tùy Thịnh xuống lầu liền thấy mẹ Giang ngồi ở phòng bếp, vội vàng đi tới, hỏi: "Dì chưa ngủ sao?"


available on google playdownload on app store


Mẹ Giang lắc đầu một cái, nói với dì giúp việc, "Đem bữa khuya bưng lên, ăn được rồi."  Sau đó quay đầu nói với Tùy Thịnh: "Dì thấy con chưa ăn cơm tối, tận lực chơi đùa cùng hai thằng nhóc, dì dặn dò nhà bếp chuẩn bị hoành thánh con thích ăn, ăn xong rồi đi."


Tùy Thinhj thích ăn hoành thánh do đầu bếp nhà họ Giang làm, ăn liên tiếp hai chén cũng không thấy ngán, nghe nói như thế liền ngồi xuống, cười hì hì nói: "Vẫn là dì Giang thương con."


Mẹ Giang cười híp mắt nhìn Tùy Thịnh, thật ra trong lòng cũng lo lắng cho anh, do dự chốc lát, nói: "Tùy Thịnh, con có thể tâm sự với dì Giang một chút không? Con cũng biết, sau khi Đại Bảo Nhị Bảo ra đời, mẹ con vẫn luôn rất nôn nóng."


Thật ra thì Tùy Thịnh rất thích mẹ Giang, cảm thấy bà và những người lớn tuổi khác không giống nhau, cho nên nghe mẹ Giang nói như vậy, Tùy Thịnh cũng không muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, ngược lại cười nói: "Dì Giang, con không phải là người không hiểu chuyện, dì yên tâm, trong lòng con đã có suy tính, hôm nay con nói với dì một câu thật lòng, trước khi Đại Bảo Nhị Bảo sinh ra, con không nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con, hiện tại suy nghĩ đã thay đổi, có kết hôn hay không con không dám nói trước, nhưng con thì nhất định phải sinh."


Anh cũng nghĩ xong, không kết hôn, anh còn thể tìm người sinh hộ, có một số việc, trong lòng anh rất rõ ràng, nhà họ Tùy nhất định phải có một người thừa kế, nếu không những người họ hàng thân thích kia nhất định sẽ có ý nghĩ không an phận.


Mẹ Giang thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Tùy Thịnh đầy yêu thuonge, "Con cần gì phải thế?"


"Dì Giang, con cũng không muốn nói với ba mẹ là con không tìm một người con gái để lập gia đình, chuyện này dì cũng biết, nếu con kết hôn với người khác, không phải là hại người sao? Tuy nói con không phải là người tốt lành gì, nhưng chuyện chậm trễ cả đời người ta con không làm được, ba mẹ con trong lòng nghĩ thế nào con biết rất rõ, một mặt là lo lắng cơ nghiệp sau này rơi vào tay người ngoài, mặc khác sau này sợ con già rồi sẽ cô đơn."


"Năm nay con cũng đã 30, dù sao sáng mai con cũng sẽ nói với ba mẹ, trước năm 35 tuổi, nếu không tìm được đối tượng thích hợp, con sẽ tìm một người đẻ thuê, dì Giang, đây là cực hạn của con."
Tùy Thịnh khẩn thiết nói xong, mẹ Giang cũng không tiện khuyên nhủ cái gì nữa.


Có mấy lời không thích hợp để nói ra, dù sao cũng không phải con của mình.


Tùy Thịnh lái xe rời khỏ nhà cũ nhà họ Giang, vốn nghĩ đi về căn hộ của mình, nhưng  lại thay đổi phương hướng đi đến bờ sông, bây giờ bên bờ sông có hai ba đôi tình nhân, anh tìm một chỗ yên tĩnh đổ xe gió sông thổi mạnh, đốt một điều thuốc nhìn ngọn đèn xa xa bên bờ bên kia, thời gian vô cùng buồn bã.


Trong đầu một chút suy nghĩ cũng không có, đang chuẩn bị dập tắt điếu thuốc, điện thoại di động vang lên, cầm lên nhìn là Giang Tinh Tinh gọi tới.
"Bây giờ em bên kia đang là rạng sáng đúng không? Gọi làm gì? Không ngủ?"


Giang Tinh Tinh ngồi ở trên giường, Chu Tùy làm việc ở một phòng khác, cô trong lòng suy nghĩ chuyện của Tùy Thịnh và Đồng Viên, thế nào cũng không ngủ được, ấp úng nói: "Buổi tối uống cà phê không ngủ được, mấy ngyaf nữa em về nước, muốn em mua quà gì về không?"


"Ây yo, mặt trời mọc ở đằng tây? Nhớ tới mua quà cho anh?"
"Có muốn hay không!"
Tùy Thịnh cười tươi hơn: "Nhất định muốn nha, đây llaf lần đầu được hưởng thụ đãi ngộ này, phải muốn!"
"Muốn cái gì?"
"Cáo gì cũng được, chỉ cần đừng cầm đồ madeinchina tới lừa gạt anh là được."


