Chương 53
Phòng giam nha môn quân sự đã lâu chưa được sử dụng, bên trong đều bốc lên mùi mốc meo, bụi đất chất đống tầng tầng lớp lớp, Mạnh Chu đi vào không thể không ho.
Mà Tần Kha bị trói trên cọc gỗ như vậy, đầu cúi thấp yên lặng làm cho người khác không thể nhìn ra là hắn có bị chịu hình hay không. Nhưng tóc hắn xốc xếch, có mấy nhúm rủ xuống trước mặt, lộ vẻ chán chường. Áo dài màu xanh nhạt hơi bẩn giống như từng lội qua bùn.
Mạnh Chu đến gần, đưa tay, còn chưa kịp lau mặt hắn đã nghe đội trưởng nhà lao ở bên ngoài nhắc nhở: “Tần phu nhân, phiền người có chuyện gì thì nói nhanh lên. Phải biết rằng nếu không có Tam Hoàng tử, nhất định người không vào được đây.” Hắn thao thao một hồi, cuối cùng sau khi nhận được bạc của Mạnh Chu rồi mới yên lặng rời đi.
Mạnh Chu xoay người, đáp lại ánh mắt của Tần Kha. Nàng chợt trợn mắt, giận dữ mắng mỏ: “Thật khốn kiếp.”
Tần Kha nghe nói thế, ngược lại còn cười: “Thấy nàng còn có hơi sức mắng ta, thật tốt.”
“Chàng còn cười được nữa.” Mạnh Chu vẫn còn tức giận, “Có phải chàng đã nghĩ tới sẽ có ngày như vậy hay không? Nếu không sao chàng phải tốn công phí lòng trang trí căn phòng nhỏ, sao lại nhiều lần nói với ta là muốn dọn đi. Thật quá đáng, vậy mà cũng không tiết lộ một chữ nào với ta…”
Tần Kha cười nhẹ: “Tới đây.”
Mặc dù Mạnh Chu giận hắn nhưng giờ phút này vẫn ngoan ngoãn đến bên cạnh hắn. Không ngờ hắn ghé đầu tới hôn lên trán nàng.
Tần Kha cười thỏa mãn: “Có nương tử ở bên cạnh, vi phu rất yên tâm.”
Thật không biết người đàn ông này là không sợ ch.ết hay đã tính trước mà còn khua môi múa mép trơn tru như vậy.
Mạnh Chu liếc mắt nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc chàng muốn làm gì? Muốn ta giúp chàng thế nào?”
Tần Kha dán lên mặt nàng, kín đáo nhíu mày: lúc nãy ngực vừa đau, vào phòng giam này sao có thể không chịu khổ cơ chứ. Hơn nữa mấy tên đội trưởng nhà lao ra tay không nể nang gì.
Một lúc lâu sau khi Mạnh Chu xoay đầu nhìn hắn, hắn lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Nàng còn nhớ rõ trong thư phòng ta có một bản ghi chép đất đai không? Trong đó có một bài viết về Điền Tây, trong đó có giới thiệu đầy đủ khí độc và cách giải độc của Điền Tây. Mấy ngày nữa Tam Hoàng tử sẽ xuất chinh đến Điền Tây, đây là thứ hắn cần.”
Mạnh Chu nhớ quyển sách kia văn hay tranh đẹp, sinh động thú vị, nàng còn lấy ra làm sách vỡ lòng cho Ngũ Hoàng tử.
Nhưng Mạnh Chu nghi ngờ: “Chỉ đơn giản vậy sao? Nhưng nếu Tam Hoàng tử có được cách rồi lại đổi ý không chịu buông tha cho chàng thì phải làm sao?”
Vẻ mặt Tần Kha vô cùng ung dung: “Hắn sẽ thả, bởi vì hắn cần ta. Cho nên nương tử à, nàng không cần phải lo lắng cho ta. Tự chăm sóc bản thân thật tốt, còn có…” Ánh mắt hắn chuyển đến trên bụng Mạnh Chu, nở nụ cười yêu thương: “Còn có cả con của chúng ta.”
Nghe thế Mạnh Chu kinh ngạc: “Sao chàng biết? Ta còn chưa mời đại phu tới xác nhận… Chỉ có…” Nàng bỗng nhiên bừng hiểu: “Chàng đã đi gặp đạo nhân rồi sao?”
Tần Kha gật đầu: “Nếu không có ông ấy, hôm nay ta cũng không nghĩ ra điểm mấu chốt.”
