Quyển 5 - Chương 14
Phó Thụy Dương đi theo Lâm Vĩ Ba, gần như nhàn nhã đi tới trước mặt mọi người, Đường Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn hắn, lại không được đáp lại, ánh mắt thâm thúy của hắn không biết nhìn về phía nào. Đường Tiểu Mễ cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, người trước mặt đột nhiên dần trở nên xa lạ, "Các người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút".
Không kịp nghĩ muốn làm gì nữa, Phó Thụy Dương kéo tay Đường Tiểu Mễ, giọng nói có chút đè nén : "Em chờ một chút".
Mọi người nghi hoặc nhìn Phó Thụy Dương, Phó Thụy Dương lại nhìn về phía Lâm Dương: "Ngày hôm trước tôi nhận được thư mời quý công ty, tôi muốn nói chuyện này, Lâm tổng nếu chưa hiểu chuyện gì, có thể tìm phu nhân ngài hỏi cặn kẽ".
Dương Sơ Nhất cau mày, Phó Thụy Dương đến cùng muốn làm gì? Lâm Dương cũng không hiểu, Phan Văn Đình gạt hắn phát thư mời cho Phúc Ninh sao?
"Tôi đã xem phương án của quý công ty, tôi cảm thấy rất hứng thú, công trình này tôi nguyện ý ra một phần sức, cho nên muốn hỏi một tiếng, Lâm phu nhân có thể đại biểu cho ý tứ của Lâm tổng hay không".
Lời của Phó Thụy Dương giống như một quả bom ném tới mặt hồ yên tĩnh. Lâm Dương nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương nói không ra lời, có chút không cách nào tiêu hóa những lời này, hắn không phải không nghĩ tìm kiếm trợ giúp của Phúc Ninh, nghĩ đến hắn là bây giờ vị hôn phu của Tiểu Mễ, vô luận như thế nào hắn cũng không có thể mở miệng nhưng không biết Phan Văn Đình từ lúc nào giúp hắn đưa ra quyết định, Phó Thụy Dương còn nói cảm thấy hứng thú, hắn ngược lại không biết nên làm thế nào, theo bản năng nhìn Đường Tiểu Mễ nhưng vẻ mặt nàng không còn kiên nhẫn nữa, giày cao gót thỉnh thoảng xoa xoa sàn nhà, phát ra nhịp điệu lách cách.
"Phó Thụy Dương!" Dương Sơ Tam gần như cắn răng nghiến lợi, căm tức nhìn Phó Thụy Dương, hắn quả thật hủy đi tất cả công sức của mọi người như vậy.
"Đã quyết định rồi hả ?" Dương Sơ Nhất hừ lạnh, "Tiểu Mễ em qua đây".
Tay Tiểu Mễ bị Phó Thụy Dương nắm thật chặt, "Tiểu Mễ bây giờ là vị hôn thê của tôi" hắn gằn từng chữ, Phó Thụy Dương nhìn Dương Sơ Nhất không nhường bước chút nào. Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên nhìn thấy mặt hắn, gân xanh trên trán mơ hồ đang nhảy nhót, cách gần như vậy, thậm chí nàng có thể nhìn thấy trái cổ của hắn, đường nét anh tuấn, lạnh lùng, không giống Lâm Dương thật dịu dàng, cũng không có thấy má lúm đồng tiền đẹp như vậy, nhưng những lời này từ trong miệng hắn nói ra, nghe cảm động, giống như là lời cam kết, Tiểu Mễ bây giờ là vị hôn thê của tôi, trong lòng hắn, thật coi nàng như vị hôn thê sao? Không phải là gia tộc kết thân?
Nhưng Đường Tiêu Mễ rất muốn khóc, nàng đã từng nghĩ tới đứng bên cạnh người đó làm vợ của hắn, lúc đó tuổi còn nhỏ, chưa biết yêu, hưởng thụ yêu thương của hắn, cho dù nàng cảm giác mình không thương hắn, nàng cũng từng nghĩ tới, nam sinh ấm áp như vậy sau này được ở bên hắn thì hạnh phúc đến cỡ nào? Nhưng hạnh phúc rất ngắn ngủi, nó mọc cánh, có thể bay.
Hắn không dám nhìn ánh mắt của nàng, nàng cũng biết, nếu như đây là một giấc mộng, mộng đã tan nát. Hắn sẽ không bao giờ nữa xuất hiện ở tương lai của nàng. Muốn có một gia đình, chẳng qua muốn cùng hắn ở chung một nhà, làm sao lại khó khăn như vậy? Thì ra thật sự sau đó xa nhau, nàng mới hiểu được, nàng yêu hắn như vậy, mang tình yêu này tách ra khỏi cuộc đời, ước chừng nàng đã mất hết bốn năm. Trông thấy hắn, nhưng có lẽ nàng không còn nhìn nữa.
Tôi ở nơi nào, không buồn, không vui
Anh nhớ nhung, hay không còn nhớ nhung đến tôi nữa,
Tình yêu ở đâu, sao chẳng đến, chẳng đi,
Anh yêu tôi, hay không còn yêu tôi,
Yêu là thế này sao, không gì khác.
Đi cùng anh, hay không đi cùng anh nữa.
Tay em đang trong tay anh, đừng chối bỏ,
Đến đây với em, hãy ôm em vào lòng anh,
Lặng lẽ, yêu nhau
Lặng lẽ, vui.