Chương 12: Ra tòa
Thời gian 1 tháng trôi qua như chớp mắt. Ba anh em bù đầu bù cổ ôn thi, vắt chân lên cổ mà chạy. Tài liệu chất cao như núi, bóng đèn mãi tận 1, 2 giờ sáng mới chịu tắt. Đối với hai ông anh, các kì thi ở lớp 12 này đều rất quan trọng. Năm cuối cấp rồi, lo ôn trước để còn thi đại học nữa. Còn với Như, năm đầu tiên phải thể hiện thật tốt, tránh gây ấn tượng xấu đối với các thầy cô. Thời gian này trở nên thật nhạy cảm.
Lại nhắc đến cô nàng Yến Vy kia, thời gian gần đây quả là ác mộng. Các tin xấu cứ nhằm đầu gia đình cô mà đổ ập. Cổ phiếu còn cầm cự được tới giờ này quả thật đã tốt lắm rồi. Các nguồn vốn đầu tư bị rút sạch. Từ một gia đình giàu có nứt đố đổ vách, giờ đây ba cô phải đi từng nơi mượn tiền. Cô thấy vậy, cũng biết thở dài, tâm trạng học cũng chẳng còn.
Kì thi trôi qua khá tốt đẹp với danh hiệu học sinh giỏi cho cả ba anh em. Điểm phẩy toàn học kì không cao lắm, nhưng cũng không có điểm thấp, chung quy lại cũng đều lọt top 10. Cấp 3 rồi, tụi nó lại chẳng lười chảy thây ra.
- Ngày mốt sẽ ra tòa sao?
An ngạc nhiên hỏi ông Lâm.
- Ừ. Có lẽ giờ này họ đã nhận đơn triệu tập rồi. Hôm đó hai đứa không bận gì chứ?
- Không ạ. Nhưng chiều thằng An nó đi làm thêm rồi. -Duy trả lời hộ bạn
- Làm thêm? - Bà Ý nghi hoặc - Con thiếu tiền à? Cứ nói cô này. Đừng ngại, người một nhà cả mà.
- Dạ không cô. Con làm thêm chủ yếu rèn luyện thân thể với cả làm quen dần với thương trường ạ. - An lễ phép
- Ừ. Còn nhỏ mà có ý chí thế này là tốt. Vậy sáng hôm đó con khỏi đi cũng được, giữ sức chiều đi làm. - Ông Lâm
- Duy, học thằng An kìa. Ai như con suốt ngày ru rú trong nhà ấy. - Bà Ý
- Được rồi được rồi, đi ngủ thôi. Chuẩn bị cho ngày mốt nào! - Duy vươn vai - Mà, mọi người đừng nói cho Như biết đấy. Nó chẳng chịu cho chúng ta làm chuyện này đâu.
- Rõ! - Mọi người cùng đồng thanh.
Hôm cùng nhau giáp mặt tại tòa, Yến Vy vô cùng tức giận. Cô chỉ thẳng vào mặt An và Duy, hét lớn:
- Huỳnh An! Cậu là đồ khốn nạn! Cậu lừa tôi! Hừ, tôi vốn ngạc nhiên tại sao cậu lại bất chợt tốt với tôi như vậy, thì ra cũng có lý do cả. Chuyện ở quán bar là cậu hại tôi phải không? Tôi sẽ kiện cậu! Còn Anh Duy, tại sao cậu có thể làm thế với tớ hả? Mọi chuyện tớ làm đều vì cậu cả mà. Tất cả cũng vì tớ yêu cậu, tại sao cậu...tại sao cậu lại không thể đáp lại tình cảm của tớ một lần?
Duy đút tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn cô gái đứng trước mặt. An một tay vẫn cầm chiếc điện thoại, một tay che miệng ngáp. Xong xuôi, cậu mới mỉm cười với Vy:
- Cô gái. Chuyện ở bar, là do nhu cầu sinh lý của cậu, tôi không có trách nhiệm. Huống hồ gì, cậu dám qua đêm với một thằng đàn ông khác trước mặt bạn trai mới của cậu. Đừng nhiều chuyện, kẻo tôi kiện thêm tội vu khống đấy.