Đúng như Giang Tinh Tinh và Tô Yên nói, mặc dù cô đã buông xuống chấp niệm đối với Tùy Thịnh, nhưng cô đối với anh ngoại trừ thầm mến ra, con coi anh như anh trai mà đối đãi, cho nên hạnh phúc của Tùy Thịnh cô rất quan tâm, thầm mến Tùy Thịnh nhiều năm như vậy, người khác nhìn thấy Tùy Thịnh sống rất tiêu sái, thật ra thì chỉ có những người bên cạnh và bằng hữu mới biết anh cũng không quá tốt.


Không muốn xen vào việc của người khác, nhưng vẫn thử dò xét giọng điệu của anh một chút.
Giang Tinh Tinh trầm mặc chốc lát hỏi: "Nếu như, em nói là nếu như, nếu như một ngày anh tìm được Đồng Viên, anh sẽ làm gì?"


Đây là vấn đề cô muốn hỏi từ trước, bất quá trong lòng còn ôm ảo tưởng, hiện tại chỉ thuần túy là quan tâm mà hỏi thôi.
Tùy Thịnh không nghĩ tới Giang Tinh Tinh sẽ hỏi vấn đề này, cũng như cô yên lặng hơn mười giây, lúc này mới trả lời, "...Nói xin lỗi với cô ấy."


Thời trẻ không hiểu được người yêu, hận đối phương không xoay quanh mình, cũng rất dễ dàng nghĩ phải như vậy, cảm thấy cuộc sống của đối phương cũng giống như mình, không có phiền não.


Một khi phát hiện mình không phải là trọng tâm trong cuộc sống của đôi phương, không cách nào chấp nhận được sự chênh lệch giữa sông và biển, làm ra một số chuyện cucuwj đoạn hy vọng lấy được sự chú ý của đối phương, còn chưa từng suy nghĩ qua, người yêu mình đã trải qua những gì.


"Chỉ như vậy thôi?" Giang Tinh Tinh có chút không dám tin, "Anh không muốn quay lại với cô ấy sao?"
Tùy Thịnh cười khổ hai tiếng, "Đây không phải do anh quyết định."
"Vậy...Nếu như cô ấy không muốn quay lại với anh thì sao?" Giang Tinh Tinh cẩn thận hỏi.


Chỉ là nghe người khác hỏi như vậy, tim cũng cảm thấy đau nhói, Tùy Thịnh cúi đầu nhìn hòn đá trên đường, nhỏ giọng nói: "Anh không biết."
Thật không biết.
Buộc cô quay lại? Không, sẽ không.
Theo đuổi cô lần nữa? Nếu quả thật cô nguyện ý cho mình cơ hội, cần gì bỏ đi nhiều năm như vậy.


Đồng Viên đối với Tùy Thịnh không đơn giản như vậy, cô khác biệt với tất cả mọi người, anh không thể nói anh yêu cô nhất, dù sao cuộc sống dài như vậy, nhưng anh nghĩ tới mình tạo nên cuộc sống khốn khó cho cô, chỉ có ý nghĩ này, cũng đã thấy tự trách và xấu hổ không thôi.


Giang Tinh Tinh ừ một tiếng, nói ngủ ngon sau đó nhanh chóng cúp máy, cô sợ nếu mình nói nữa, sẽ không nhìn được nói với Tuuf Thịnh, cô gặp Đồng Viên.


Trong lòng cô tức giận, cảm giác mình không này gọi cuộc gọi này, nói không chừng Tùy Thịnh nhận ra cái gì đó cũng nên, hoặc là nói những câu hỏi của cô lần nữa gợi lên những chuyện thương tâm của Tùy Thịnh, yoms lại dù là cái nào cũng khiến cho cô cảm thấy thất bại.


Giang Tinh Tinh xuống giường đi đến một nơi khác, thấy Chu Tùy đang uống cà phê, vốn là muốn phát giận, nhưng tâm đã mềm mại xuống.
Người cô yêu đang cố gắng làm việc.
Oh, thật gợi cảm.
Còn phải cảm ơn mình lý trí, không có một bước bước vào vực thẩm, lúc này mới gặp người tốt như vậy.


Trên thế giới này còn có cái gì so với người mình yêu cũng yêu mình càng làm cho tâm tình vui vẻ hân hoan hơn?
Cô bĩu môi, nói với Chu Tùy: "Đều tại anh, để cho em nhàm chán, thiếu chút nữa làm chuyện ngu xuẩn."


Chu Tùy để ly cà phê xuống, nhéo nhéo ấn đường, có chút mệt nỏi nói: "Ừ, là lỗi của anh, em đi ngủ trước đi, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi, ngoan đi."
"...Ừ." Giang Tinh Tinh không nói gì nữa, ngoan ngoãn đi về ngủ, cô biết, Chu Tùy bận ch.ết đi được, cô không thể chia sẻ với anh, chỉ có thể không đi quấy rầy.


