Chương 3

Chuyển ngữ: Lệ Thiên
Thiệu Tịch Ngôn nhìn “nữ sắc quỷ” đang sợ tới mức ngẩng đầu, đập bụp vào bàn, không biết nên khóc hay nên cười.
*Nữ sắc quỷ: nữ quỷ háo sắc.


Hắn luôn nhìn được những thứ mà người bình thường không nhìn thấy. Hồi trước còn sợ tới mức không dám ngủ, sau rồi cũng thành thói quen. Hồi nhỏ hắn hơi tò mò, đến khi lớn rồi thì lòng hiếu kì cũng chẳng còn, bình thường có thấy cũng làm như không thấy. Dù sao người quỷ khác nhau, mình không động chạm đến nó thì nó cũng chẳng làm gì mình.


Đến kì thi, bởi trong túi không có nhiều tiền nên hắn thuê một gian nhà hẻo lánh, cũ nát. Trước khi thuê hắn còn để ý một chút, không thấy tiểu quỷ gì mới an tâm ở đây. Mấy ngày trước quen được hai người Phùng, Trần, bị kéo đi nghe diễm khúc. Hắn là thanh niên tràn ngập sức sống, khó tránh khỏi động dục, trước mặt người khác không dám thể hiện quá. Buổi tối khi về hắn muốn tắm một cái để dập tắt dục hỏa, ai ngờ tắm xong vẫn không tiêu tan tạp niệm đành phải dùng cách kia, ai ngờ bị nữ quỷ nhìn thấy.


Thật ra lúc hắn đang tắm thấy nàng cười vui vẻ xông vào rồi lập tức chạy đi, hắn vẫn như bình thường làm bộ không biết, ai ngờ nữ quỷ kia lại chạy vào công khai rình coi. Hắn kinh hãi, nhưng ham muốn nổi lên khó mà chặn được, chỉ chờ nữ quỷ kia thẹn quá bỏ đi. Vậy mà cô ta hình như không cảm thấy xấu hổ, không hề rời đi mà lại tới bên cạnh hắn, nghiêm túc nghiên cứu.


Dù là người hay là quỷ, hắn chưa bao giờ bị người khác đứng nhìn mình thủ ɖâʍ*, lại còn là một cô gái dễ thẹn thùng. Tuy rất xấu hổ nhưng trong lòng hắn lại có chút khoái cảm khác lạ, vật nhỏ giữa háng không những không mềm đi mà còn cảm thấy hưng phấn hơn trước. Đến khi nữ sắc quỷ kia không biết xấu hổ đưa tay sờ hắn, cảm giác mát lạnh khiến hắn kinh hãi, phun hết ra. Hắn còn chưa kịp hoảng đã thấy nữ sắc quỷ kia dường như đã hồi hồn, hét chói tai xông ra ngoài.


*thủ ɖâʍ: từ nguyên gốc của tác giả.


available on google playdownload on app store


Hắn từng nghe người ta nói, quỷ có tính âm, cứ là quỷ hồn, dù đạo hạnh nông hay sâu thì cũng e ngại vật có tính dương của nam tử. Giờ hắn phun vào tay nữ quỷ kia tinh dịch, chỉ sợ mạng nhỏ của nàng khó mà bảo toàn. Dù sao cũng là do “đồ” của mình hại người ta hồn phi phách tán, hắn cảm thấy hơi áy náy nhưng cũng tự nhủ rằng cuối cùng là do nữ quỷ kia tự làm tự chịu, biết rõ là xung khắc với vật có tính dương mà vẫn can đảm đi ch.ết, không hề liên quan đến hắn. Vì vậy hắn cũng an tâm phần nào.


Ban nãy hắn cùng hai người có tài là Phùng, Trần về nhà, thì phát hiện ra có tiếng động đằng sau tấm bình phong, cuối cùng lại thấy một con quỷ nhẹ nhàng bay ra, chính là nữ sắc quỷ đêm đó. Hắn thấy cô nữ quỷ này có diện mạo không tồi, thầm nghĩ rằng thì ra lời đồn không thể tin được. Nhưng hắn cũng không ngờ rằng cô quỷ này quả thật là quỷ háo sắc, lại còn chui xuống bàn sờ đáy quần hắn.


