Quyển 6 - Chương 7
Đường Tiểu Mễ lập tức bị chọc cười, nàng dở khóc dở cười nhìn Phó Thụy Dương, "Anh tức giận với nó cái gì?" Ngồi chồm hổm xuống vỗ vỗ tay, "Gạo, có phải con bị dọa hay không?" Nói xong Tiểu Mễ liền vuốt ve nó, nàng tại sao lại gọi nó là Gạo thuận miệng như vậy? Gạo ngoan ngoãn vươn lưỡi đỏ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lòng bàn tay Tiểu Mễ, Tiểu Mễ cảm thấy trên tay có chút ẩm ướt nóng nóng, hơi có chút nhột nhột nha, cười khanh khách ôm Gạo trong tay, Gạo lại duỗi mình ra, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lên mặt Tiểu Mễ, chọc Tiểu Mễ cười vui vẻ, cười đến nổi cả người ngồi sập trên đất.
Không đợi Tiểu Mễ tiếp tục hưởng thụ niềm vui thú cùng Gạo, một bàn tay to đã xách Gạo lên, trong con ngươi ánh lên vẻ ghen tị nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, lại giống như giận dỗi lại véo lỗ tai Gạo, Gạo bất mãn bàn chân đạp, phát ra tiếng ứ, ứ. Đường Tiểu Mễ đã rất ưa thích Gạo, có chút bất mãn, vội vàng đứng dậy: "Anh làm gì vậy, nó sẽ đau".
Người khác không hài lòng, sải bước đi vào phòng ngủ ném Gạo xuống, đóng cửa lại, mặc cho Gạo cào cào cánh cửa, sau đó vô tội nhìn Đường Tiểu Mễ: "Nó rất cản trở". Nhưng vẻ mặt Đường Tiểu Mễ đã bí xị, người này hôm nay quá kỳ quái, chính hắn đem con chó mang tới, còn đặt tên Gạo, hiện tại lại nói người ta cản trở, đây không phải là điển hình không nghĩa khí sao?
"Thằng nhóc này không vệ sinh, về sau đừng cho nó ɭϊếʍƈ mặt của em". Bộ dạng Phó Thụy Dương xem như chuyện đương nhiên, không chút nào đỏ mặt vì hành động của mình. Trừng mắt nhìn Phó Thụy Dương xong, không nhìn hắn nữa, nàng đi tới máy đun nước bên cạnh nhấn một chén nước, uống ừng ực, ừng ực.
"Anh nhớ em". Phó Thụy Dương nhẹ giọng nói, sâu kín nhìn Đường Tiểu Mễ, ngược lại có chút không nhìn rõ thái độ. Đường Tiểu Mễ lập tức bị sặc, ho kịch liệt, mơ hồ tưởng mình mới vừa nghe lầm, tay chỉ Phó Thụy Dương: "Anh...anh nói gì?"
Phó Thụy Dương không nói lời nào, nhận lấy cái ly trong tay Đường Tiểu Mễ, ngậm ngay vào chỗ Tiểu Mễ mới vừa uống nước, vừa uống vừa nhíu mày nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ. Nháy nháy mắt, Đường Tiểu Mễ nhìn Phó Thụy Dương một chút lại nhìn cái ly một chút, đây có tính là gián tiếp hôn môi? Tay che cổ, cảm giác trong lỗ mũi còn nước, có chút khó chịu, người này mới vừa nói "Anh nhớ em" nhưng mặt không có vẻ bình thường, không phải nàng nghe nhầm chứ?
"Sao lại nhìn chằm chằm anh như vậy, anh xin lỗi". Phó Thụy Dương để ly xuống, trêu chọc nhìn Đường Tiểu Mễ. Bất đắc dĩ lắc đầu, nàng không trông cậy có thể từ trong miệng Phó Thụy Dương nghe được lời hay mà, ngoại trừ tức giận nói không không nên lời thì nàng không chiếm được lợi thế.
"Đường Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương đi tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng.
"Hả?" Hắn rất ít gọi tên đầy đủ của nàng như vậy, vẫn bắt chuớc theo người khác gọi nàng: Tiểu Mễ, Tiểu Mễ.
"Cái ước định kia chúng ta coi như không tính?" Phó Thụy Dương nắm tay Đường Tiểu Mễ, "Chúng ta, cũng nên thử một lần hay không?"
Đường Tiểu Mễ một hồi ngơ ngác phát giác ra, có chút nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nghi hoặc nhìn Phó Thụy Dương: "Thử cái gì?"
Phó Thụy Dương quay mặt qua chỗ khác, có chút mất tự nhiên: "Không phải nói là không thích lẫn nhau thì không thể kết hôn sao? Hao tốn sức lực suy nghĩ thế nào để giải trừ hôn ước, không bằng. . . . . ." Phó Thụy Dương đột nhiên dừng lại, tay che miệng ho hai tiếng.
"Làm gì?" Đường Tiểu Mễ ngẩn người, đột nhiên một hồi vui mừng, lật tay nắm lấy tay Phó Thụy Dương: "Có phải anh có phương pháp gì tốt hay không?"
Lần này Phó Thụy Dương hoàn toàn nổi giận, cô gái này nhìn qua rất thông minh, thế nào lại không thức thời giống Gạo như vậy? Chợt đi đến gần chặn đôi môi đỏ mọng, khẽ cắn cánh môi nàng một chút, sau đó buông ra, hít một hơi nói thật to tiếng: "Cứ như vậy thử một chút, nếu anh có thể thích em, thì kết hôn không thành vấn đề".
Đường Tiểu Mễ không hiểu vì sao bị Phó Thụy Dương cắn một cái, còn chưa kịp phản ứng, hắn lại lớn tiếng kêu la, ngẩng đầu lên không cam lòng, nàng cũng rống to: "Thích lẫn nhau, nói thích lẫn nhau sao, xem như anh yêu thích em thì thế nào? Em lại không thích anh!"
Phó Thụy Dương trừng to mắt đi tới: "Tiểu Mễ, em nói lại thử một chút?"
Theo bản năng che miệng lại, Đường Tiểu Mễ một câu nói cũng không dám nói nữa, chẳng qua nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, người này cắn nàng lại còn hung dữ?