Chương 27
Lục Gia Duy nhìn Tần Khoa, giọng điệu không hề khách sáo nữa, nói, nếu cậu cũng tới rồi thì tôi nói thẳng với cậu luôn, tôi hi vọng cậu chia tay Văn Văn. Còn về lí do tại sao thì người có tình sử quá mức lộng lẫy huy hoàng như cậu không thích hợp làm bạn trai Văn Văn.
Tôi vội vàng mở miệng nói, đợi chút, có phải anh hiểu lầm gì không?
Lục Gia Duy liếc nhẹ tôi một cái lại nhìn về Tần Khoa, giọng điệu có chút châm chọc nói, hiểu lầm? Đây không phải là hiểu lầm, chuyện của cậu ta anh hiểu rất rõ, tình tiết phấn khích, nội dung phong phú, đúng là khiến người ta phải vỗ tay tán dương. Em cũng đừng giấu nữa, trước đây em và cậu ta từng vì chuyện này mà chia tay đúng không. Nhưng nếu đã chia tay rồi sao bây giờ lại đi với cậu ta nữa?
Chẳng lẽ anh họ đã biết chuyện trước đây Tần Khoa từng có rất nhiều bạn gái?
Tôi xua tay, không phải, tất cả đều có nguyên nhân.
Anh họ ngắt lời tôi, sao? Có nguyên nhân nào cho phép cậu ta muốn làm gì thì làm sao, tác phong sống đùa giỡn khắp nơi như cậu ta căn bản có thể nói là bồ bịch lung tung.
Tôi bắt đầu nổi giận, nói với Lục Gia Duy, anh đừng tùy tiện xúc phạm người khác! Đừng có quá đáng!
Từ nhỏ tới lớn, tôi gần như chưa bao giờ nặng lời với Lục Gia Duy, vừa nói ra câu này liền khiến anh họ không khỏi ngẩn ra.
Cánh tay Tần Khoa đặt trên lưng tôi thả lỏng, sau đó từ bên cạnh tôi đi tới trước mặt Lục Gia Duy, sau đó giọng điệu bình thản nói, tôi cũng có em họ, vì vậy tôi rất hiểu việc anh quan tâm tới Giang Văn. Quãng thời gian đó tôi cảm thấy rất hối hận, đúng là một quãng thời gian sống thật vô liêm sỉ. Sai lầm như vậy tôi sẽ không tái phạm nữa. Bây giờ ở bên Giang Văn tôi tuyệt đối không hề có ý nghĩ chơi đùa. Tôi muốn chăm sóc cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại.
Lục Gia Duy gật gật đầu mở miệng nói, nói rất cảm động. Chẳng qua con người đều là động vật khó sửa thói quen, tôi cũng không tính mạo hiểm để Giang Văn sau này ở cùng kẻ có tập tính ngầm như cậu.
Sau đó anh họ lướt qua Tần Khoa đi tới trước mặt tôi nói với tôi, cho dù em không đồng ý như thế nào đi nữa thì em cũng phải chia tay với cậu ta. Nói cách khác, anh sẽ nói chuyện này với bố mẹ em, để cô chú giải quyết.
Tôi im lặng nhìn Lục Gia Duy vào phòng.
Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, câu này tôi muốn áp dụng lên ngực mình chứ không muốn áp dụng lên cuộc đời tôi nha.
Tần Khoa đi tới cạnh tôi, cười thở dài nói, thật sự không ngờ rằng yêu em lại có nhiều anh chàng gây trở ngại như vậy. Đây đúng là gây dựng sự nghiệp dễ giữ vững sự nghiệp khó.
Trong lòng tôi đang thắc mắc, chuyện Tần Khoa từng có rất nhiều bạn gái, tại sao Lục Gia Duy lại biết được, không tới mức mời thám tử tư đi điều tr.a chứ.
Còn nữa, ngoài những lí do này ra, Lục Gia Duy còn biết chuyện gì về Tần Khoa nữa? Chẳng lẽ chuyện Lí Giai Nhân anh họ cũng biết?
