Quyển 1 - Chương 17
Ba người Nguyệt Như chen chúc chỗ ngồi ở phía sau, Triệu Vi có chút nổi cáu, "Tiểu Mễ, bồ ngồi phía trước đi, chen chúc phía sau làm gì?"
Nguyệt Như cười nham nhở, Đường Tiểu Mễ có chút sững sờ, tay chỉ cái mũi của mình: "Tại sao lại là ta?"
"Ai bảo bồ nhỏ nhất, nghe lời của chị, ngoan, đừng làm trở ngại ta và Nguyệt Như bồi dưỡng tình cảm a, đừng quên, hai ta lại là lần đầu tiên gặp mặt đấy". Triệu Vi cười hả hê. Đường Tiểu Mễ lười phải xuống xe, trực tiếp từ ghế sau bò ra ghế phía trước, trong miệng không vừa lòng lầm bầm nói.
Có lẽ là Đường Tiểu Mễ chân không cẩn thận quẹt trúng Triệu Vi, Triệu Vi bất mãn đẩy nàng một cái, sức nặng không bị khống chế, Đường Tiểu Mễ lập tức ngã úp sấp trên đùi Phó Thụy Dương, ba người đồng thời bật cười, Đường Tiểu Mễ mặt lập tức đỏ tới mang tai, giùng giằng muốn đứng lên, Phó Thụy Dương cười đở nàng dậy, đặt vào chỗ ngồi làm xong, vẻ mặt càng đỏ hơn. Chợt quay đầu lại căm tức nhìn Triệu Vi: "Triệu Vi! Bồ quá không nghĩa khí!"
Triệu Vi cười úp sấp Nguyệt Như trong ngực: "Tốt Tiểu Mễ, ta đều đưa ngươi đến trai đẹp trong ngực rồi, không ai so với ta nói tiếp nghĩa khí."
Đường Tiểu Mễ đột nhiên nhớ tới Nguyệt Như, chột dạ quay đầu lại, trong miệng thỉnh thoảng lầm bầm, cằn nhằn một chút tỏ vẻ bất mãn. Trừ Đường Tiểu Mễ, mỗi người đều rất vui vẻ. Một âm thanh quỷ quái lại vang lên, Đường Tiểu Mễ sợ hết hồn.
"Ha ha, Tiểu Mễ, bồ làm sao lại bị trêu chọc như vậy?" Lần này cũng là Nguyệt Như, cười không được. Đường Tiểu Mễ âm thầm phát hận, quay đầu lại nhất định phải đổi tiếng chuông này.
"Tiểu Mễ, em đang ở đâu?" Là Dương Sơ Nhất.
"Trên đường về nhà". Đường Tiểu Mễ không biết phải nói gì, ông ngoại và bọn họ nhất định rất lo lắng cho mình.
"Thế nào trễ như thế mới về nhà? Em đang ở đâu? anh cho người đi đón em". Dương Sơ Nhất có chút nóng nảy. Đường Tiểu Mễ không nhịn được mỉm cười: "Được rồi, Sơ Nhất, có bạn bè đưa chúng em về rồi, không cần lo lắng".
"Bạn bè? Nam hay nữ vậy?" Dương Sơ Nhất có chút gấp gấp rồi, đã trễ thế này, bạn bè gì đưa nàng về nhà? Chẳng lẽ Tiểu Mễ đã yêu thương rồi hả? Dương Sơ Nhất nghĩ tới khả năng này, lòng cũng rối lên.
"Sơ Nhất, anh cũng rất tào lao". Chột dạ liếc nhìn Phó Thụy Dương, hắn cũng đang tràn ngập nụ cười nhìn mình, Đường Tiểu Mễ có chút sợ, hắn sẽ không nghe thấy chứ?
"Không nói với anh nữa..., em đầu tháng sẽ trở về chúc tết". Suy nghĩ một chút rồi nói: "Giúp em nói lời xin lỗi với ông ngoại, cám ơn anh Sơ Nhất".
"Tiểu Mễ, người kia hình như là anh trai?" Triệu Vi thò cái đầu dài ra phía trước, nhiều chuyện hỏi.
"Bồ cũng muốn biết? Có muốn ta giới thiệu cho bồ hay không?" Đường Tiểu Mễ trêu ghẹo nói.
"Tốt thì tốt, nhưng mà hiện tại ta là danh hoa đã có chủ, hồng hạnh trèo tường không phải phong cách của ta, nếu không, giới thiệu cho Nguyệt Như? Hắc, hắc"
"Không được, anh Sơ Nhất của Tiểu Mễ khí thế quá mạnh mẽ, ta đã gặp một lần rồi, nắm bắt không được". Nguyệt Như cong môi lắc đầu một cái.
"Sơ Nhất khí thế mạnh mẽ?" Đường Tiểu Mễ nghi hoặc nhỏ giọng nói thầm, "Tên yêu nghiệt bên cạnh này khí thế mới mạnh mẽ có được hay không?"
"A, Tiểu Mễ, một mình bồ lẩm bẩm cái gì chứ ?" Nguyệt Như hỏi.
Đường Tiểu Mễ liền vội vàng lắc đầu, lại chạm phải ánh mắt cười như không cười của Phó Thụy Dương, vội né tránh: "Ta nói, Sơ Nhất là người rất tốt".
Dọc đường cười cười, nói nói, cuối cùng đã tới biệt thự độc lập ở phía Tây, ba người xuống xe, Triệu Vi nghẹo đầu nói với Phó Thụy Dương: "Học trưởng Trai đẹp, có muốn vào uống ly trà hay không?"
Đường Tiểu Mễ vội vàng kéo kéo ống tay áo của nàng, trừ Sơ Nhất, ba người bọn họ, nàng cho tới bây giờ không mang nam sinh về nhà.
Phó Thụy Dương nhìn thấy động tác nhỏ này của Đường Tiểu Mễ, trong lòng có chút tức giận, cũng không biểu hiện ra, lễ phép cười một tiếng: "Người đẹp có nhã ý mời, để lần sau nhé, tôi đi trước".
Đường Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao lại có chút đau lòng. Còn có chút mất mác, Người đẹp có nhã ý mời? Hắn thật sự rất được hoan nghênh. Mỗi lần nhìn hắn, bên cạnh đều là con gái đẹp khác nhau như vậy.
Ba người đưa mắt nhìn Phó Thụy Dương rời đi, sau đó vào nhà, đem giày đá bay, cùng nhau nhào vào ghế sa lon.
"Cảm giác tự do thật tốt a, Tiểu Mễ, bồ quá hạnh phúc!" Triệu Vi thầm thì nói. Nguyệt Như tràn đầy đồng cảm gật đầu một cái.
Đường Tiểu Mễ có chút chán nản, ngược lại nàng muốn có người ở bên cạnh quan tâm nàng, nàng nói thầm. Ba người dọn dẹp một chút ngã đầu đi nằm ngủ.