Bên này sau khi cúp điện thoại Tùy Thịnh lái xe về căm hộ của mình, tắm rửa sạch sẽ cố gắng miễn cưỡng đem tâm tình tịch mịch đè nén xuống, nằm trên giường lớn, Tùy Thịnh nhìn trần nhà, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.


Anh chitwj đứng dậy, không, không đúng, Tinh Tinh cho tới bây giờ chưa từng hỏi qua anh chuyện này, cô sao phải hỏi như thế? Tại sao lại khác thường như vậy?


Tùy Thịnh vội vàng rời giường uống một ly nước đá, trong lòng có một dự đoán khó tin, anh muốn gọi cho Giang Tinh Tinh hỏi rõ ràng, nhưng vừa mới nghĩ, nếu vừa rồi cô không nói, tiếp tục hỏi như vậy, phỏng chừng cũng sẽ không có kết quả gì.


Anh lại nghĩ đến, trước đó Tô Yên đăng ảnh trong Wechat đi ăn với Giang Tinh TInh, điều này đại biểu Giang Tinh Tinh, Chu Tùy còn có Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên ở cùng một nơi.
Phát hiện bên kia cũng đã khuya lắm rồi, goi cho Giang Cảnh Xuyên không thích hợp, chỉ có thể kìm chế kích động chờ ngày mai.


Đáng tiếc trong lòng có suy đoánm rất khó bình tĩnh lại, Tùy Thịnh cả đêm không ngủ, nhìn Wechat và Weibo của bạn bè, cũng không tìm được cái gì bất thường.
Cho đến khi thấy Tô Yên khen một cái Weibo, Tùy Thịnh trực giác cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhấp vào trang chủ của Weibo đó.


Tên Weibo là Thiên đường của trẻ em.
Tâm Tùy Thịnh nhảy tới cổ họng, anh đơn giản không tin vào mắt mình, nhưng những từ ngữ trên Weibo rõ ràng là phong cách của Đồng Viên.
Thấy một cái đăng vào hai tháng trước, hóc mắt Tùy Thịnh nhanh chóng đỏ lên.


Thiên đường của trẻ em: Lần đầu tiên tự làm gà nướng, mùi cũng không tệ lắm ~
Kèm theo ảnh trên tay cô cầm một cái cánh gà tâm tình rất vui vẻ.
Cô giống như một chút cũng không thay đổi, lại giống như đã thay đổi hoàn toàn.


Có lẽ khóe mắt quá khô khốc, nước mắt Tùy THịnh rơi trên màn hình, anh vội vàng bụm mặt, tựa đầu trên gối, trong không gian của mình, anh có thể thaoir mái thể hiện cảm xúc chân thật nhất của bản thân, trong phòng đều là tiếng nức nở nghẹn ngào của Tùy Thịn.


Sydney bên này, sau khi chụp ảnh xong, công tác của Giang Cảnh Xuyên cũng hoàn tất, chuẩn bị trở về nước.
Theo ý Giang Cảnh Xuyên muốn đến Melbourne ở mấy ngày, nhưng Tô Yên không đợi được, cô nói với Giang Cảnh Xuyên cô rất nhớ hai đứa con trai, nếu không nhìn thấy Đại Bảo Nhị Bảo cô sẽ đổ bệnh mất.


Mặc dù Giang Cảnh Xuyên tỏ vẻ khinh bỉ trước sự uy hϊế͙p͙ của cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt vé máy bay.
Nếu như vợ thất ự nhớ nhung sinh bệnh, cũng là anh thiệt thòi.
Một ngày trước khi về, Đồng Viên mời Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đến nhà trọ của cô ăn cơm, coi như là tiệc tiễn đưa.


Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên dĩ nhiên sẽ không từ chối, mua một ít trái cây và rượu vang đến nhà Đồng Viên, phong cảnh Sydney không tệ, khu nhà trọ của Đồng Viên cũng không sai biệt lắm, gần trạm xe lửa và siêu thị, hết sức thuận tiện.


Nhà trọ của Đồng Viên không lớn, có một phòng khách một sân thượng và một căn gác nhỏ, căn gác nhỏ được Đồng Viên chỉnh sửa thành phòng sách, trên sân thượng trồng một ít hoa cỏ, còn có xích đu, ngồi trên đó đọc sách hoặc nghỉ ngơi nhất định rất thoải mái.


Nghe Đồng Viên nói, trong phòng sách có rất nhiều đồ trang trí cổ đại cô sưu tầm rất lâu, không tốn tiền mua.
Trên lầu toàn là sách, còn có một người máy hình như là rất lâu rồi.


Mặc dù phòng nhỏ, nhưng dọn dẹp rất ngăn nấp, chỉnh tf, vừa nhìn cũng biết chủ nhân ngôi nhà dùng tất cả tấm lòng để dọn dẹp.
Đồng Viên nói chó nhà bạn cô sinh, cho cô một con, đến lúc đó cái nhà này càng thêm ấm áp.


