Chương 12
Edit: Thỏ
Cao Dung mơ màng tỉnh dậy trên giường, cậu nhìn bên cạnh trống không, chẳng biết Phùng Tầm Kha đã đi đâu nữa. Cậu dụi mắt, xuống giường, thấy mẹ đang quét nhà thì kêu một tiếng: “Mẹ, Phùng Tầm Kha đâu?”
Lưu Quế Lệ cười đáp: “Dung Dung, bạn con dậy sớm hơn con nhiều. Tiểu Kha đang ở ban công ngắm cầu vồng đấy.”
Cao Dung mang dép lê ra ban công thì thấy Phùng Tầm Kha đang tì vào lan can một mình. Hôm qua mưa rào, hôm nay trời trong, bầu trời vàng nhạt được điểm xuyết bằng cầu vồng rạng rỡ. Phùng Tầm Kha quay đầu mỉm cười với Cao Dung: “Dung Dung, cầu vồng xinh đẹp quá.”
Có lẽ là sáng sớm còn mơ màng, có lẽ mặt trời ban mai ấm áp khiến lòng người mông lung, hiện ra trước mắt Cao Dung một người thanh niên cao ráo, tóc ánh kim, da trắng như tuyết, một phần ác độc và lạnh lùng của Phùng Tầm Kha thẳm sâu nơi tiềm thức cậu đã tan trong hư vô. Sau lưng hắn là bảy sắc cầu vồng, mọi thứ trở nên dịu dàng như thế.
Khi trưởng thành, Phùng Tầm Kha sẽ thế này sao?
“Dung Dung!” Phùng Tầm Kha kéo tay Cao Dung, chỉ vào cầu vồng trên trời. “Cậu thích màu nào nhất? Mình thích màu đỏ.”
Cao Dung suy nghĩ, thật ra cậu cũng chẳng biết mình thích màu gì. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của Phùng Tầm Kha, cậu bèn nói: “Màu xanh.”
Phùng Tầm Kha tỏ ra tiếc nuối, sau đó bèn tủm tỉm đáp lời: “Mình cũng thích màu xanh nhất, màu đỏ xếp thứ hai. Mình muốn thích cùng màu với Dung Dung đấy.”
Cao Dung phì cười: “Ngốc ghê.”
“Này, hai con mau đi rửa mặt, thứ Bảy mẹ đưa hai đứa đi chơi công viên.” Lưu Quế Lệ vỗ tay thu hút sự chú ý của hai đứa trẻ.
Phùng Tầm Kha vui vẻ nhảy cẫng lên: “Thật tuyệt! Cháu đã luôn muốn đi công viên giải trí!” Hắn kéo tay Cao Dung vào phòng. “Dung Dung, mình đi thôi.”
Cao Dung bị hắn kéo chạy, lần nữa nghĩ thầm trẻ con đúng là trẻ con.
Vì hôm nay ra ngoài chơi nên Lưu Quế Lệ cũng mặc một chiếc áo khoác mới mua, ngay lúc đó thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, Lưu Quế Lệ khó hiểu kêu lên một tiếng: “Ai vậy?”
Âm thanh bên ngoài tạm dừng vài giây, cuối cùng người kia nhẹ giọng nói: “Là tôi, Phùng Tây, mẹ của Phùng Tầm Kha.”
Lưu Quế Lệ nhanh chóng mở cửa. Đập vào mắt cô là Phùng Tây một thân váy trắng, thân thể gầy yếu tái nhợt. Dung mạo nàng tinh xảo, vóc dáng nhỏ xinh càng toát nên vẻ đẹp mong manh của nàng.
“A, mời vào trong.” Lưu Quế Lệ hơi ngẩn ra, trong lòng hơi lấy làm lạ – bởi lẽ Phùng Tây muốn đi trị bệnh, nhưng hiện giờ vẫn chưa đủ hai tuần, tại sao lại về nhanh như thế? Tuy nhiên cô cũng không quá tò mò, chỉ quay mặt vào phòng gọi một tiếng: “Tiểu Kha, mẹ cháu tới đây.”
Phùng Tây nghe Lưu Quế Lệ gọi ‘Tiểu Kha’ thì đôi con ngươi ngập nước của nàng bỗng tràn đầy oán hận, vì vậy nàng đưa tay xước một ít tóc dài phủ xuống đôi mắt.
Mà Phùng Tầm Kha vừa rồi vẫn còn đang vui vẻ, sau khi nghe tin mẹ mình đến, nét mặt hắn bỗng lạnh băng. Như thể một đóa hoa giữa xuân chợt biến thành mùa đông giá rét, biểu cảm nghiêm trọng của hắn hoàn toàn không giống một bé trai năm tuổi.