Vy cứng họng, không thốt lên được lời nào, bực tức bước vào phòng xét xử. Ba An không có mặt, nhưng cậu biết, ông vẫn đang chăm chú về tình hình trong này lắm.
Chuyện xét xử tớ sẽ không nhắc đến. Nhưng, dù sao, kết quả vẫn không thay đổi được. Yến Vy, vì phạm tội lần đầu, lại đang còn đi học nên được giảm tội một ít. Kết cục, Vy bị đưa vào trại giáo dưỡng. Gia đình trên bờ vực phá sản, ba bị tước mất quyền điều hành, con vào trại giáo dưỡng, mẹ làm nội trợ cũng trở thành ở không. Kết cục này còn tệ hơn những gì An và Duy tưởng tượng.
Đứng trước vành móng ngựa, Vy chỉ gục đầu im lặng. Phiên tòa diễn ra thật nặng nề. Trước khi bị đưa đi, Vy chỉ nhìn Duy, đôi mắt trìu mến tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Có lẽ, vì sống xa hoa từ nhỏ, Vy đã quên thế nào là yêu. Cô quá chủ quan, quá tự phụ, để rồi rơi vào hố sâu không có điểm dừng. Trong chuyện này, cô không sai, chỉ là cô quá ngốc nghếch mà lầm đường...
Tối đó, An nhận được điện thoại từ một dãy số quen thuộc mà không bao giờ nằm trong danh bạ của cậu. Cậu nhấc điện thoại, cất giọng lạnh lùng:
- Alo.
- Con trai, là mẹ đây. Ba con đã tha thứ cho con rồi, con về nhà mình đi. Nhé! Dạo này không có con, ổng làm gì cũng bực mình, ăn không ngon ngủ không yên. Ba mẹ nhớ con lắm rồi. Giờ con đang ở nhà bạn hả? Mẹ qua đón con nhé.
An bĩu môi. Muốn năn nỉ cậu về mà lại đưa điện thoại cho mẹ nói chuyện à? Ba cậu nghĩ cậu là ai chứ?
- Không cần. Con không về.
Duy đang đọc truyện cũng ngẩng lên nhìn An. Ái chà thằng này, cứng vãi đạn luôn!
An cúp máy, thấy thằng bạn nhìn mình cười cười bỗng nỗi da gà. “Chớt tía, có khi nào nó thích mình thật không nhỉ?“.
- Ê chó, hay là tao tỏ tình với Như nha mảy.
An chợt đưa ra ý kiến. Duy giật nảy mình. Có phải cậu nghe nhầm không nhỉ? Sao hai lỗ tai nó cứ lùng bùng lùng bùng.
- Nhìn gì mà nhìn? Sắp tới Noel rồi còn gì. Nhân dịp này tao tỏ tình luôn, mốt dễ kỉ niệm. Mày không đồng ý là mày bị gay đó nha.
- Không, tao không có ý đó. Nhưng mà nó mới lớp 10, còn nhỏ xíu. Mày để yên cho nó học giùm tao cái. Rồi còn nữa, chắc gì nó cũng thích mày? Mày tỏ tình rồi nó không đồng ý thì quê ch.ết!
- Tao mặc kệ. Quen nhau rồi, tao kèm nó học cả ngày cũng được. Mà tao có ép nó trả lời ngay đâu. Nó không thích thì tao làm cho nó thích. Con bé nó mềm lòng như vầy, dễ gì tao thua hả mày? Mày yên tâm đi, cuồng em gái vừa thôi, giao nó cho tao là đảm bảo an toàn 100% luôn.
Duy cười cười, xua tay. Có cái gì chua xót dâng lên trong lòng cậu, tưởng như trào ra đến nơi. Cậu nén lại, giả vờ chăm chú xem ti vi, nụ cười từ lúc nào đã trở nên méo xệch.
Mấy cậu nhấn nút ☆ ở dưới đi ~~ Vote cho tớ
~~Đọc xong chap này mấy cậu có cảm tưởng gì không? Riêng tớ thấy chap này hơi ảo quá thì phải:v