Đi vào nhà bếp, Đồng Viên mở tủ lạnh ra, thuận miengj hỏi: "Hai người muốn uống gì không? Có cà phê đá và nước suối, đúng rồi, còn có kem."
"Nước suối." Giang Cảnh Xuyên giành mở miệng trước Tô Yên, "Hai chai nước suối."
Tô Yên không chịu, "Em không có nói em muốn uống nước suối, em muốn ăn kem!"


Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái, giọng nói cũng không phập phồng, "Nếu bây giờ em ăn, trong vòng một tháng em sẽ không được ăn kem nữa, em tự mình chọn đi."
Thật ra thì Tô Yên có chút không quen khí hậu, nhưng mà không nghiêm trọng lắm, dù sao cũng chỉ ở lại mấy ngày thôi.


Giang Cảnh Xuyên sợ dạ dày cô không thảo mái, mấy ngày nay cấm cô ăn kem.
Tô Yên quay đầu mỉm cười nói với Đồng Viên: "Làm phiền, nước suối."
Đồng Viên đưa nước cho họ, cười nói: "Thật là mở rộng tầm mắt, thì ra bộ dáng nói chuyện yêu đương của Cảnh Xuyên là như thế này."


Giang Cảnh Xuyên hiển nhiên không có hứng thú với chuyện cô gái này nói, xoay người đi ra sân thượng.
"Tại sao lại như vậy?" Tô Yên hỏi tới.


Cô quả thật không biết bộ dạng năm đó của Giang Cảnh Xuyên, quan trọng hơn là, phụ nữ thích nghe lời nói của người ngoài cuộc, người đàn ông này đối với cô không giống như vậy.
Cô biết Giang Cảnh Xuyên đối với cô khác biệt, nhưng vẫn muốn biết là khác như thế nào, càng nhiều càng tốt.


Đồng Viên rửa tay, vừa ướp cánh gà vừa nói: "Tôi vẫn cho là anh ta không nói chuyện yêu đương, cũng sẽ không yêu ai, tôi nhớ khi đó có một cô gái yêu Cảnh Xuyên, vừa đúng lúc Cảnh Xuyên có ngày nghỉ nên về nước, cô bé kia ngày nào cũng mang bánh ngọt, bánh bích quy mình làm cho Cảnh Xuyên, Cảnh Xuyên một lần cũng không ăn, có một lần cô bé kia khóc, khóc đến nước mắt như mưa, vốn chúng tôi tưởng rằng Cảnh Xuyên ít nhất sẽ động lòng, nào biết anh ta một chút phản ứng cũng không có, một câu cũng không nói xoay người rời đi, lưu lại cô bé kia vừa khóc vừa tức.


Quả thật Giang Cảnh Xuyên sẽ làm như vậy.
Nếu như là cô gái bình thường, Giang Cảnh Xuyên sẽ đối với người này rất lễ phép, nếu như là cô gái yêu anh, hơn nữa anh không muốn nhận, vậy thì anh sẽ không cho người ta sắc mặt tốt.


Trong lòng Tô Yên rất thưởng thức hành vi này của Giang Cảnh Xuyên, nhưng vẫn tặc lưỡi nói: "..Lạnh lùng quá."


"Tránh ra, nếu như cô thu liễm một chút ý cười trên mặt, lời cô nói mới có tính thuyết phục." Đồng Viên cười mắng,  cô dừng lại một chút, cảm khái nói: "Trước kia thấy trong sách có một câu nói nư vầy, nói nước mắt là vũ khí lợi hại nhất mà con gái dùng để đối phó với con trau, nhưng từ sự kiện kia, mỗi lần nhìn thấy câu này tôi điều nghĩ đúng là đồn nhảm, ít nhất thì không có tác dụng đối với Cảnh Xuyên."


Đúng vậy, nếu như người đàn ông này không có tình cảm với bạn, dù bạn có khóc đến mù, anh ta cũng sẽ không đau lòng.


"Cho nên, tôi sẽ không khóc trước mặt người khác, cảm thấy nước mắt của tôi, trong lòng người khác không chừng đang suy nghĩ, người này thật khó chiều." Đồng Viên cười cười nói.


Tô Yên có thể hiểu ẩn ý phía sau lời nói của Tô Yên, bởi vì người thân duy nhất của cô không còn, người yêu cô nhất trên đời cũng không có ở đây, cho nên không dám khóc, vì sợ bị người ta ghét."


"Nói cũng đúng, đúng là không nên tùy tiện khóc." Tô Yên không an ủi Đồng Viên, nói những lời linh tinh như trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người quan tâm cô, loại lời nói này không dành để an ủi cho người từ nhỏ đã độc lập kiên cường mà lớn lên như Đồng Viên, rất rẻ tiền, không có chút ý nghĩa nào.