Sau hôm đó, TV chiếu quảng cáo dầu gội đầu “Hôm nay em gội đầu chưa?”, còn Lục Gia Duy thì ngày nào cũng gửi cho tôi tin nhắn “Hôm nay em chia tay chưa?”.
Tôi đành phải hẹn Lục Gia Duy ra gặp.
Tôi trực tiếp hỏi anh, chuyện của Tần Khoa, anh nghe ở đâu vậy?
Lục Gia Duy nhìn tôi, một lát sau mới mở miệng nói, lần trước đi chơi với Diệp Phàm nói cho anh.
Nhưng tại sao Diệp Phàm lại biết được, tôi rõ ràng đâu có nói cho cậu ta?
Tôi muốn hỏi tiếp, Lục Gia Duy lại nâng tay lên ngăn tôi lại, anh nói, chuyện này cho dù ai nói cho anh cũng không quan trọng, quan trọng là đây đều là sự thật. Vì vậy em phải nhanh chóng chia tay với Tần Khoa.
Tôi thử nói, Tần Khoa chỉ là trước đây có nhiều bạn gái thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, anh đừng giữ rịt lấy nó mãi chứ.
Lục Gia Duy nhíu mày, ngắn thì hai ba tuần, lâu thì một hai tháng, dùng tốc độ như vậy đổi bạn gái, đây không tính là chuyện gì to tát sao? Mặc dù là chuyện trước đây nhưng khi một người làm như vậy đã nói lên nhân cách của người đó có vấn đề. Anh sẽ không cho em ở bên một người như vậy.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, như vậy thì xem ra Lục Gia Duy chỉ biết Tần Khoa từng có rất nhiều bạn gái chứ không biết chuyện Lí Giai Nhân.
Tôi nói với Lục Gia Duy, anh không biết Tần Khoa nên mới nói như vậy. Anh ấy là người tốt, hơn nữa đối xử với em rất tốt, vậy nên anh không cần khuyên em chia tay nữa. Em trưởng thành rồi, đã phân biệt được đâu là người xấu đâu là người tốt, cũng biết nên chọn bạn đời cho mình như thế nào. Em tin rằng Tần Khoa là lương nhân để em gửi gắm cuộc đời mình.
Lục Gia Duy cười khỉnh, lương nhân? Lương trong cao lương hả? Em đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chưa tiếp xúc với xã hội, tuổi trẻ nên những gì trải qua quá ít, không đưa ra được phán đoán chính xác cho một người hay một sự việc nào đó. Người như Tần Khoa không thích hợp em, bây giờ em buông tay, sau này còn có thể tìm được người tốt hơn nhiều. Đương nhiên, nếu em vẫn hồ đồ không chịu chia tay thì anh cũng chỉ phải nói chuyện này cho bố mẹ em.
Tôi vỗ bàn, Lục Gia Duy, anh là học sinh tiểu học hả! Còn dọa méc bố mẹ em nữa!
Lục Gia Duy không thèm nói thêm gì, đứng dậy bỏ đi luôn.
Hồi trước khi cãi nhau với Tần Khoa tôi không kể chuyện này cho bố mẹ, sợ sau này không có đường lui. Bởi vì một khi đã nói ra, chắc chắn sẽ xong luôn. Với cá tính của mẹ tôi, khó nói chắc bà sẽ không nói câu nào liền đem Tần Khoa làm củ cải muối. Bố tôi càng ghê hơn, người đời Thanh này chắc chắn sẽ không tiếp thu được vấn đề tác phong sống này, như vậy tôi và Tần Khoa chỉ còn đường bỏ trốn.
Tôi rất hoảng, gãi đầu cào má, xoay qua xoay lại.
Tần Khoa ấn tôi ngồi xuống cạnh mình nói, im lặng chút đi, sao xoay tới xoay lui như khỉ vậy.
Vẻ mặt tôi đau khổ hỏi hắn, làm sao bây giờ? Lục Gia Duy nói muốn nói chuyện này cho bố mẹ nghe.
