Quyển 2 - Chương 6
Trương Anh Thụy mặt mày vui vẻ nói: "Đại tiểu thư của ta, đến nhà chồng không giống như con ở Đường gia, đừng nên cho mình đại tiểu thư nữa?"
Đường Tiểu Mễ tự động loại bỏ lời nói bén nhọn của Trương Anh Thụy, lăn qua lộn lại, cũng chỉ nhớ hai cái chữ. Bà! Nhà! Đường Tiểu Mễ cảm giác mình có chút hít thở không thông, ai có thể nói cho nàng biết, đêm ba mươi mới gặp mặt, thế nào mùng hai tết lên chức trở thành nhà chồng? ánh mắt quét một vòng trong phòng, Phó Thụy Dương mày kiếm nhếch lên, cười có chút dụ hoặc, chỉ là có vẻ càng đáng đánh đòn. Ánh mắt của những người khác có chút né tránh.
Trương Vân đi tới, kéo lại cổ áo cho Đường Tiêu Mễ, sờ sờ mặt nàng, cầm tay Đường Tiểu Mễ nhét vào trong tay Phó Thụy Dương. Trương Vân lúc còn trẻ cũng đã nếm khổ cực, trên tay có không ít vết chai, lòng bàn tay rất thô nhẹ nhàng chạm trên mặt hắn, trên tay, hắn đột nhiên cảm thấy mắt ươn ướt, thương cảm nhìn Trương Vân, dẫn đầu đi gặp Đường Kiếm.
"Tiểu Mễ a, ngoan. Cái gì cũng giúp cháu chuẩn bị xong, đến nhà bên đó, miệng phải ngọt ngào một chút". Trương Vân lại quay đầu lại đối với Phó Thụy Dương nói: "Thụy Dương, Tiểu Mễ giao cho cháu, cháu hãy khoan dung cho nó, đứa nhỏ này có lúc thật bướng bỉnh, thay chúng ta chào hỏi ông nội của cháu nhé".
Trương Vân đưa hai người đến cửa nhà, nhìn theo chiếc xe biến mất xa xa, ba người đàn ông của Đường gia phía trước cửa sổ nhìn Tiểu Mễ lên xe, tất cả trầm mặc. Trương Anh Thụy cảm thấy thật không thể hiểu nổi, nàng tới Đường gia đã vài năm như vậy, nhìn những người này rất nuông chìu Đường Tiểu Mễ, tuy nói Trần Tuyết không phải cốt nhục của Đường gia, nhưng ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho mình, cũng chín năm rồi, Đường Kiếm sai cảnh vệ ngăn lại cho cho Trần Tuyết bước vào nhà này nửa bước, con gái mình kém chỗ nào?
Đường Tiểu Mễ cứ như vậy như rơi vào trong sương mù, bị Phó Thụy Dương nắm tay, đưa lên chiếc Audi kia. Hình như gần nửa ngày, Đường Tiểu Mễ mới tỉnh hồn lại: "Sao anh không sử dụng chiếc xe cũ kia?"
"Cũ?" Phó Thụy Dương suy nghĩ một chút, hiểu Đường Tiểu Mễ nói tới chiếc xe cưng Bước-Ba-Hertz, "Thật quá rêu rao, người già không thích".
Đường Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe làm mặt quỷ, anh còn huênh hoan khoác lác, thật là một tên yêu nghiệt, là con ngựa thành tinh, vì để người già thích, cũng không thèm nổi dậy phản kháng? Một tên không có phẩm chất, cầu hòa rồi hả? anh cầu hòa rồi, tôi làm thế nào? Tôi còn trông cậy vào anh lôi tôi ra hố lửa đấy. Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Tiểu Mễ liền nổi giận, dối trá a, dối trá a, chẳng lẽ tên yêu nghiệt này muốn đem nhiệm vụ vinh quang phản kháng giao cho mình? Xấu, thật là xấu xa!
"Khụ khụ". Đường Tiểu Mễ làm bộ vội ho một tiếng, "Học trưởng, anh có bạn gái chưa?"
Phó Thụy Dương ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, chăm chú nhìn phía trước, trong giọng nói mang theo nụ cười: "Không có".
Chưa? Đừng tưởng rằng mình lớn lên đẹp trai, nói dối cũng đẹp trai. Người này, nói dối còn cho là chuyện đương nhiên hay sao? Đường Tiểu Mễ trợn mắt, bĩu môi, dù sao đi nữa hắn đang lái xe, cũng không nhìn thấy.
"Học trưởng, ta rất dài dòng".
"Oh". Giọng nói bình thản.
"Học trưởng, ta rất lười".
"Oh?" Nghi vấn.
"Học trưởng, ta dáng dấp không xinh đẹp, không có hương vị phụ nữ, đi ra ngoài sẽ làm mất mặt anh".
"Thật sao?" Không chút để ý.
"Học trưởng, ta không có việc gì làm, một nữ lưu manh, rất phách lối, lần trước, lần trước, anh cũng thấy đấy thôi".
"Ừ".
Người này mặn, nhạt không chịu thì thế nào? Đường Tiểu Mễ nổi giận, mình cũng nói đến nước này rồi, còn không có phản ứng sao?
"Học trưởng, anh thật tính vì gốc cây cỏ đuôi chó như tôi mà buông tha cả khu rừng rậm sao? Rất không đáng a, tôi đây mất hình tượng, quá tổn hại đến uy danh anh rồi, học trưởng anh suy nghĩ một chút nữa đi, nếu không, trước hết thả tôi xuống xe nhé?" Đường Tiểu Mễ còn đang lải nhải, Phó Thụy Dương đánh tay lái, két một tiếng, dừng xe ở ven đường.
"Ai nói cô là cỏ đuôi chó?"
"Ôi chao?" Đường Tiểu Mễ ngây ngẩn cả người.
"Cô dù sao cũng coi như đóa hoa nhỏ, hoa nhài (Molly) như thế nào?"
Một chú chim nhỏ trong lòng nàng hát vang, đây là khen nàng sao? Hắn đây là khen nàng sao? Phó Thụy Dương hài lòng nhìn Đường Tiểu Mễ sung sướng, khóe miệng nở ra một nụ cười.
Cô gái này, líu ríu, xem ra, cuộc hôn sự này, nàng rất ghét. Bất quá, từ từ sẽ đến, mua bán không thành thì cũng còn tình nghĩa, tình yêu là thứ đồ chơi để lừa gạt đứa bé, nếu muốn kết hôn, đương nhiên là muốn chọn người đem lợi ích lớn nhất cho mình. Nàng, chính là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì hắn cũng sẽ không bỏ qua nàng, huống chi, hắn vẫn rất mong đợi, cô gái này còn có biểu hiện gì.
Cuộc sống, giống như đột nhiên đặc sắc làm sao!