Mạnh Chu không thể không phản bác: “Nếu không có ông ta, hôm nay chàng cũng không phải vào chốn lao tù! Tại sao chàng lại đầu quân cho Đại Hoàng tử, vì sao phải trêu chọc Tam Hoàng tử… Không phải là bởi vì đạo nhân kia sao? Những lời ông ta nói đều lừa gạt chàng, để chàng bán mạng cho ông ta. Vì ý nghĩ của ông ta mà chàng phải đi vào trong cuộc tranh đấu đế vị…”
Nương tử, nương tử....Tần Kha dịu dàng khẽ gọi, bình phục lại cảm xúc của Mạnh Chu, lúc này mới chậm rãi nói: "Tin tưởng, nếu không phải hắn, cả đời này ta chỉ có thể gọi nàng một tiếng đại tẩu, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng chịu khổ. Ông ấy muốn chúng ta làm những việc này coi như là trả giá cao để có cuộc sống hạnh phúc thôi. Như vậy, chúng ta sống hạnh phúc cũng thanh thản, bằng không trời đất cũng ghen ghét, không chừng sẽ sinh ra khó khăn trở ngại tr.a tấn ta và nàng. Nàng cũng biết đấy, kiếp trước chúng ta vô cùng bi thảm…’’
Mạnh Chu dở khóc dở cười: "Phu quân ngốc, sao chàng lại ngốc như vậy. Đẩy một tên nhóc không có gì cả lên ngôi vị hoàng đế là chuyện dễ dàng sao?"
Tần Kha nhíu mày, nhìn Mạnh Chu: "Nàng biết từ bao giờ?"
Lúc nào thì biết, Mạnh Chu cũng quên mất. Sau khi sống lại lần đầu nhìn thấy Tần Kha tại nơi lão đạo sĩ đó, sau nhiều lần gặp nhau đều có liên quan đến lão đạo sĩ kia. Càng về sau, lão đạo sĩ cố gắng hết sức vì hôn sự của nàng và Tần Kha, có lẽ từ khi đó nàng bắt đầu loáng thoáng có cảm giác rồi. Rồi đến sau này, từ biểu hiện cho đến những tin tức nghe được từ miệng người khác về lão đại sĩ, hắn giống như là một người đánh cờ kiên trì, đông đáp xuống một quân, tây một quân, từ từ giăng bẫy, thành một cục diện vây nàng cùng Tần Kha ở bên trong.
Ông ta muốn bọn họ cùng nhau mặc áo giáp đi chém giết, bảo vệ một người, cho đến ngày ông ta chầu trời.
Lão đạo sĩ ch.ết tiệt, sao ông ta lại gian xảo lựa chọn Tần Kha như thế, sao ông ta lại chọn phu quân ngốc của nàng!
Mạnh Chu cau mày, nhìn hắn chằm chằm: "Không cho phép bị thương, ta muốn thấy chàng bình yên vô sự đi ra. Nếu chàng bị thương một ngón tay, ta liền đi phá hủy đài của lão đạo sĩ! Chàng tin hay không, ta thật sự sẽ làm như vậy."
Như thế....Phu nhân thật dữ dằn. Tần Kha thầm nhủ, nhưng trong miệng đồng ý ngay lập tức: "Được được, tin tưởng ta. Nhất định không để cho mình chịu một chút thương tổn, ta thề!"
Lúc rời đi, Mạnh Chu không quay đầu lại, đi thật nhanh, nàng lo lắng cho mình sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt Tần Kha : người đàn ông kia cho là nàng không thấy được hắn đang cau mày sao, nhất định là đã bị thương. Thật là khốn kiếp, khốn kiếp làm cho nàng đau lòng!
Bởi vì vội vàng ra ngoài, Địa Lý Chí vẫn đang ở trong Tần phủ, Mạnh Chu được Phó tướng của Tam Hoàng tử hộ tống đi tới Tần phủ.
Chỉ thấy phòng của bọn họ bị niêm phong, cha chồng phái người bao vây, điệu bộ kia căn bản không cho phép người khác tiến vào, ngay cả Mạnh Chu cũng bị ngăn ở bên ngoài.
Quản gia nhận được tin tức chạy tới, thấy Mạnh Chu bên cạnh Phó tướng, lập tức ánh mắt ý sai khiến, trách cứ người làm có mắt không tròng. Hắn cung kính hướng Mạnh Chu cúi người chào: "Nhị thiếu phu nhân không cần chấp nhặt với những kẻ không có mắt nhìn người, lão nô sai bọn chúng mở cửa, không biết ngài muốn tìm cái gì. Lão gia phân phó một đồ vật trong phòng cũng không được phép di chuyển, vì vậy...."
Quản gia nói thao thao bất tuyệt, vừa nháy mắt sai bảo người làm đi tìm lão gia, lúc này mới chậm rãi mở cửa.