“Theo tao về.” Phùng Tây cũng không có vẻ vui mừng khi gặp lại đứa con, dẫu trước mặt người khác nàng có vẻ nhu nhược nhưng đối với Phùng Tầm Kha lại khắc nghiệt vô cùng. “Còn đứng đó làm gì? Theo tao về mau!”
Phùng Tầm Kha nắm chặt tay Cao Dung, hắn lùi về sau vài bước. Không phải hắn sợ hãi, mà đôi mắt to tròn xanh biếc đang trừng Phùng Tây mang theo sự kháng cự ngấm ngầm.
Cao Dung thấy phản ứng của Phùng Tầm Kha như vậy, cậu nghĩ chắc hắn còn giận vì Phùng Tây đã dùng dao cắt hắn nên cậu nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay kia.
Lưu Quế Lệ vội vàng giục: “Tiểu Kha, chào mẹ đi cháu.”
Ai ngờ lời này vừa thốt ra, Phùng Tây đột ngột tằng hắng với Lưu Quế Lệ: “Cô gọi nó là Tiểu Kha, cô là gì của nó? Cô và nó ở cạnh nhau bao lâu?” Nàng trỏ tay vào Phùng Tầm Kha, đôi mắt vẫn nhìn người đối diện. “Cô biết nó là thứ quỷ ma đáng ghét cỡ nào?”
Lưu Quế Lệ không hiểu tại sao Phùng Tây đột nhiên tức giận, điều này khiến cô nhất thời sửng sốt. Còn chưa kịp trả lời thì Phùng Tây đã vọt tới chỗ Cao Dung. Nàng đẩy tay Cao Dung, mạnh bạo lôi Phùng Tầm Kha ra ngoài: “Các người không nên làm thân với sói, còn mày đi ngay!”
Lưu Quế Lệ kéo Phùng Tây lại, vội hô lên: “Sao có thể cư xử với trẻ con như thế? Cô đang làm gì?!”
Phùng Tây lại sắp phát điên. Gương mặt nàng trắng bệch, không ngừng gào thét: “Tại sao muốn chống đối tao, mày muốn trừng phạt tao hả? Cô buông ra, cô buông ra cho tôi!”
Cảm xúc bất ổn của Phùng Tây khiến Lưu Quế Lệ sợ hãi. Cô vội buông tay nàng ra, mà Phùng Tầm Kha bị nàng lôi kéo bỗng hét lên một tiếng: “Dung Dung, mình không muốn về nhà!”
“Phùng Tầm Kha!” Cao Dung toan xông tới thì đã bị Lưu Quế Lệ ôm chặt.
“Mẹ, Phùng Tầm Kha sẽ không sao chứ?” Cao Dung nghĩ tới bộ dáng điên loạn của Phùng Tây vừa rồi, trong lòng cậu có chút bất an.
Lưu Quế Lệ đắn đo nói: “Dù sao cũng là chuyện gia đình người ta…” Rồi tiếp lời, “Chắc không sao đâu, đợi mẹ gọi điện thoại đã, tối nay chờ cha con về rồi tính.”
Cao Dung mở cửa, nhìn hành lang và cửa chính nhà đối diện. Mọi thứ lạnh lùng khép kín, cậu không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc bọn họ xảy ra giằng co, bảy sắc cầu vồng nơi trời cao cũng tan biến không dấu vết, tựa như một niềm vui sướng ngắn ngủi thoáng qua.
Cao Dung bồn chồn, lo lắng cả ngày, thẳng đến buổi tối Cao Toàn Đức về nhà, Lưu Quế Lệ mới nói hết thảy cho y nghe. Cao Dung muốn theo chân cha nhưng y đã bảo cậu ở nhà, một mình sang nhà Phùng Tây gõ cửa. Phùng Tây nhanh chóng mở cửa, nàng lạnh lùng tựa cửa nhìn chằm chặp y. “Có chuyện gì?”
“Thăm Tiểu Kha.” Cao Toàn Đức vào thẳng vấn đề, đây thuộc về thói quen nghề nghiệp.
Phùng Tây cười lạnh: “Sợ tôi giết nó?” Dứt câu, nàng lách người cho Cao Toàn Đức đi vào.
Cao Toàn Đức vào trong, chỉ thấy bầu không khí có phần kỳ lạ. Rõ ràng đầu tháng chín tiết trời nóng nực, nhưng không gian nơi đây vô cùng lạnh lẽo. Cửa sổ bị rèm che khuất, thoạt trông rất tối tăm.
“Chú.” Phùng Tầm Kha đứng một góc nơi cửa phòng, tóc xoăn áp vào mặt trông rất ngoan ngoãn.
Cao Toàn Đức quan sát Phùng Tầm Kha từ đầu đến chân một lượt, xác định hắn không bị thương tích gì mới yên tâm. Thường nói hổ dữ không ăn thịt con, có lẽ lần trước Phùng Tây phát bệnh nên mới đối xử với Phùng Tầm Kha như vậy. “Tiểu Kha, về nhà rồi nhưng cháu vẫn có thể thường xuyên tới chơi với Dung Dung.” Cao Toàn Đức sờ đầu cậu bé.