"Cần giúp một tay không?" Tô Yên hỏi.
Đồng Viên nhìn Tô Yên một cái nói, "Cảnh Xuyên sẽ giết tôi."
"Tôi đi rửa trái cây!" Tô Yên xắn tay áo lên, mượn Đồng Viên một dây thun buộc tóc, đem đầu tóc buộc ngay ngắn, bây giờ mới bắt đầu rửa trái cây.


Giang Cảnh Xuyên đi vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Yên cầm dao gọt trái cây, anh đi tới, cướp lấy dao từ trong tay cô, nhỏ giọng nói: "Em ra đi, loại chuyện nguy hiểm này để anh làm cho."
"...Ừ." Tô Yên ngoan ngoãn lui hai bước, thỉnh thiangr đưa trái cây.


Thời điểm Đồng Viên nướng cánh gà nhìn thấy một màn này, trong mắt có vui vẻ, có chúc phúc, chỉ không có hâm mộ.
Cô không cần hâm mộ người khác, bởi vì cô không cảm thấy cô đơn.


Bữa cơm này rất phong phú, có cánh gà nướng, có hào hấp, còn có cua hoàng đế, Đồng Viên còn làm hai món ăn kèm.


"Mùi vị cánh gà nướng thât thơm." Tô Yên không chút keo kiệt khen ngợi, trù nghệ của Đồng Viên đúng là không tệ, thậm chó Tô Yên còn thấy so với một số cửa hàng bên ngoài còn ngon hơn nhiều.


Đồng Viên đắc ý gật đầu, "Thật ra thì tôi làm món ăn Trung Quốc tốt hơn, nhưng mà do hôm nay không có nguyên liệu, lúc trước tôi thèm ăn lẩu, liền có suy nghĩ, gọi mấy người bạn thân tới đây ăn, bọn họ đến bây giờ còn hỏi tôi bao giờ thì làm một bữa nữa."


“Đúng  rồi, cô cho tôi địa chỉ, chờ khi về nước tôi gửi nguyên liệu nấu ăn cho cô."
Đồng Viên nhìn Tô Yên một cái, vui vẻ, "Nào có chuyện tốt như vậy, cô cũng cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ mua miễn phí cho cô."


Hai người Tô Yên và Đồng Viên trò chuyện thật vui vẻ, ăn cơm xong cùng nhau rửa chén, liền đi tới phòng ngủ, ngồi ở trên sàn nhà uống trà tán gẫu, Giang Cảnh Xuyền làm tổ trên sô pha ở phòng khách nghỉ ngơi.


"Gần đây tôi ủ một ít rượu trái cây, đáng tiếc chưa ủ tới, nếu không có thể cùng uống một ly với cô."
Tô Yên vội vàng khoát tay, "Nhà có ông xã hung dữ, không dám đụng tới một giọt rượu."
"Biến đi. Đừng ở trước mặt cẩu độc thân tú ân ái có được không?"


Nói tới đề tài này, Tô Yên dứt khoát hỏi trực tiếp, "Cô không có bạn trai sao?"
Đồng Viên là một người rất quyến rũ, hoàn toàn có thể nhìn ra được, cuộc sống của cô hết sức phong phú, người như vậy ai mà không thích.


"Tôi không muốn có người thứ hai lui tới nhà tôi." Đồng Viên rãnh rỗi nhàm chán, bắt đầu sơn móng tay, không để ý trả lời.
"Không có để ý ai sao?"
"Có sẽ nói với cô."
"Ha ha ha ha được."


"Tôi có một người bạn nhỏ mời tôi đi xem phim, thật ra tôi rất muốn đi, nhưng cậu ấy quá nhỏ, lương tâm tôi cảm thấy băn khoăn."
"Bao nhiêu tuổi."
"Lớn hơn Tinh Tinh một chút."


Cô không từ chối tình yêu, cũng không  còn khao khát đối với tình yêu, chẳng qua là tâm tình buông lỏng,  có thể gặp được thì tốt, không gặp được cũng không sao, dù sao  một mình cô trải qua cũng không tồi, không nhất thiết phải vì chuyện kết hôn mà buộc mình phải sống cùng với người mà mình không yêu cả đời.


Bởi vì buổi tối Đồng Viên có hẹn, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên cũng không có ở lại lâu mà lập tức rời đi, trên đường trở về khách sạn, Tô Yên cảm khái nói: "Có thể sống tùy ý như vậy, cũng là một loại bản lãnh."


Giang Cảnh Xuyên kéo tay Tô Yên nhỏ giọng nói: "Nhìn em ấy sống cũng không tệ lắm, anh cũng yên tâm."
"Anh nghĩ rằng phụ nữ bọn em mất đi tình yêu thì không sống nổi, hoặc là sống rất gian khổ sao?"
"Ừ, phụ nữ bọn em không có tình yêu thì vẫn có thể sống tốt. Đàn ông bọn anh thì không được."
"Hả!"


"Cho nên, lần sau nếu có đi công tác anh sẽ mang theo em. Không có em anh sống rất khổ sở."