Tuy rằng nàng không sờ thấy gì, nhưng một quỷ cô nương quỳ giữa hai chân mình chà xát, dù là Liễu Hạ Huệ chuyển thế cũng chịu không nổi. Hắn cuống cuồng tìm cách đuổi hai người Phùng, Trần đi.


Thiệu Tịch Ngôn vốn thẹn quá hóa giận, định mắng mỏ nữ sắc quỷ không biết ngượng kia một phen, nhưng lúc này thấy nàng bị hoảng, cả người run run chực khóc thì hắn lại không mắng nổi. Cứ ngỡ nàng không biết xấu hổ, ai ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến thành màu hồng như màu quả táo, chỉ hơi nhạt hơn một chút. Điều này làm Thiệu Tịch Ngôn giật mình, hắn chưa từng nhìn thấy quỷ hồn cũng đỏ mặt, cảm thấy rất thú vị nên sinh lòng trêu trọc. Khóe môi hắn khẽ cong lên, vén vạt áo cúi đầu nhìn đũng quần đã có chút nhô lên, hài hước nói: “Cô làm việc ác thì phải chịu trách nhiệm, hay là… qua đây kiểm tr.a đi?”


Như Ngọc quả nhiên mắc mưu, khuôn mặt nhỏ nhắn từ hồng biến thành đỏ rực, xấu hổ che miệng mắng: “Cái đồ thư sinh háo sắc, hạ lưu, đồ hái hoa tặc, lưu manh! Anh đến lúc ch.ết cũng đừng mong lấy được vợ!” Nói xong thì cầm lấy nghiên mực ném ra ngoài.
[Sao chị ấy cầm được nghiên mực nhỉ? O.o]


Thiệu Tịch Ngôn nhanh tay nhanh mắt, vội tránh đi. Nghiên mực đập vào phía trên cánh cửa, nát tan.
Như Ngọc cũng bất chấp việc chẳng nhẽ cô nàng lại vô tình tập trung tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng xông ra ngoài.
Thiệu Tịch Ngôn giật mình một lúc rồi cười khổ, tự nhận mình xúi quẩy.


Lại nói đến Như Ngọc xông ra từ chỗ ở của Thiệu Tịch Ngôn vừa thẹn vừa ngại lại vừa tức, mất hồn mất vía bay bay cả đêm trên đường. Đến khi gần sáng thì nàng lại theo thói quen bay về phía dưới cây hòe tụ họp cùng chúng quỷ. Một mình nàng cô đơn lùi vào một góc, mọi người nói gì cũng không nghe thấy. Đến khi tất cả sắp giải tán thì nàng bị Phượng Nhi bên cạnh chọc vào người, thắc mắc hỏi: “Tiểu Ngọc, muội làm sao thế? Sao không nói gì?”


“Hả?” Như Ngọc nhăn nhỏ nhỏ giọng nói, “Không… Không có gì…” Ngẩng đầu nàng lại thấy tất cả mọi người đều đang tò mò nhìn mình, cảm thấy có vẻ không nói được gì thì không đi được. Nàng vặn người, hai tay ôm đầu gối, đặt cằm lên, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Mấy người nói xem… Người sống có thể thấy chúng ta không…”


Chúng quỷ liếc mắc nhìn nhau, một vị tiền bối thâm niên cao nhất nói: “Thường thì người sống sẽ không thể thấy, nhưng một vài pháp sư có Thiên nhãn [Mắt trời], hay là Phật tử tu luyện thì khác… Người thường cũng có thể, trừ những loại trên thì còn có người có thân mình cực dương, cực âm, hoặc là người sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, ngày dương tháng dương năm dương… Dù thế nào thì người như thế rất ít, vạn người cũng chưa chắc đã có một. Thường thì chúng ta không gặp phải đâu.” Nói xong thì hỏi Như Ngọc, “Sao lại hỏi cái này, cô gặp sao?”


Chúng quỷ ngay lập tức tò mò nhìn Như Ngọc, Như Ngọc vội phủ nhận, lắc đầu như trống bỏi*.