Tần Khoa kéo tay tôi xuống nói, đừng lo, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tôi lắc đầu, thuyền của tụi mình là Titanic, chưa tới đầu cầu đã chìm rồi.
Tần Khoa cười trấn an tôi, không nghiêm trọng như vậy.
Nghiêm trọng, sẽ rất nghiêm trọng, sao hắn không có chút ý thức nguy cơ nào vậy. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng rất dễ phát triển thành chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha.
Mẹ tôi gác điện thoại, thuận miệng nói, lát nữa anh họ mày tới đây tặng quà, quà cho tụi mày đó.
Tốt lắm, quan tài tới.
Tôi đứng trước cổng nhà, gió hiu hiu thổi, trong lòng nghĩ: trên quãng đường chúng tôi dắt tay nhau đi qua, hễ gặp được khó khăn đều là một mình Tần Khoa vượt mọi chông gai; vậy thì lần này để cho tôi tạo nên một bầu trời tháng tư đi.
_ Bầu trời tháng tư: theo mình thì tác giả lấy từ tên bộ phim “Nhân gian ngày tháng tư” – kể về cuộc đời với những quan hệ tình cảm của nhà thơ Từ Chí Ma và tư tưởng tự do trong tình yêu, hôn nhân của nhà thơ này.
Thấy chiếc xe hơi của nhà Lục Gia Duy từ xa, tôi chạy tới đón.
Nhưng khi tôi giơ tay lên vẫy vẫy kiểu Quan Âm thì Lục Gia Duy lại giả vờ như không thấy, chạy như bay qua người tôi.
Tôi vừa vội vàng chạy về vừa âm thầm oán giận nói, Tần Khoa, rốt cuộc thì hôm nay cũng gặp phải một người độc như anh!
Đợi tới khi tôi bán thân bất toại thở hổn hển chống tay đứng trước cầu thang thì anh họ cũng vừa đỗ xe xong đi vào.
Lục Gia Duy nhìn tôi nói, em làm gì vậy.
Tôi thở phì phò nhún vai nói, bố mẹ em vừa lên máy bay bay tới Shanri-la rồi, bây giờ trong nhà không có người.
Anh họ không nói gì, vươn tay vỗ tay tôi ra một cái liền lướt qua người tôi.
May mà hành động của tôi nhanh nhẹn, người xoay y như mấy viên gạch trong trò xếp gạch, uốn người vươn tay ra chụp một cái kéo anh họ lại, tôi đau khổ cầu xin nói, Lục Gia Duy, coi như em cầu xin anh, anh bỏ qua chuyện này được không?
Lục Gia Duy nhìn tôi, Văn Văn, anh làm như vậy có lẽ bây giờ em sẽ không hiểu, nhưng đợi tới sau này em sẽ biết ơn anh.
Cảm ơn con khỉ! Anh ăn thịt bò Mông Cổ hay sao vậy, sao bảo thủ không nghe khuyên bảo gì hết vậy.
Anh muốn làm gậy đánh uyên ương thì em cũng chỉ còn cách này thôi.
Tôi nhào về trước, ôm lấy chân Lục Gia Duy ch.ết sống không cho anh tiến thêm một bước, miệng đe dọa hắn, Lục Gia Duy, nếu hôm nay anh muốn đi, được! Vậy trước tiếp đạp lên mặt em luôn đi!
Slam Dunk nói, xưng bá nơi cẳng chân thì sẽ xưng bá cả sân bóng! Mặc dù tôi nhớ không rõ lắm nhưng chắc đại loại là vậy đó!
Quả đúng vậy, lúc này Lục Gia Duy không hề nhấc chân nửa bước.
Tôi ngẩng đầu, anh họ cũng vừa vặn cúi đầu xuống, anh nhìn tôi đang bám chặt vào chân mình, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi nói, thằng nhóc Tần Khoa đó rốt cuộc làm gì em mà cải tạo em thành như vậy.
Tôi cúi đầu xấu hổ một hồi.