"Không khác bây giờ lắm." Tô Yên hài lòng, tựa vào vai Giang Cảnh Xuyên, "Lúc trước chưa quen Đồng Viên, em hi vọng cô ấy sớm ngày quay lại với Tùy Thịnh, sau khi quen cô ấy, em lại cảm thấy cô ấy sống như vậy cũng tốt, không cần phải giày vò cô ấy


Tình yêu vốn là một cuộc rượt đuổi, loại chuyện tình này yêu càng sâu ngược lại đau khổ giày vò càng khắc cốt ghi tâm.


"Em rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của người khác, không bằng đem trái tim và tâm tư đặt trên người anh, được không?" Giang Cảnh Xuyên vốn định lợi dụng chuyến đi công tác này cùng Tô Yên hưởng thụ thế giới hai người, ngàn lần không nghĩ tới, Đồng Viên xuất hiện, tất cả ý nghĩ của cô đặt vào chuyện này, quả thật là ấm ức kết thúc.


"..À."
"Xương cổ của anh có chút không thoải mái, sau khi về khách sạn, em giúp anh mát xa."
"Tại sao em phải làm cái này, khách sạn có phục vụ mát xa mà."
"Vợ." Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nói: "Mát xa phải cho tiền boa, chúng ta bây giờ còn phải nuôi con, không thể xa xỉ như vậy."


..Đường đường là tổng giám đốc Giang thị, những lời như vậy nếu để ngyuoiwf khác nghe được, nhất định sẽ đánh bọn họ một trận?
"Người khác mát xa có tiền boa, em có không?"
"Có."
"Thật? Được bao nhiêu!" Nhắc đến tiền Tô Yên liền hăng hái.


Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái: "Một phút một khối, em giúp anh mát xa một tiếng, anh cho em 60 khối. Bộ dáng của em đẹp mắt mới cho nhiều như vậy, nếu như dáng dấp không đẹp, anh chỉ cho em một tiếng 20 khối."
Lời như thế này thật làm cho người ta cao hứng mà.


Dĩ nhiên là cuối cùng Tô Yên cam tâm tình nguyện giúp Giang Cảnh Xuyên mát xa, Giang Cảnh Xuyên vì trừng phạt cô lúc mát xa không chuyên tâm, dày vò cô tới khuya, Tô Yên cũng không còn khí lực, nằm trên giường thở hổn hển, muốn đem người đạp xuống giường, nhưng lại không có chút sức nào, chỉ có thể tức giận nói: "...Đồ lưu manh!"


"Sai rồi."
"Sai chỗ nào! Anh không phải lưu manh chứ là gì!"
Giang Cảnh Xuyên kéo Tô Yên ôm vào lòng, ở bên tay cô cười nói: "Em cẩn thận nghe thấy anh là hương thối, rõ ràng là lưu manh."
Nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy đoán chừng qua hai năm Đại Bảo Nhị Bảo sẽ không nói, Tô Yên rùng mình một cái.


Sau này đề nghị Giang Cảnh Xuyên hạn chế nói những lời này, đặc biệt là không được nói trước mặt trẻ nhỏ.


Ngày hôm sau ngủ thẳng đến giữa trưa mới đến sân bay, vốn là hôm qua nỗi nhớ nhà ập đến, hận không thể lập tức trở về nhà, nhưng lúc ngồi ở phòng chờ của sân bay, cô có chút lưu  luyến.


Còn chưa có đi chơi ở thành phố này bvui vẻ một chút, còn muốn đi xem Kangaroo và Gấu Kaola, kết quả xảy ra những chuyện này, cô liền quên mất những thứ này.
Giang Cảnh Xuyên đang xem hình trong điện  thoại, anh chỉ vào hình cô mặc đồ cổ trang nói::Anh phát hiện em mặc cái này còn hợp hơn những diễn viên trên TV."


"Bởi vì em xinh đẹp đúng không?" Tô Yên nhìn vào gương tô son, thuận miệng nói.
"Không phải." Giang Cảnh Xuyên lắc đầu một cái, nhìn kỹ Tô Yên trong hình, "Em mặc trang phục hiện đại anh thấy bình thường, nhưng mặc đồ cổ trang vào anh cảm thấy em và người cổ đại rất giống nhau."


Cảm giác rất khác, rõ ràng là gương mặt đó, nhưng cô mặc trang phục màu lam nhạt lộng lẫy, chỉ là đứng yên pử nơi đó, anh liền nảy sinh một ý nghĩ, cô thật giống với tiểu thu khuê các thời cổ đại.


Giang Cảnh Xuyên nói những lời này nhưng thật ra là nói đến một điểm rất quan trọng, bất kể Tô Yên ở hiện đại ngây người bao lâu, dù sao từ nhỏ cô sống ở cổ đại, rất nhiều tập tính đã thấm vào trong xương không thay đổi được.


