Quyển 4 - Chương 7

Đường Tiểu Mễ vẫn cảm thấy thân thích của mình cũng không phải là rất nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai ông Cậu, một ông Chú, chạy tới chạy lui nhà ông nội và nhà ông ngoại, nhiều hơn nữa, cũng là nhà riêng của ba mẹ. Hai người Phó Thụy Dương đi một vòng, thân thích xem như đi hết rồi, nên được tự do.


Nhưng đến phiên Đường Tiểu Mễ đi viếng thăm thân thích của Phó Thụy Dương, ước chừng muốn hết nửa tháng. Trước khi đính hôn thì có một số người không tới, lúc bắt đầu chính thức đi lại, Đường Tiểu Mễ nằm trên giường hai mắt đen láy, không có một chút tinh thần, làm sao có thể có tinh thần đây?


Phó Thụy Dương cũng như nàng, là con trai độc nhất, người ta trong nhà cành lá rậm rạp, Phó Thụy Dương có một người cô gả ở Thành phố B. Hai ông cậu, một ở tỉnh S, một ở tỉnh Z, đều tham gia chính trị. Còn có một bà dì ở Tây Tạng. Đường Tiểu Mễ đi theo Phó Thụy Dương chạy tới chạy lui Đông Tây Nam Bắc, bởi vì Phó Thụy Dương còn làm việc, mỗi lần đến một chỗ cũng không ở lại, cứ như vậy, nửa tháng mới đi thăm xong những người thân thích.


Đường Tiểu Mễ nàng là người lười một nhất, khi nào thì làm chuyện khổ sai này? Lúc ngồi trên máy bay về Thành phố N, Đường Tiểu Mễ tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ thấy mây trắng còn lại cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng trong lòng Đường Tiểu Mễ kích động, giống như nàng đi xuất ngoại khỏi N, đột nhiên quay trở lại, mây trắng này cũng là thân thiết a. Mấy người bà con thân thích này đi lại cũng thuận lợi, mệt mỏi thì mệt mỏi nhưng cũng rất dễ nói chuyện. Phó gia ngược lại với Đường gia, Phó gia trong trong ngoài ngoài đều là cháu gái, cùng thế hệ chỉ có Phó Thụy Dương một là cháu trai.


Cuối cùng đến một trạm của Thành phố B, nhìn Đường Tiểu Mễ, một cô gái có lúm đồng tiền như hoa, trên mặt có chút cứng ngắc, đây chính là "Duyên phận" trong truyền thuyết ? Nàng và Phó Thụy Dương một là con gái một, một là con trai độc nhất, vừa đúng hợp thành một đôi, bù đắp lẫn nhau.


Còn chưa kịp hiểu cảm xúc của mỹ nữ, Phó Thụy Dương đã ôm lấy Đường Tiểu Mễ, trong lòng hắn buồn bực, lần trước ở trong nhà hàng, nhìn thấy nàng và mấy cô gái kia chơi đùa ầm ĩ, nên nghĩ đến cô gái này rõ ràng đối với thiếu nữ xinh đẹp không kiềm chế được, thật là mất mặt.


available on google playdownload on app store


"Chị dâu, em tên là Mộc Miên a, chị dâu biết rất nhiều trai đẹp sao?" Mộc Miên nháy mắt mấy cái, dí dỏm nhìn Đường Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ theo bản năng nháy mắt mấy cái, mắt sáng lên, cô bé này không tệ a, giọng nói dễ nghe như vậy, mang về Thành phố N, làm chị dâu của mình không tồi, coi như không làm được chị dâu của mình, thì khiến cho Triệu Vi, Nguyệt Như họ hâm mộ cũng tốt. Sự thật chứng minh, mỹ nữ có sức hấp dẫn vô cùng, Phó Thụy Dương kéo không được Đường Tiểu Mễ, bởi vì nàng vọt tới trước mặt Mộc Miên.


"Miên Miên, chị tên là Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ". Đường Tiểu Mễ nắm tay Mộc Miên tay, trơn bóng mềm mại, "Oa, Miên Miên, nếu là Vi Vi nhà chị sờ tay của em, nhất định sẽ nói ch.ết cũng không tiếc".
"Chị dâu Tiêu Mễ". Mộc Miên cười nhỏ.


Đường Tiểu Mễ nhíu mày, "Tiểu Mễ". Hồn nhiên quên mất mấy ngày trước còn thầm mắng Phó Thụy Dương rối rắm chủ đề như thế. Đường Tiểu Mễ rất vui vì cô bé Mộc Miên này, nàng thấy thân thiết giống như bọn Vi Vi, Nguyệt Như, cực phẩm mỹ nữ nở nụ cười quả thật làm cho người ta sảng khoái tinh thần, ở chung cũng không khó khăn. Nếu người khác nhìn bộ dạng của mình, nói không chừng trên mặt chán ghét đấy. Dĩ nhiên, đây là Đường Tiểu Mễ chúng ta nguyên tắc xử sự mọi chuyện dựa theo cảm giác.


Mộc Miên năm nay 21, chênh lệch tám tuổi so với Phó Thụy Dương, nhưng tình cảm anh em luôn luôn rất tốt, biết hắn muốn mang chị dâu mới vừa đính hôn tới nhà, đặc biệt từ trường học chạy về, lúc đính hôn nàng không thể đi, lần này tò mò, thế nào cũng phải gặp mặt một lần.


"Tiểu Mễ, sao không gọi chị là Gạo nhỉ?" Trong con ngươi Mộc Miên tràn đầy nụ cười, dí dỏm nói.
Đường Tiểu Mễ đầu đầy vạch đen, con bé này là em gái của Phó Thụy Dương không sai, lời nói đều giống nhau, lần đó ở Kim Ưng Phó Thụy Dương cũng đã từng nói qua.






Truyện liên quan