Quả thật, chiêu chơi xấu quỳ trên đất liều mạng kéo chân người khác đúng là thói quen sinh ra từ khi ở cạnh Tần thiếu gia.
Trong cuộc sống bình thường cho dù là đấu văn đấu võ hay là đấu võ mồm, đấu kiểu nào cũng đấu không lại hắn. Nhưng mỗi khi lâm vào ngõ cụt thì chỉ cần tôi tiểu nhân ra tay một chút, ví dụ như nằm trên đất lăn lộn, ngồi xổm bên chân giả vờ đáng thương, tất cả mọi việc, chỉ cần làm như vậy, Tần thiếu gia cũng chỉ có nước bó tay với tôi, bản thân cũng hóa dữ thành lành, có thể nói lần nào cũng đúng.
Không nghĩ tới phương pháp giải quyết vấn đề này lại biến thành thói quen, tôi cảm thấy hơi ngượng, đúng là vô cùng hổ thẹn nha hổ thẹn.
Cũng không ngờ rằng Lục Gia Duy tựa như càng thêm kiên định quyết tâm của mình, nói “Tiếp tục như vậy thì càng nguy hơn” xong liền dùng chân nhẹ nhàng hất tôi ra, trực tiếp nhảy cóc vài bậc lên lầu.
Tôi luống cuống tay chân đứng lên khỏi mặt đất, muốn đuổi theo, ai ngờ mới bước xong bậc thứ nhất thì cả người đổ sập xuống cằm đập lên cầu thang, lực mạnh như đồ tể chém lươn vậy, nát bét ra rồi thì đuổi theo ai được nữa?
Đợi tới khi tôi khập khiễng đi lên lầu, yếu ớt đẩy cửa ra thì Lục Gia Duy đã ngồi trên sô pha.
Mọi người trong nhà nhìn thấy tôi cả người đầy bụi đứng trước cửa đều hơi kinh ngạc, mẹ tôi hỏi, mày đi ăn cướp hả, sao ra nông nỗi này?
Tôi lắc đầu nói, tự té.
Tần Khoa đi tới, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần nói, em đúng là không hổ là thiếu nữ lăn lộn hồng trần nha.
Nói xong kéo tôi vào phòng rửa mặt.
Tôi vội vàng hỏi, Lục Gia Duy có nói gì không?
Tần Khoa kéo bàn tay dính đầy bụi của tôi ra dưới vòi nước, cười cười nói, tạm thời thì chưa, nhưng mà nói không chừng lát nữa sẽ nói.
Tôi hừ hừ, anh còn cười, tới lúc đó mẹ điên lên rồi thì chắc chắn sẽ chạy vào bếp lấy dao thái ra.
Tần Khoa nói, không nguy hiểm như vậy chứ.
Tôi kích động, đó là anh không hiểu mẹ em! Mẹ em chính là Transformers nữ!
Tần Khoa nâng cằm tôi lên, dùng giấy thấm nước lau, cười nói, vậy không bằng em nói với mẹ anh là trong bụng em có em bé, có lẽ anh có thể thoát được một kiếp.
Tôi đang sốt ruột muốn ch.ết mà hắn còn tâm trạng nói giỡn nữa, cằm bị hắn cố định, tôi tức giận liền há miệng táp mũi hắn, hắn ngửa đầu ra sau trốn, ngon rồi, không cắn được mũi, trực tiếp chạy tới miệng luôn.
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh buốt của anh họ vang lên từ đằng sau, hai người rửa tới miệng luôn à?
Tôi hoảng hồn, quay đầu lại nhìn, Lục Gia Duy cau mày nói, đi ra đi, nói chuyện này thì có đông đủ mọi người vẫn tốt hơn.
Tần Khoa nắm tay tôi nói, hay rồi, bây giờ anh họ em sẽ thi hành án xử bắn với anh.
Trong phòng khách, bố già mẹ già ngồi cạnh nhau ăn dưa chuột tráng miệng, tôi và Tần Khoa ngồi kế bên, Lục Gia Duy một mình ngồi đối diện.