Tựa như khi về nhà bỏ giày cao gót mặc áo ngủ trở nên tùy tính, Tô Yên cũng vậy, mặc vào trang phục quen thuộc, toàn thân phát ra khí chất.
Tô Yên một chút cũng không lo lắng Giang cảnh Xuyên liên tưởng đến chuyện cô xuyên không, tiếp tục bình tĩnh tô son, "Cho nên, em không dấn thân vào showbiz là một tổn thất lớn."


Ban đầu Giang Cảnh Xuyên quả thật cho là Tô Yên bởi vì không thể làm diễn viên mà cảm thấy tiếc nuối, hiện tại không nghĩ như vậy, bởi vì cô không muốn dấn thân vào showbiz, càng không muốn diễn trò.
"Đúng đúng đứng, đối với điện anh Trung Quốc là một tổn thất lớn." Giang Cảnh Xuyên bổ sung.


Từ Sydney về thành phố A, ngồi máy bay khoảng 15 tiếng.
Đúng là nhàm chán, Giang Cảnh Xuyên học ở nước ngoài, về mặt phát âm tất nhiên là rất tốt, Tô Yên lôi kéo Giang Cảnh Xuyên dạy cô tiếng anh.


Tô Yên chân chính học tiếng anh thời gian không lâu, trước đó, cô không có kiến thức căn bản, muốn trong vòng một hai năm nói chuyện lưu loát, thật sự là có chút khó khăn, dù sao thời gian học một ngày của cô có hạn, khi sinh con ở cữ trễ nãy mấy tháng, có thể tiến hành đối thoại bình thường đối với Tô Yên mà nói đã rất không dễ dàng.


Trước khi sinh con, Tô Yên chỉ muốn học thêm để nhanh chóng thích ứng với nơi này, sau khi hai đứa bé ra đời, Tô Yên nghe Giang Cảnh Xuyên nói qua một chút về vấn đề giáo dục bọn nhỏ, ngay cả trường học cũng sắp xếp xong xuoou, là thực hành giáo dục song ngữ, cô nghĩ vậy, sau này bọn nhỏ từ trường về, có vấn đề gì không hiểu, cô không trả lời được thì làm sao bây giờ?


Cô không muốn chuyện quẫn bách như vậy phát sinh trên người mình.
Đặc biệt trải qua chuyện lần này ở Sydney, làm cho Tô Yên hạ quyết tâm, trước khi bọn nhỏ đi học, cô nhất định phải nói tiếng anh lưu loát.
Chờ sau khi hai  người xuống máy bay, đã là mười giờ ngày hôm sau.


Nhà họ Giang an bày người gọi điện thoại đến, nói là xe dừng ở bên ngoài sân bay.


Hai người đi ra từ cổng VIP, ban đầu còn không chú ý tới, chờ lúc ra đến bên ngoài, thấy được từng trận từng trận tiếng động lớn ồn ào, đoán chừng là có minh tinh đến, fan đến đón, Tô Yên liếc mắt nhìn, nhất thời sợ đến ngây người.


Người đó chính là Sở Hạ, anh mặc trang phục tương đối đơn giản, không có đeo khẩu trang và mắt kính, trên tay cầm điện thoại di động, lúc Tô Yên nhìn sang, tầm mắt của anh liền nhìn chầm chầm bóng lưng của cô, giờ phút này ánh mắt của hai người chạm nhau.


Cơ hồ trong chớp mắt, Tô Yên liền xác định, nam thần quốc dân đại minh tinh còn yêu nguyên chủ, phải nó là vô cũng yêu.
Ánh mắt của anh không phải là giả, cơ hồ tham lam nhìn cô.


Thật ra Sở hạ đã sớm nhìn thấy Tô Yên, cho nên không có kêu cô, không phải vì bên cạnh cô có nam nhân, cũng không phải là bởi vì sợ người khác thấy, chẳng qua là cảm thấy nếu như kêu cô, cô sẽ mất hứng, nghĩ tới dây, anh không dám kêu.


Mấy năm qua, anh không phải là không gặp được người thích hợp, mỗi khi cô gái khác tỏ tình, ạn cũng có ý muốn đánh liều, cùng một người khác ở thành phố này, cùng người kia dựa vào nhau sống với nhau, nhưng lời còn chưa nói ram trong lòng đã cự tuyệt.


Chỉ có hể nói xin lỗi với người ta, trước mắt chưa muốn nói chuyện yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp diễn xuất.


Lời như thế người khác nghe thấy liền biết là lấy cớ, có người thẹn quá hóa giận làm nhục anh một trận, có người sẽ âm thầm đau lòng, cuối cùng đều là xoay ngời rời đi.


Ở thời điểm biết cô kết hôn, hơn nữa chú rể không  phải là Thẩm Bồi Nhiên, anh cũng muốn đi hỏi một chút tái sao, nhưng lại sợ quấy rầy cô, khiến cho cô phiền lòng, chỉ có thể nhìn xuống, sau khi nghe nói cô sinh một cặp song sinh nam, anh coi như thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô bây giờ rất hạnh phúc, bây gườ tận mắt nhìn thấy càng có thể khẳng định.


