Quyển 3 - Chương 3
Ban đêm, trằn trọc khó ngủ, Tiểu Mễ đi xuống ban công lầu dưới, gió lạnh thổi qua làm đầu óc dường như tỉnh táo chút, ngồi tựa trên ghế, từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp More màu xanh lá, xé giấy bọc ra, bật lửa châm lên, mùi đắng chát đậm đặc tràn ngập khoang miệng, mang theo vị hương chocolate nhàn nhạt, lúc Tiểu Mễ lên đại học đã biết hút thuốc, More là loại thuốc lá dành cho giới nữ, Tiểu Mễ bình thường sẽ để ở nhà một ít, không có mấy người biết nàng biết hút thuốc. Nhẹ nhàng phun ra vòng khói, trong đầu dường như không còn hỗn loạn nữa nhưng vẫn có chút không chịu nổi khi khói thuốc lá chui vào lồng ngực, không nhịn được ho khan.
"Không thể hút được còn giả bộ làm đại gia cái gì". Nguyệt Như đoạt lấy điếu thuốc, thuần thục kẹp lên, hít sâu một cái, "Sao lại thưởng thức âm thầm vậy chứ".
Tiểu Mễ cố kìm nén ho khan, cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Như, vẻ mặt hút thuốc lá có hương vị như vậy, Tiểu Mễ vẫn cảm thấy, Nguyệt Như là người bạn cùng lứa tuổi tao nhã nhất mà nàng biết, tuy nhiên, chuyện riêng tư cả hai rất hiểu rõ về nhau. Thoáng bình phục lại, Tiểu Mễ vuốt nhẹ ngực, "Tại sao còn chưa ngủ?"
Nguyệt Như mỉm cười, không nhìn Tiểu Mễ, vòng khói màu trắng tiêu tán trong không khí, lưu lại mùi chocolate nhàn nhạt, "Cậu không phải cũng chưa ngủ sao?"
Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút, đầu xuân ban đêm vẫn rất lạnh, nàng không nhịn được xoa xoa cánh tay, hồi lâu mới nói: "Nguyệt Như, thật xin lỗi".
Nguyệt Như khóe miệng nở nụ cười khổ, "Tiểu Mễ, cậu cho rằng, ta để ý câu xin lỗi này sao?" điếu More đã cháy hết một đoạn, Nguyệt Như thuần thục bắn ra tàn thuốc thành một đường vòng cung, tàn thuốc rơi vào giỏ rác.
"Đính hôn không phải chuyện nhỏ, cậu nghĩ xong chưa? Ta đang để ý cái này, Tiểu Mễ". Nguyệt Như khẽ thở dài một cái, "Ta không phải cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi, còn ôm ảo tưởng sống qua ngày, Phó Thụy Dương người này, trên danh nghĩa là học trưởng, nhưng thật sự giống như một vị thần, không thể chạm đến, tuổi đời càng tăng thì chênh lệch càng ngày càng rõ ràng, muốn biết tin tức của hắn thì lên web, trang bìa tạp chí kinh tế-tài chính, hắn là người đứng đầu của công ty ở tỉnh J. Ngoại trừ gia thế của Tiểu Mễ cậu ra, chúng ta đều là người bình thường, ta là học sinh bình thường, cậu là người làm nghề tự do bình thường, ta chưa bao giờ cảm thấy, ta có thể nắm bắt được loại người như hắn vậy. Tiểu Mễ, người đàn ông này nhìn có vẻ ngớ ngẩn, thật ra thì cực kỳ thông minh, suy nghĩ rất có nguyên tắc, ta sợ tương lai cậu chịu khổ, Phó Thụy Dương hắn, ta sợ hắn sẽ phụ bạc cậu".
"Nguyệt Như. . . . . ." Muốn nói gì đây? thường lúc người ta có ngàn vạn lời muốn nói sẽ bị nghẹn lời, có trãi qua mới có thể biết quý trọng, Đường Tiểu Mễ chưa từng đề cao chính mình, cũng không tự xưng là một người tốt, trên thế giới này sẽ gặp rất nhiều người nhưng nếu như ai là người nàng quý trọng thì không thể nghi ngờ Nguyệt Như là một người trong số đó. Nàng quen biết cô ấy đã lâu như vậy nhưng đến giờ mới nói cho cô ấy biết gia thế của mình, hơn nữa còn đoạt người trong lòng của người ta, việc này không được phép có giữa tình bạn, Tiểu Mễ hiểu rất rõ nhưng Nguyệt Như còn lo lắng hạnh phúc của mình. Trên đời này, tìm một người bạn như thế, Đường Tiểu Mễ nàng thật quá may mắn.
"Tiểu Mễ, không cần nói xin lỗi, mỗi người đều có duyên phận của mình, ta chưa từng hy vọng xa vời sẽ cùng hắn phát triển, đối với Phó Thụy Dương, thay vì nói là yêu say đắm, không bằng nói là sùng bái, bởi vì lý trí nói cho ta biết thực tế là không thể nào, cho nên mới không để mình bị rơi vào, ta chỉ hi vọng cậu, chị em tốt của ta, mặc kệ là lựa chọn như thế nào, nhất định phải biết quý trọng bản thân mình".
Hai người hàn huyên thật lâu, lại rất thẳng thắn giống như lúc còn đi học, chen trên một cái giường, đến lúc trời sáng trắng mới ngủ thật say, hai người giống như hai cô gái nhỏ, nắm tay, Đường Tiểu Mễ rốt cuộc yên tâm ngủ một giấc.
Phó Thụy Dương, nếu anh là con mèo giảo hoạt, vậy Đường Tiểu Mễ ta sẽ làm một con chó săn thông minh dũng cảm, ai sợ ai?
Đường Tiểu Mễ rốt cuộc an tâm chờ đợi Tết Nguyên Tiêu đến, theo phong tục, nàng và Phó Thụy Dương trước một tuần lễ đính hôn sẽ không thể gặp mặt, cho nên, Đường Tiểu Mễ không thể nào quan sát cử động Phó Thụy Dương, càng không biết, hắn đang chuẩn bị cái gì hay không, vô luận như thế nào, Đường Tiểu Mễ không tin hắn sẽ ngoan ngoãn như vậy cùng mình đính hôn, mất cả cuộc đời.
Lần này, lễ phục đính hôn của Tiểu Mễ cũng do Phương Vân làm, Phương Vân năm xưa du học nước Pháp, bây giờ là nhà thiết kế trang phục có thể đếm trên đầu ngón tay ở trong nước, trang phục bình thường do Phương Vân thiết kế cũng là hàng độc quyền, mời được Phương Vân tự mình may đo y phục cũng là một vinh dự của gia đình thượng lưu ở tỉnh J.
Đính hôn chứ không phải kết hôn, bình thường không cần mặc áo cưới, mặc cái này có vẻ đặc biệt quan trọng, không thể bị người khác cướp đi danh tiếng, lại muốn thể hiện ngày đó nhân vật chính phải đặc biệt, Phương Vân dựa theo thói quen sinh hoạt hàng ngày của Tiểu Mễ, suy nghĩ rất nhiều ngày, mới thiết kế ra một bộ một trang phục thời Hán.
Hán phục tại Trung Quốc có mấy ngàn năm lịch sử, rất nhiều người sẽ liên tưởng đến Hanbok và Ki-mô-nô, nhưng thật ra đều là tham khảo đặc trưng của Hán phục, rất nhiều nơi cử hành hôn lễ truyền thống vẫn mặc Hán phục, cho nên, Phương Vân mới nghĩ ra thiết kế này.