Lục Gia Duy mở miệng nói, hôm nay có cô và dượng ở đây, con muốn nói một chuyện.
Lời dạo đầu như vậy nghe hết sức giày vò, tim tôi vọt lên tới tận yết hầu.
Lúc này lại nghe thấy mẹ tôi mở miệng cười nói, ha ha, Gia Duy, cô biết, con tính nói gì cô biết hết rồi.
Hả, tình huống gì đây?
Vẻ mặt của Lục Gia Duy cũng hơi ngạc nhiên, một lát sau nhìn về phía Tần Khoa hỏi, dì biết hết rồi à?
Tôi cũng nhìn Tần Khoa, hắn mỉm cười với Lục Gia Duy, sau đó bỗng nhiên nghe thấy tiếng mẹ tôi nói, Tần Khoa hả, những chuyện đã qua đó thì cô và bố nó biết hết rồi.
Lục Gia Duy cau mày nhìn mẹ tôi nói, nếu biết hết rồi thì chuyện của cậu ta và Văn Văn cô cũng không can ngăn?
Mẹ tôi thoải mái vẫy vẫy tay, biết sai có thể sửa là tốt, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng mà.
Hạnh phúc tới quá mức đột nhiên, tôi vui mừng nhìn về phía Tần Khoa, lại phát hiện trông hắn chẳng ngạc nhiên lắm.
Lục Gia Duy lắc đầu, cô không thấy làm vậy qua loa lắm sao.
Mẹ già anh minh thần võ nhìn anh họ cười nói, nào, Gia Duy, con đừng nghiêm trọng hóa chuyện này quá. Có lẽ con không hiểu Tần Khoa cho lắm, mọi chuyện từ đầu tới cuối có lẽ con cũng không hiểu rõ lắm. Trước đây có thể là nó làm sai nhưng nó đã chịu sửa rồi mà. Hơn nữa cô quan sát lâu như vậy, thằng bé Tần Khoa này là người đáng tin. Mọi người đều là người một nhà, Gia Duy con cũng xóa bỏ hiểu lầm với Tần Khoa nhanh đi, mọi người hòa hợp mới tốt.
Lục Gia Duy mím môi hồi lâu không nói gì.
Mà sau đó anh gật gật đầu nói, nếu cô đã nói vậy thì con cũng không có gì để nói. Chẳng qua con vẫn không nghĩ rằng cậu ta thích hợp làm bạn trai Văn Văn.
Lục Gia Duy cười cười nói, đây có lẽ là kết quả của việc nhanh trước một bước. Cô, dượng, nhà con còn có việc, con về trước đây.
Mẹ tôi giữ Lục Gia Duy lại ăn cơm, anh cũng cười từ chối.
Lúc Lục Gia Duy đi ngang qua chúng tôi, dừng lại một chút nói với Tần Khoa, xem ra hôm nay tôi tới không công. Tuy nhiên dựa theo năng lực logic của cậu thì cờ tướng chắc chắn chơi rất khá đúng không.
Nói xong liền quay đầu lại bỏ đi, nhìn Lục Gia Duy mở cửa đi ra, tôi đứng dậy đuổi theo.
Tôi giữ chặt Lục Gia Duy lại ngay trước cầu thang, anh nhíu mày nhìn tôi.
Tôi nói, mặc kệ gì đi nữa, anh, cảm ơn anh.
Anh họ vỗ vỗ đầu tôi nói, em cảm ơn anh hay không không quan trọng, anh chỉ hy vọng em không bị chịu thiệt. Đối với Tần Khoa, cho dù cô và dượng đều tán thành hai đứa thì anh vẫn giữ nguyên ý kiến của mình. Được rồi, lát nữa vào nhà ăn sôcôla anh mang tới cho em đi, ngon lắm đó.
Lục Gia Duy ngồi vào xe lái đi, tôi đứng trên lầu nhìn theo, Tần thiếu gia cũng đi tới đứng cạnh tôi.