Đối với Sở Hạ mà nói, nếu như Tô Yên muốn cùng với anh, anh sẽ không nói gì chạy như bay đến trước mặt cô, nếu như cô không muốn thấy anh, anh sẽ không quấy rầy cô, chỉ cần biết cô vui vẻ là được.
Tô Yên lễ phép gật ầu với Sở Hạ, mỉm cười một cái.


Trước kia không biết Sở hạ là bạn học và là bạn trai cũ của nguyên chủ coi như xongm hiện tại đã biết, gặp nhau không chào hỏi, ít nhất cũng phải cười với đối phương một cái.
Sở hạ cũng khẽ gật đầu, anh vốn đẹp trai như ánh mặt trời, vào lúc cười tươi lộ ra răng trắng, càng thêm đẹp mắt.


Tô Yên quay đầu, lặng lẽ nắm tay Giang Cảnh Xuyên, chợt mười ngón tay đan chặt, vững vàng dắt anh.
Tay của cô nắm rất chặt, trên mặt nở nụ cười.
Giang Cảnh Xuyên cười nắm tay cô, hai người cách Sở Hạ càng xa, đợi đến khi fan tràn lên, Sở Hạ ngẩng đầu cũng không thấy đucợ hok.


"Đẹp trai không?" Sau khi ngồi lên xe, Giang Cảnh Xuyên hỏi.
Tô Yên biết Giang Cảnh Xuyên hỏi cái gì, cố ý giả ngu hỏi, "Cái gì, anh đang nói cái gì?"
"Đại minh tinh đẹp trai không?"
"Đẹp trai."


...Ừ. Giang Cảnh Xuyên cảm thấy mình ngoại trừ không có cơ bụng ra, những phương diện khác đều không thau Sở Hạ, xem ra phải lên lich rèn luyện thân thể.
Tô Yên ôm cánh tay Giang Cảnh Xuyên, hôn má canh một cái, "Không có đẹp trai bằng chồng em."


Lời này đương nhiên là dụ dỗ Giang Cảnh Xuyên, nhưng cũng không hoàn toàn lừa gạt, Sở Hạ và Giang Cảnh Xuyên mỗi người một vẻ, hai người nghề nghiệp khác nhau, tuổi tác khác nhau, khí cahats cũng không giống nhau.


Giang Cảnh Xuyên nghe thấy lời này tâm tình vui vẻ, nhưng nghĩ lúc này có tài xế, nếu như ở trước mặt Tô Yên cười như hai đứa ngốc, thật sự là không phù hợp với thân phạn tổng giám đốc bá đạo.
Loại tâm tình tốt này kéo dài đến khi trở lại nhà cũ nhà họ Giang.


Đại bảo và Nhị Bảo được bảo mẫu tắm rửa sạch sẽ thơm tho.
Hai đứa bé có thể mặc vừa quần áo của trẻ ba bốn tuổi, hôm nay Đại Bảo mặc bộ quần áo thú màu đen, tay áo ngắn và quần, Nhị Bảo  mặc áo thú màu trắng, hai nhóc cũng đội mũ, miễn bàn đến khí chất.


Đại bảo Nhị Bảo vừa nhìn thấy Tô Yên, trong mắt liền không chứa nổi người khác, hai cục cưng bây giờ đang tập đi, đã không còn là hai con hải báo nhỏ.
Bây giờ chính là hai con chim cánh cụt nhỏ.
Cái mông nhỏ ngúng ngoayar một cái, miệng cười khanh khách không ngừng, hai tay lắc lắc tìm mẹ.


Nhị Bảo cách Tô Yên tương đối gần, đầu nhào vào ngực mẹ, ư ư a a không ngừng.
Đại bảo chậm hơn em trai một chút, thấy em trai ôm mẹ, chuẩn bị gia tăng bước chân dũng cảm bước tới, nào biết trên dường liền bị Giang Cảnh Xuyên bế lên.
Đại Bảo hoàn toàn buồn bực.


Giang cảnh Xuyên bởi vì lời nói của Tô Yên mà tâm tình rất tốt, nhìn thấy hai đứa con trai, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, đương nhiên rồi, vẫn  không có tiểu công chúa đáng yêu:)
Nhìn con tr.a lớn đô đô mặt, Giang Cảnh Xuyên nhất thời lan tràn tình thương của người cha.


Suy nghĩ về người mẹ đáng yêu của con, Giang Cảnh Xuyên trực tiếp hôn Đại bảo vài cái.
Ngay sau đó, rất nhiều năm về sau những người lớn nhìn thấy đều đem một màn này ra làm trò cười vào bữa cơm mừng năm mới ——


Đại Bảo buồn bực mấy giây, quả quyết cúi đầu, cọ cojmaays cái vào áo của Giang Cảnh Xuyên.
Ừ, nhóc đang lau mặt:)






Truyện liên quan