Đôi mắt xanh bỗng rực sáng như sao trời, hắn reo lên khe khẽ: “Cháu đi tìm Dung Dung ngay.”
Mà Phùng Tây đứng một bên bỗng điên tiết: “Nếu muốn thì nhà anh đem nó về nuôi đi!” Phùng Tây đẩy đẩy Phùng Tầm Kha. “Đi đi, sang nhà bọn họ, mày đi cho chóng vào. Mày nghĩ đời này có người nuôi mày miễn phí ư? Là tao gửi tiền đấy. Tao không gửi tiền thì dù ch.ết đói cũng chẳng ai đếm xỉa mày đâu.”
Sau đó nàng ác độc trừng Cao Toàn Đức: “Nếu hôm nay anh đưa nó đi thì nó chính là con trai anh kể từ giờ phút này, phiền anh cung phụng nó cho hết kiếp!”
Những năm 90 nhiều gia đình cũng không quá khá giả, nuôi một đứa trẻ lại thêm một miệng ăn, đâu ai chỉ vì nhất thời nhiệt tình mà đem một cậu bé không thân không thích về nhà nuôi dưỡng. Đối với một cảnh sát bình thường, kinh tế eo hẹp như Cao Toàn Đức, nguồn tiền kiếm được chỉ dựa vào y thì hiển nhiên không đủ khả năng để nhận nuôi hắn.
Cao Toàn Đức thấy đứa trẻ vẫn bình yên, y cũng không muốn gây xào xáo gia đình họ nên chỉ khom người nói với hắn rằng: “Nghe lời mẹ, chú đi đây.”
Đôi mắt sáng rỡ bỗng chốc tối tăm, hắn nhìn bóng lưng Cao Toàn Đức rời khỏi nhà, sau đó cánh cửa dần khép lại.
“Mày là đồ quỷ dữ, ai sẽ nuôi mày? Không ai đối xử tốt với mày đâu, rồi người ta cũng bỏ mày đi hết!” Phùng Tây trào phúng cười, rồi nàng thì thào trong cổ họng. “Giống cha mày thôi, chúng mày đều đáng ch.ết cả.”
— —
@Thỏ: Chắc nữa tui làm bài review về nhân vật Phùng Tầm Kha này. Nhìn chung trẻ con như tờ giấy trắng, bạn vẽ đẹp thì nó đẹp, bạn vẽ xấu thì nó xấu, quan trọng là có bôi xóa thì cũng để lại trên giấy đường nét đã vẽ. Nhiều người lớn rất ác độc, họ đã bóp ch.ết quyền ngây thơ của con trẻ thông qua những hành động nhẫn tâm. Ví như ấu ɖâʍ, ví như đánh đập, ví như đay nghiến, ngược đãi con mình, hoặc trẻ em nói chung.
Suy nghĩ vặn vẹo của Phùng Tầm Kha bị gieo rắc bởi người lớn. Bà ngoại mắng hắn là ‘đồ khó ưa’, cho nên hắn mắng bạn học là ‘đồ khó ưa’. Mẹ hắn hỏi hắn ‘sao không ch.ết đi?’, hắn hỏi Cao Dung ‘sao không ch.ết đi?’. Mẹ hắn đánh hắn, hắn vào trường đánh bạn. Mẹ dùng dao đâm ch.ết cha hắn, hắn dùng dao tự cắt bản thân để đổi lấy sự thương cảm. Vì mẹ yêu cha nên mới tổn thương cha, vậy mình muốn được người khác yêu thương có phải mình cũng nên tự tổn thương mình?
Cao Dung xuất hiện không thể thay đổi hắn hoàn toàn, nhưng cậu như một tia sáng cuối cùng trong cuộc đời hắn vậy. May mắn thay, hắn đã bắt được tia sáng ấy. Hắn dùng tâm cơ, dùng thương hại để đổi lấy. Giống như những mảnh ghép vỡ vụn, hắn cho Cao Dung thấy những đau khổ của hắn, còn Cao Dung tỉ mẫn gom từng mảnh, từng mảnh để xếp nó lại như ban đầu.
Phùng Tầm Kha thích màu đỏ. Không quá khó để đoán ra lý do – màu biểu trưng của máu. Hắn thấy thỏa mãn với màu đỏ. Màu đỏ dù là máu hắn hay máu người, hết thảy đều quá sức chói lọi.
Trẻ con vô tội. Sai là ở người lớn, đem mọi chuyện đổ lên đầu Phùng Tầm Kha. Từ bà ngoại đến mẹ, hai người lớn nhẫn tâm, ích kỷ và độc ác.