Tôi vui vẻ vỗ vai hắn một cái thật mạnh, hắn hừ một tiếng.
Tôi giơ tay lên nói, sai?
Hắn cười, nếu bác gái là Transformers nữ thì Cô gái kim cương là em chứ không ai vào đây hết.
Tôi ôm cánh tay hắn hỏi, á à, thảo nào trông anh cứ “Cho dù người ta có gây gió táp mưa sa, thì anh vẫn lù lù bất động”, thì ra đã sắp xếp từ lâu.
Hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, hắn nói, còn gì nữa, đương nhiên là sám hối với bố mẹ em từ trước chứ sao.
Tôi ngạc nhiên nói, bố mẹ em lại không làm gì anh hết?
Hắn cười, em phải biết rằng, con rể là bảo vật trong lòng bố mẹ vợ đó.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi hắn, nếu anh nói hết với bố mẹ em rồi thì sao vẫn để Lục Gia Duy tới đây, trực tiếp nói với anh ấy là bố mẹ em biết hết rồi có phải đơn giản không.
Tần Khoa cười nhẹ nói, bị cảm sốt sợ nhất là không phát hết ra được. Nếu không để cảm ra hết, không để anh họ em tới một chuyện thì làm sao để anh ấy biết thái độ của bố mẹ em được. Bây giờ người trong nhà thể hiện lập trường thì anh họ em cũng hết cách, như vậy mới xem như giải quyết hoàn toàn.
Tôi lại tỏ vẻ kính ngưỡng với Tần thiếu gia, góc độ quan sát vấn đề của người ta hoàn toàn khác tôi nha.
Buổi tối ăn cơm xong, nhân dịp bố tôi đi tắm, tôi cọ lại cạnh mẹ tôi vui vẻ nói, mẹ, may mà bố và mẹ đều khai sáng hết, có bố mẹ như vậy, con còn cầu gì nữa chứ.
Mẹ tôi vừa lật tạp chí vừa hừ hai tiếng nói, đừng có nịnh.
Tôi gối đầu lên chân mẹ, nói, nhưng mà thật không ngờ là bố biết chuyện này mà không nói gì hết, đúng là càng già càng ít quan tâm nha.
Mẹ tôi thuận miệng nói, ít quan tâm mới lạ, ít quan tâm thì sẽ không ném gạt tàn, lại còn là gạt tàn hoa văn màu mẹ mày bỏ công đi xa mua nữa chứ.
Tôi vội vàng ngồi dậy giật mình nói, bố già ném gạt tàn?!
Mẹ tôi mơ mơ hồ hồ “Ừ” một tiếng.
Tôi nhéo bụng mẹ tôi nói, mẹ, hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ tôi gạt tay tôi ra mắng, cái con này, bụng càng nhéo càng to không biết hả, đụng vào bụng mẹ là mẹ hất mày ra đó.
Tôi hỏi mẹ, mẹ, nói cho con biết hôm đó xảy ra chuyện gì đi.
Bà bỏ tạp chí xuống, xoay người lại nhìn tôi nói, hôm đó Tần Khoa mời mẹ và bố mày ra phòng khác, lúc nó kể chuyện trước đây rồi xin mẹ với bố tha thứ nó, bố mày bị dọa giật mình. Nhà chúng ta truyền thống, thanh niên tụi bay nghĩ là cũ kỷ thủ cựu, không cần mày tìm người có năng lực giỏi giang gì, chỉ cần người bình thường đối xử tốt với mày là được. Không phải mày hay nói bố mày là đổ cổ sao, vậy nên kẻ cũ kỹ đó vừa nghe Tần Khoa nói mấy câu đó, mặc dù Tần Khoa quỳ xuống, bố mày vẫn tức giận tới mức cầm gạt tàn ném qua luôn.
Tôi kinh ngạc mắt trợn tròn lên.
