Quyển 5 - Chương 12

Không nhìn thấy được ánh mắt của nàng nhưng hắn có thể tưởng tượng nàng ngây thơ như thế nào, đem bánh pút-đing đưa đến trong miệng người đàn ông kia, hai người nhìn lẫn nhau, hạnh phúc giống như không thể chấp nhận bất cứ kẻ nào, Lâm Dương chưa bao giờ ghen tỵ với người nào như vậy, hắn điên cuồng ghen tỵ người đàn ông kia. Đường Tiểu Mễ híp mắt, "Như thế nào, như thế nào? Có phải ăn thật ngon hay không?"


Gật đầu một cái, Phó Thụy Dương lại liếc mắt nhìn trạng thái đờ đẫn của Lâm Dương, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh rồi biến mất, Đường Tiểu Mễ lại lắc lắc cánh tay Phó Thụy Dương, "Cái đó, cái đó màu sắc rất đẹp, ưmh, còn có cái đó". Tay không ngừng chỉ vào, Phó Thụy Dương kiên nhẫn gắp thả vào trong khay cho Đường Tiểu Mễ.


Hai người vừa nói vừa cười, Phó Thụy Dương vừa quan sát Lâm Dương, vừa nhìn Đường Tiểu Mễ nghiêm túc ăn uống, thỉnh thoảng cẩn thận lau đi thức ăn dính trên khóe miệng nàng. Bên kia Đường Kiến Quân hiểu rõ, nhìn thoáng qua hai người "Ngọt ngào", gật đầu một cái với Dương Sơ Nhất, liền dẫn Phương Vân bỏ đi.


Dương Sơ Nhất bưng cái ly cao cổ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Dương, dáng vẻ mọi người cũng có vẻ rất hứng thú. Lâm Dương thu hồi ánh mắt, ép buộc mình không nhìn lại hướng đó làm cho hắn động lòng, lúc này mới phát hiện ra Ba anh em Dương gia đang cười như không cười nhìn mình chằm chằm, Lâm Dương làm như không thấy, đi tới phía đối diện. Dương Sơ Nhất cười lạnh, uống một ngụm rượu, cuối cùng quay đầu đi.


"Lâm tổng còn ở lại Thành phố N, tôi cho là Phan đại tiểu thư đã đón ngài đi về rồi đấy". Dương Sơ Tam là một trong anh em có bộ dáng âm nhu nhất, nụ cười tà ác, lạnh lẽo. Lâm Dương mặt không đổi sắc, lời như vậy, hắn nghe nhiều rồi, lúc ở Thượng Hải, ai không nói hắn bám víu vào con gái Phan gia, tiền đồ vô lượng, khó nghe hơn nữa hắn cũng đã nghe qua, hắn và nàng vốn không có tình cảm, những năm qua, đồng sàn dị mộng, hai bên chẳng qua cũng là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân vô lý thôi.


"Tiểu Mễ hiện tại sống rất tốt". Dương Sơ Nhị ngược lại sắc mặt nhìn rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo tình hữu nghị, chỉ vào khu tiệc đứng, "Cái này còn phải cảm tạ Lâm tiên sinh cậu". Vẻ mặt biểu hiện chân thành, giống như thật sự rất cảm ơn Lâm Dương. Lâm Dương cười khổ nhưng hắn không có dũng khí nhìn lại khuôn mặt tươi cười kia, biết rõ ba người này ép buộc hắn, nhưng hắn không bẻ lại, cuối cùng là hắn có lỗi với nàng trước.


available on google playdownload on app store


"Ăn no chưa?" Phó Thụy Dương buồn cười nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Mễ đang ôm bụng vừa lòng. Đường Tiểu Mễ gật đầu liên tục: "Ăn ngon, ăn ngon, lần sau có loại chuyện tốt thì không cần ăn mặc như vậy, nhớ kêu em".


"Có phải rất cảm ơn anh hay không?" Phó Thụy Dương đột nhiên tiến tới trước mặt Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ nhất thời có chút hốt hoảng, theo bản năng gật đầu một cái, trong miệng lung tung "Ừ" một tiếng. Cũng không quản người trước mặt có hiểu hắn đang nói cái gì hay không, hắn bỗng dưng ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người nàng, Phó Thụy Dương đột nhiên có chút hối hận, nếu như đây là một canh bạc, hắn sợ chính mình thua không dậy nổi.


Đường Tiểu Mễ bị cử động kỳ quái của Phó Thụy Dương lập tức mơ hồ phát giác ra, trong lòng nói thầm, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không, lo lắng vỗ nhè nhẹ sống lưng Phó Thụy Dương, trong lòng có chút suy nghĩ miên man, đây là ôm sao, bọn họ lần đầu tiên ôm đấy. Người khác đều là dắt tay trước, ôm, hôn môi, nói chuyện cưới gả, bọn họ thì ngược lại.


Phó Thụy Dương từ từ buông Đường Tiểu Mễ ra, trên mặt không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, bình tĩnh nói: "Lâm Dương ở bên kia, đi đi, anh ở nơi này chờ em".


Đường Tiểu Mễ không nghe rõ câu nói phía sau của Phó Thụy Dương, trong lỗ tai lập tức nổ tung, chỉ còn lại hai chữ: Lâm Dương, Lâm Dương, Lâm Dương. . . . . .


Theo bản năng nhìn về hướng kia, áo sơ mi trắng, tây trang đen, đã trưởng thành rất nhiều, vẫn gương mặt đó, bóng dáng quen thuộc đó. Lâm Dương cũng ở đây nhìn lại, hai người nhìn vào mắt nhau, lại có cảm giác như xa cách nghìn trùng.


Lâm Dương cứng đờ, nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền, Đường Tiểu Mễ không kìm chế được thân hình run lên một cái, nàng từng nhiều lần chạm vào lúm đồng tiền đó, vẫn tò mò nam sinh có lúm đồng tiền tại sao nhìn đẹp trai như vậy. Hắn nói: anh có lúm đồng tiền, anh cũng có lúm đồng tiền, trời sinh một đôi đấy.


Hôm nay giữa hắn và nàng, chẳng qua cách nhau 50m, lại nhau trong gang tất nhưng xa cách muôn trùng.


Đường Tiểu Mễ gần như vô thức từ từ đi về phía Lâm Dương, giống như đi về phía một con đường không rõ, mờ mịt, lo sợ. Nàng không biết, lúc nàng nhấc chân đi, trong nháy mắt, Phó Thụy Dương đi ngược hướng với nàng, sải bước rời khỏi.






Truyện liên quan