*Trống bỏi: cái trống có có tay cầm, hai cái dây có mỗi viên bi nhỏ ở đầu, lắc lắc thì viên bi đập vào mặt trống phát ra tiếng. Đồ chơi của trẻ con ấy… [Tks bạn Lam Hoa đã cho mình biết cái này gọi là trống bỏi nhé ^^]


Vị tiền bối nói: “Tốt nhất là không nên gặp. Hầu hết những người như thế đều là đạo sĩ bắt quỷ, gặp phải thì chỉ có cô chịu khổ mà thôi.”


Một số quỷ mới tới nghe xong thì cảm thấy sợ hãi, hình như nghe đâu đó có một đạo sĩ lành nghề chuyên bắt quỷ từ kinh thành tới, sợ người đó nên không dám vào thành, mấy ngày liền đều trốn tại rừng hoang, thật đáng thương.


Như Ngọc nghe xong thì liên tục gật đầu. Chuyện này nàng cũng biết, nàng cũng giống bọn họ, sợ bị đạo sĩ, pháp sư cho là ác quỷ mà bắt đi, đến khi trời lặn mới dám ra ngoài đi dạo.


Tiền bối kia thở dài nói: “Thật ra cũng không cần hoảng. Trên đời này có mấy cao nhân đắc đạo? Dù có đạo sĩ luyện được chút ít pháp thuật thì cũng chưa chắc đã làm nên chuyện. Hầu hết đều là giả danh, lừa bịp, hữu danh vô thực mà thôi, vốn chẳng có năng lực gì. Cái vị đạo sĩ kia ta cũng nghe nói rồi, chỉ là một người miệng hổ gan thỏ mà thôi, chẳng có gì đáng sợ. Vài người trước hắn tới phía tây bắt quỷ, cuối cùng quỷ không bắt được lại còn bị ác quỷ dọa cho, chật vật trốn về kinh thành, giờ chẳng biết như thế nào rồi.”


Nghe thấy chữ “phía Tây” thì Như Ngọc cả kinh, căng thẳng mà vẫn tỏ ra thoải mái hỏi: “Phía Tây có ác quỷ sao?”


Nàng vừa hỏi, mấy người chưa từng trải cũng có vẻ muốn hỏi. Tiền bối kia thấy vậy thì nói: “Phía tây kia không có người ở, đến ta còn ít qua đó, chẳng trách mấy người không biết. Trong cái viện sâu nhất ở trong ngõ nhỏ có một ác quỷ oan hồn, mấy năm trước có một vài sĩ tử đi thi gặp phải nàng ta, cuối cùng thì bị điên. Từ đó cũng không có ai dám đến ở.”


Sắc mặt Như Ngọc bỗng thay đổi. Gian nhà ở trong cùng của ngõ nhỏ kia, chẳng phải là chỗ tên hạ lưu kia ở sao?


Tiền bối lại nói: “Trước đấy vài ngày chủ nhà kia đã tìm được khách thuê, sợ xảy ra chuyện mới mời đạo sĩ kia tới bắt quỷ. Nhưng đạo sĩ đó pháp thuật chỉ tầm tầm nên lại chọc giận tới vong hồn. Nghe nói hình như ác quỷ kia đuổi tới tận kinh thành, giờ chắc sắp quay lại rồi. À đúng rồi, ta cũng nhắc mấy người cái này: không có việc gì thì đừng tới ngõ nhỏ kia. Dù ác quỷ kia không làm hại đồng loại nhưng lòng nàng vẫn còn oan khuất, tính tình không lường được, tốt nhất vẫn nên tránh đi.”


“Sắp về sao?” Như Ngọc sợ tới mức hét lên. Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu sao Như Ngọc lại phản ứng mạnh như thế.


Như Ngọc xấu hổ rụt đầu lại, vâng dạ kể lại: “Tôi định nói… chuyện nàng ta về còn chưa chắc… đã lâu như vậy, có lẽ đám đạo sĩ kia đã hợp lực thu phục nàng rồi…”
Tiên bối buông tay, không để ý lắm nói: “Cũng có thể…”


Chúng quỷ chuyển đề tài rất nhanh, mà Như Ngọc cũng không nói tới chuyện đó nữa, chỉ thầm nghĩ rằng thì ra chuyện hai thư sinh kia nói là sự thật.
Nhưng nếu sự thật là ác quỷ kia chuyên hại các thư sinh… vậy thì tên hạ lưu kia sẽ gặp nguy hiểm sao?






Truyện liên quan