Mẹ tôi nói, bố mày cũng không muốn ném nó thật, chẳng qua nhất thời tức giận nên mới ném gạt tàn thôi, nhưng mà cái thằng bé Tần Khoa này cũng đúng là, không né, bị ném vào vai. Bố mày thì mày cũng biết rồi, nhìn thấy ném trúng cũng hoảng lên, lập tức mặt nhăn mày nhó đi qua nhìn xem, ai ngờ lúc Tần Khoa nói “Bố, con không sao, đúng là nên đánh” bố mày lại giận chịu không nổi, nói cũng không biết nên nói gì, liền mặt nhăn mày nhó như cũ quay về ghế ngồi. Sau đó, Tần Khoa quỳ ở đó nói rất nhiều, cam đoan rất nhiều, hơn nữa mẹ cũng nói vun vào, lúc đó bố mày mới thở dài, kêu Tần Khoa đứng dậy.
Hôm nay Tần Khoa nói với tôi rất thoải mái, không ngờ còn có mấy chi tiết này. Nhưng mà có thể khiến bố tôi ném gạt tàn, rốt cuộc thì Tần Khoa nói gì nhỉ?
Tôi hỏi mẹ tôi, Tần Khoa có kể với bố mẹ một người tên là Lí Giai Nhân không?
Mẹ tôi gật đầu, hồ ly tinh họ Lí chứ gì, nói.
Ngay cả chuyện Lí Giai Nhân cũng nói, bố tôi không xúc động mới là lạ.
Tôi nghi ngờ nhìn mẹ tôi, bố con ném gạt tàn mà mẹ không ném dao thái thì đã là a di đà phật rồi, còn nói giúp nữa?
Mẹ tôi dựa vào thành giường nói, mẹ mày cũng không phải mới biết chuyện này. Có nhớ lần trước không, lúc tới trường mày gặp bà thông gia, cũng là lúc Tần Khoa vừa ra viện, mẹ hỏi bà ấy có biết lý do chia tay của hai đứa bay không, bà ấy liền kể hết mọi chuyện trước đây của Tần Khoa cho mẹ nghe. Ôi, hệt như phim Hàn TV hay chiếu vậy. Mặc dù cũng hơi hoảng hồn nhưng mẹ mày vẫn rất thông tình đạt lý. Chuyện Tần Khoa không lớn không nhỏ nhưng không sửa lại thì rất nguy hiểm. Nhưng con rể mẹ mày không phải không biết mình làm sai, chỉ cần nhận sai sửa sai thì không có gì đáng lo.
Tôi ôm eo mẹ tôi, thành tâm thở dài, trên thế giới này có còn bà mẹ nào thông tình đạt lý như mẹ nữa sao?
Mẹ tôi hỏi, đúng rồi, con yêu tinh họ Lí đó có bám theo hai đứa bay nữa không.
Tôi nói, đương nhiên là không. Còn nữa, mẹ đừng gọi Lí Giai Nhân là Lí yêu tinh.
Tôi giơ nắm tay lên cười nói, phải gọi là “Lí độc phụ”!
Ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách, Tần Khoa đang dựa vào sô pha im lặng xem TV.
Tôi nhìn thoáng qua, đang xem chương trình “Thế giới động vật”, tôi ngồi xuống hỏi hắn, xem chăm chú vậy, hay lắm hả.
Tần Khoa gật gật đầu, hay lắm, em cũng xem đi, con gấu Bắc Cực này giống em ghê.
Con gấu trắng mập mạp trong TV cũng phối hợp lăn một vòng, nếu như là hồi trước tôi sẽ bóp cổ hắn.
Tôi nhẹ nhàng khoát tay lên vai phải của hắn, nhỏ giọng hỏi, bố em ném trúng chỗ này đúng không?
Tần Khoa hơi khựng lại, cười nói, mẹ em kể cho em nghe?
Tôi dựa vào tay hắn nhỏ giọng nói, sao anh ngốc vậy, cái gì cũng nói ra hết, bố em ném cũng không biết né, không phải bình thường anh khôn khéo lắm sao.