Làm sao Mạnh Chu không nhìn thấu tính toán của quản gia, vì vậy cửa vừa mở ra liền vào phòng ngủ, thu thập xiêm áo của Tần Kha và Ngũ Hoàng tử, còn bản địa lý chí giấu ở đầu giường của Ngũ Hoàng tử, bọc sách ở trong váy áo.
Lúc ra cửa cha chồng còn chưa có chạy tới, Mạnh Chu nhìn chằm chằm quản gia: "Quản gia có cần đến kiểm tr.a xem ta có cầm thứ gì đi hay không?"
Phó tướng ở một bên thúc giục.
Quản gia thấy thế, vội vàng lắc đầu nói: "Không cần không cần, nơi này cũng là nhà của nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân tới lấy cái gì cũng có thể."
Lúc Mạnh Chu đang muốn rời đi, Tần Giác cùng Vạn Tuệ Như nghe tiếng mà đến. Vạn Tuệ Như nhìn thấy gói đồ trong tay Mạnh Chu, cười nhạt nói : "Quản gia, ngươi cũng quá không khách khí rồi, đệ muội trở về phủ lại để cho nàng cầm ít đồ đi như vậy sao? Người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng Tần phủ chúng ta bạc đãi nhị đệ bọn họ."
Tần giác vội vàng gật đầu, tinh thần không được tốt cho lắm, mấy ngày nay bị Vạn Tuệ Như đốc thúc tập võ, chuẩn bị tham gia cuộc thi võ mùa xuân sang năm, thật là mệt mỏi rời rạc. Hắn thật sự oán giận nhị đệ, ai bảo gần đây danh tiếng của hắn quá lớn, không nói tới nơi của Đại Hoàng tử, còn trêu chọc Tam Hoàng tử, gây chiến với cả phụ thân. Làm hại hắn chỉ có thể tạo thành tích, loại cuộc sống này thật không phải là của người trải qua!
Vì vậy hắn cũng tức giận phụ họa đôi câu.
Mạnh Chu mỉm cười, gật đầu: "Đại ca, đại tẩu chú ý thân thể, suy nghĩ quá nhiều rất dễ già sớm, đối với con cháu đời sau sẽ không có lợi." Nói xong xoay người rời đi.
Quay đầu lại nhìn một chút tấm biển Tần phủ sơn vàng to lớn này, dưới ánh mặt trời hơi chói mắt, nhớ tới rất nhiều tình huống trong phủ, Mạnh Chu chợt không biết cảnh tượng này của Tần phủ đến cùng có thể truyền lại mấy đời, nếu không có cha chồng ở đây, chức vị Tần phủ rơi vào trên người Tần giác, người như hắn có thể gánh nổi sao?
Có điều tất cả mọi việc không liên quan tới nàng và Tần Kha.
Đang lúc muốn lên xe ngựa, có người từ bên trong đuổi theo ra, lại là Liễu Phiêu Phiêu bụng lớn, nàng được nha hoàn dìu đỡ đuổi kịp tới trước mặt mạnh Chu, thở hổn hển nói: "Nhị thiếu phu nhân xin dừng bước."
Mạnh Chu cau mày: "Ngươi thân mình không nhanh nhẹn, làm sao còn chạy đi chạy lại?"
Liễu Phiêu Phiêu cầm một bọc nhỏ quần áo từ trong tay nha hoàn, đưa tới Mạnh Chu trong tay: "Nghe nói lúc nhị thiểu phu nhân rời đi chưa từng mang thứ gì, ta tự cân nhắc dù sao ngươi cũng nên trở về lấy một ít vật phẩm thiết yếu, cho nên chuẩn bị những thứ này. Thời tiết lạnh dần rồi, không thể thiếu áo bông chống lạnh. Cũng không phải là vật gì tốt, kính xin Nhị thiếu phu nhân không cần ghét bỏ."
Đối với Liễu Phiêu Phiêu, tự đáy lòng Mạnh Chu không muốn gặp, bởi vì kiếp trước để lại thành kiến. Kiếp trước nàng ta là thị thiếp của Tần Giác, bày trò hãm hại chính thê là nàng rất nhiều. Hôm nay nghĩ đến cũng oán hận mình kiếp trước quá mức mềm yếu, nếu như giống Vạn Tuệ Như, Liễu Phiêu Phiêu cũng không thể được tiện nghi.
