Quyển 7 - Chương 12
Trong quán cà phê gần Cao ốc Phúc Ninh, Alice cầm muỗng bạc chậm rãi khuấy cà phê, khẽ nghiêng đầu nhìn Phó Thụy Dương: "Chúng ta vẫn là bạn bè?"
Phó Thụy Dương tựa vào lưng ghế lên, chậm rãi gật đầu, hắn đối với nàng, không thể nào khác hơn.
"Vị hôn thê của anh đâu? Lúc nào thì mang đến gặp mặt, sợ em ăn luôn nàng hay sao ?" Alice che giấu ghen tuông trong lòng, hài hước nhìn Phó Thụy Dương.
Nhớ tới Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương khóe miệng không nhịn được cong lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đùi: "Khi nào có cơ hội". Tạm thời còn không được, hắn cùng Alice dù sao có một đoạn quá khứ, hắn có thể không thèm để ý, nhưng cô gái kia, Phó Thụy Dương bất đắc dĩ lắc đầu, sẽ dọa chạy nàng chứ?
"Nàng" tay cầm thìa dừng một chút, Alice hỏi, "Là một cô gái như thế nào?" Cười cười lại tiếp tục nói: "Có thể cho anh để ý như vậy, em rất ngạc nhiên đấy".
Phó Thụy Dương chau chau mày, vẫn cười khẽ, hình như rất nhiều người đã hỏi hắn vấn đề này, nàng là cô gái như thế nào? Cậu yêu nàng cái gì? Hắn muốn trả lời thế nào đây? Chính hắn cũng không biết đáp án, luôn cảm thấy yêu không đủ, vẫn là yêu không đủ, lại sợ mình sẽ dọa nàng chạy mất, nàng cẩn thận núp trong vỏ ốc sên của mình như vậy.
Alice xuất hiện, hắn đột nhiên phát hiện ra, không chỉ là nàng có quá khứ, mà còn hắn nữa. Giữa hắn và Alice cũng không phải một, hai câu có thể giải thích rõ ràng, Alice đối với hắn mà nói, đã sớm không còn tình yêu, nhưng dù sao nàng tồn tại lờ mờ trong trí nhớ hắn vài năm, đoạn kí ức kia không cách nào tan biến.
Alice hỏi hắn có thích Đường Tiểu Mễ hay không thì chính hắn cũng không nghĩ đến hắn sẽ khẳng định nói: Anh rất yêu nàng. Phó Thụy Dương đột nhiên phát hiện, giữa hắn và Đường Tiểu Mễ, không một ai nói tiếng yêu nhau.
Khi Alice khóc ôm lấy hắn: "Anh không thể trở lại bên cạnh em sao?" Hắn phát hiện mình thật không thể, đối với Alice, hắn chỉ còn lại phiền não, chỉ nói cho nàng biết: "Tim của anh không chứa nổi người khác".
Bọn họ uống rất nhiều rượu, hắn cố ý phóng túng mình như vậy, xem như lời cáo biệt, hắn mừng thầm, hắn rốt cuộc cũng có thể thản nhiên đối mặt nàng rồi, nàng sẽ thích chứ? Hắn vẫn rất cẩn thận xử lý tình cảm với nàng, sợ nàng hỏi đến quá khứ của hắn, nàng có thể tiếp nhận sao? Thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy khổ sở, hắn chưa bao giờ trải nghiệm như vậy, sợ lòng của nàng không có trên người mình, sợ nàng ghét bỏ quá khứ của mình, càng sợ nàng biết chuyện trao đổi ích lợi, hắn không dám nghĩ phản ứng của nàng, cũng không dám nghĩ hậu quả.
Những thứ này, mặc dù ngày trước cùng Alice ở chung một chỗ, cũng là chưa từng trải nghiệm. Hắn không biết, mình cũng sẽ có một ngày lo được lo mất như vậy.
Hắn và Alice chỉ có thể là bạn bè, nếu nàng vượt qua giới hạn đó, ngay cả bạn bè cũng không phải, hắn nói cho nàng biết như vậy. Hắn vốn là người nhẫn tâm, nếu không phải có đoạn quá khứ kia, đổi lại là cô gái khác, hắn sẽ trực tiếp bỏ lại một tờ chi phiếu. Cho nên, hôm nay Alice đến công ty tìm hắn, nàng nói, đây là một lần cuối cùng ôm hắn, hắn không đẩy nàng ra, biết rất rõ một màn này bị Nguyệt Như nhìn thấy, chẳng qua ý bảo Chu Văn Bân đi ngăn lại nàng. Nghĩ như vậy, Phó Thụy Dương cảm giác mình có phần chút kiềm chế không được, hắn rất muốn cô gái kia, mới một ngày không thấy, đã nhớ như vậy sao? Thật giống như bị bao lấy rồi.
Giờ phút này, Alice nhìn trong ánh mắt Phó Thụy Dương thật ôn nhu, uống một hớp cà phê, miệng đều là mùi vị đắng ngắt, ra sức cướp người đàn ông này trở lại sao? Nàng không nắm chắc, trong mắt của hắn đã không còn nhìn thấy mình, còn có thể tranh thủ sao?
Phó Thụy Dương đột nhiên đứng dậy: "Alice, lần sau gặp lại, em tạm thời còn ở lại trong nước đúng không?" Không đợi Alice trả lời, tiếp tục nói: "Anh còn có chuyện, đi trước một bước".
Alice lấy lại tinh thần thì Phó Thụy Dương đã đi xa, ngơ ngác nhìn ly cà phê trước mặt, không cần buông tha, không cần buông tha, hắn đối với mình không còn tình cảm. Càng nói như vậy với mình, càng khó có thể kiềm chế, nước mắt từng dòng, từng dòng rơi xuống.
Lúc Lâm Vĩ Ba đưa Đường Tiểu Mễ về Biệt thự Tây đơn, trời đã gần tối, bầu trời đầy mây đỏ, đôi môi bị cắn đau đớn từng chút, từng chút tản ra, suốt dọc đường đi, Đường Tiểu Mễ đều cau mày, nghĩ đến lúc trở về còn phải đối mặt Đỗ Thủy Tâm, nàng đột nhiên phát hiện mình không phải kiên cường như vậy.
Quay đầu lại nhìn miệng Đường Tiểu Mễ, đã hơi sưng lên: "Thật không đi bệnh viện xem một chút sao?"
Đường Tiểu Mễ buồn cười nói: "Cũng không phải là súc sinh cắn". Nói xong phát hiện mình lời này có gì không đúng, hai người bèn nhìn nhau cười.
Đường Tiểu Mễ mở cửa xe: "Có chuyện gì gọi cho anh". Lâm Vĩ Ba suy nghĩ một chút, ngón tay làm ra tư thế gọi điện thoại, để sát vào bên tai.
Đường Tiểu Mễ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lâm Vĩ Ba lên xe, lái xe đi xa nàng mới ảo não, hắn mấy lần đưa nàng trở về, cũng không mời hắn vào uống ly trà. Xoay người hướng cổng nhà đi tới, chợt nhìn thấy Phó Thụy Dương chậm rãi đi ra, sắc mặt âm trầm nhìn nàng.