Tần Khoa cười nói, không như em nói đâu, anh cũng hối hận. Thật ra có rất nhiều chuyện có thể lừa dối một chút, lúc bị vạch trần thì hậu quả còn chấp nhận được. Nhưng khi thành thật khai hết với bố mẹ em, anh cũng tự động nói hết. Có lẽ đây là có tật giật mình.
Tôi vươn tay muốn kéo cổ áo hắn xuống xem vai hắn như thế nào, Tần Khoa ngăn tay tôi lại nói, đêm dài từ từ, nương tử đừng sốt ruột như vậy chứ?
Tôi trừng hắn, còn cười nữa, cho em xem vai anh.
Khi chúng tôi xoay qua xoay lại trên sô pha, bố tôi đi ra từ phòng tắm, đứng trước mặt chúng tôi khụ hai tiếng rồi vào phòng ngủ.
Tần Khoa ngẩn ra một cái, tôi liền thực hiện được, kéo cổ áo hắn xuống nhìn, giữa làn da trắng bóc lại xuất hiện một mảng xanh tím, vô cùng chói mắt.
Tôi lập tức nhảy ra khỏi sô pha, chạy nhanh vào phòng bố già mẹ già tôi, nhìn bố tôi đang ngồi trên giường cắt móng chân.
Tôi xoay mặt đi, đi tới phía trước vài bước, xoay người, đá mấy cái thật mạnh vào chân giường.
Tần Khoa cũng chạy vào, ngăn tôi lại, vừa cười với bố mẹ tôi – lúc đó đang giật mình kinh ngạc – vừa kéo tôi ra ngoài, kéo tới tận phòng ngủ.
Hắn có chút dở khóc dở cười nhìn tôi nói, sao em trẻ con vậy?
Tôi trừng mắt nhìn hắn, còn không phải tại anh nữa, bị sao vậy, không biết né hả?
Tần Khoa nằm xuống, nằm lên chỗ dành ra cho hắn ngủ, chống đầu cười với tôi, anh quang vinh bị thương rồi mà em còn hung vậy với anh à?
Tôi hầm hừ tính chạy ra ngoài tìm thuốc bôi cho hắn, hắn lại giữ chặt tôi lại nở nụ cười, kéo cổ áo xuống lộ ra cả bờ vai, hạ giọng nói, ai cũng nói nước miếng là thuốc tiên chữa bệnh. Em không cần tìm thuốc, tới đây ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cho vi phu mấy cái đi.
Tôi cầm một chiếc gối ném về phía hắn.
Lúc bôi thuốc –
Hắn nói, bố em chỉ muốn tốt cho em thôi.
Tôi nói, em biết.
Hắn nói, em đừng giận ông nữa.
Tôi nói, em biết.
Hắn nói, trên vai trông khủng bố nhưng thật ra không đau đâu.
Tôi nói, em biết.
Hắn nói, mặc dù không đau nhưng lúc xoa vẫn hơi đâu.
Tôi nói, em biết.
Hắn nói, vậy nên em vẫn là dùng lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đi.
Tôi nói, em biết…ɭϊếʍƈ trái cà chua Mỹ của anh thì có!
Khi chuyện anh họ gần như được giải quyết thì bên trường có chút chuyện nên Tần Khoa phải quay về xử lý.
Trước khi đi, tôi “Chụt” một cái lên mặt hắn, Tần Khoa cười như “Ngàn cây lê điểm trắng ngời nở hoa”.
_ Một câu trong bài thơ Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh của Sầm Tham – bản dịch của Hải Đà.
Hắn vén tóc tôi ra sau tai nói, ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ nhanh chóng trở lại. Nhớ phải tránh xa lão hổ, chất lỏng có tính chất ăn mòn và anh họ em.
Tôi cười há há, ý anh là muốn em tránh xa anh họ chứ gì.
Hắn mỉm cười gật đầu, đúng vậy, anh họ em là một tai họa.
Câu này của hắn có lẽ là một câu nói đùa, nhưng dựa theo những gì xảy ra sau đó thì nếu nói đúng là có ai là “Tai họa” thì “Tai họa” đó không phải là anh họ.