Vậy mà hôm nay Liễu Phiêu Phiêu nịnh bợ bằng mọi cách, tất nhiên không phải là bởi vì nàng thiện lương mà là có cầu xin. Mạnh Chu dời tầm mắt đến bụng của nàng ta. Không tệ, đứa bé, Liễu thị muốn đem đứa bé phó thác cho mình. Liễu thị là một người thông minh, nàng ta hiểu con của mình nếu rơi vào tay Vạn Tuệ Như, Vạn Tuệ Như tuyệt đối sẽ không cho phép nàng ta gặp con của mình, hơn nữa rất có thể sẽ ra tay hại nàng ta. Nhưng nếu là đứa bé ở trong tay mạnh Chu, có lẽ nàng ta còn có thể thỉnh thoảng gặp một lần, còn có thể giữ lại một chút lợi thế, một trong những lợi thế của cuộc đấu kế thừa của con cháu Tần phủ.
Đây là nàng ta muốn mượn thế lực Mạnh Chu tới bảo vệ đứa bé của nàng ta. Hôm nay Mạnh Chu muốn rời khỏi Tần phủ, cách xa sự khống chế của Tần phủ đối với Liễu thị mà nói không phải là một chuyện tốt.
Mạnh Chu suy nghĩ xoay quanh, đưa tay đón lấy bọc quần áo, khẽ mỉm cười: "Có lòng, đa tạ. Ân tình hôm nay ta nhất định nhớ rõ trong lòng."
Liễu Phiêu Phiêu không tiện ở lâu, tặng áo bông liền vội vã rời đi, lúc rời đi thở phào nhẹ nhõm.
Trong xe ngựa, Mạnh Chu nắm bọc quần áo kia, thật giống như thấy được ngày Liễu Phiêu Phiêu sinh hạ đứa bé. Nàng biết gói đồ này rất nặng, không dễ dàng gánh vác, nhưng nàng lại nguyện ý tới thử gánh vác. Vì sao? Nàng Liễu Phiêu Phiêu nguyện ý đem lợi thế giao trên tay mình, vì sao nàng phải cự tuyệt? Nếu là Liễu Phiêu Phiêu sinh hạ nhi tử, mà Vạn Tuệ Như lại trùng hợp không có cách nào sinh hạ, đứa bé này sẽ trở thành chủ tương lai của Tần phủ.
Đại phu nhân sẽ đứng ra đổi đứa bé này về, đến lúc đó… nàng cũng có thể kêu trả giá thật lớn. Để xem người nguyện ý vì cháu đích tôn của mình bỏ ra bao nhiêu, một mạng đổi một mạng?
Tay Mạnh Chu hơi run rẩy, nàng không hề quên một khắc kia vị Đại phu nhân trong phủ làm đối với mẫu thân của Tần Kha, mặc dù hiểu muốn lật đổ vị Cáo Mệnh phu nhân* này là không dễ dàng, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Thời gian tới sẽ rất bận rộn, cuộc sống sẽ rất phong phú. Mạnh Chu chợt nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Xe ngựa hơi lắc lư, thắt lưng mỏi nhừ. Nàng chậm rãi nhìn bụng mình, cười. Chợt nghĩ đến cái gì, nàng vén rèm lên nói với Phó Tướng ở bên ngoài: "Tướng quân, lúc đi qua Mạnh phủ xin dừng một chút."
Phó tướng hành lẽ: "Phu nhân, xin lỗi, mạt tướng chỉ nhận lệnh hộ tống phu nhân đến Tần phủ, trên đường không dám trì hoãn."
Mạnh Chu buông rèm xuống, không nói thêm gì nữa. Vốn là muốn đi gặp lão đạo sĩ, chỉ sợ hiện giờ không phải lúc, chờ Tần Kha an toàn trở về, bọn họ lại đi gặp sau.
Mà nàng không biết là, phòng phòng Mạnh phủ đã sớm không còn tung tích của lão đạo sĩ. Chỉ có bức họa Tam Thanh chân nhân bị hương khói bao phủ. Tiểu Đạo đồng nhìn lại gian phòng trống rỗng này, chẳng biết tại sao, lần này rời đi không giống ngày trước. Hắn khép cửa lại, cõng bọc hành lý lên đi xuống núi, chỉ một thân một mình. Từ nay về sau muốn một mình xông pha nam bắc, Tiểu Đạo Đồng hơi xúc động: sư phụ sẽ không bao giờ cầm phất trần đuổi theo đánh mình nữa, sẽ không bao giờ cầm gõ đầu mình trách mắng nữa rồi, sẽ không bao giờ nữa....
Vốn nên là hưởng thụ thời khắc tốt đẹp, Tiểu Đạo Đồng chợt than vãn khóc: sư phụ, người đang ở nơi nào?
*Cáo mệnh phu nhân: người phụ nữ được phong tước hiệu thời phong kiến.