Chương 15: Đêm noel

- Thế, nãy hai đứa mày đi chơi vui không?
Duy mở miệng hỏi khi đang đạp xe chở nó.
- Cũng như mọi ngày thôi mà, khác mỗi cái không có anh.
- Quyết định chắc chắn rồi?
- Dạ, em nghĩ vậy. Nhưng anh hai đừng lo, việc học vẫn là nhất mà. - Nó toét miệng cười
- Ừ, tốt. Tối nay có định ra ngoài không?


- Ừm..Anh An có rủ, mà em cũng chưa biết sao nữa. Em đi chơi rồi thì anh hai ở nhà một mình hả? Noel mà ở nhà một mình buồn lắm.
- Không sao, tối nay anh cũng bận rồi. Nhóc cứ đi đi.


Nó gật đầu. Quãng đường về nhà sau đó, không ai nói thêm lời nào nữa. Nó cảm thấy, có một nỗi xa cách vô hình đang lởn vởn đâu đây.
8h tối...


Nó mặc một chiếc áo phông màu đỏ tươi, quần kaki trắng và một cái áo khoác xám nhạt, đứng trước gương tự ngắm mình. Duy đi ngang qua, thấy vậy, buột miệng hỏi:
- Bé đi giờ hả?
- Dạ. Em đi một lát rồi về. Anh hai chưa đi hả?
- Ờ, lát đi.


Duy trầm ngâm một lát rồi ném hộp quà nhỏ lên giường nó, quay về phòng. Nó ngạc nhiên, vội nhảy lên giường, mở ngay hộp quà có giấy gói quà hình cây thông kia ra. Một cặp kẹp tóc hình hai con tuần lộc! Không ngờ anh Duy cũng còn nhớ mua quà cho nó. “Không được! Một lát đi chơi cũng phải mua một món quà về cho anh!”- Nó thầm nghĩ.


Giáng Sinh, không khí khắp nẻo đường đều tràn ngập sự hân hoan khó tả. An cùng sánh vai dạo bước với nó, trong lòng không khỏi rộn ràng. Người con gái cậu thương thầm 3 năm nay, giờ đang cùng cậu đón Noel. Đây chẳng phải là mơ?


available on google playdownload on app store


Là lần đầu tiên đi chơi với bạn trai, Như hiện đang rất ngại. Không biết mở lời ra sao, không biết phải nói những gì. Nó bối rối. Cũng may, phần không khí náo nhiệt này dần giúp nó lấy lại vẻ thân thiện thường ngày. Nó kéo tay anh, chạy từ gian hàng này đến gian hàng khác. Đồ ăn, thức uống, đồ chơi, đồ lưu niệm,... đều được họ thử qua. Các bác bán hàng rong thấy hai người vui vẻ như vậy, liền luôn miệng khen đẹp đôi.


Như ra khỏi nhà nửa tiếng rồi, Duy mới lò mò bước ra khỏi nhà. Đúng là Noel có khác, đường nào cũng đông nghẹt. Sao cái cảm giác đón Giáng Sinh năm nay nó khác năm ngoái quá thể? Năm ngoái còn vác con em ra ngoài ăn bánh chụp hình, năm nay lại chỉ thui thủi một thân một mình. Chán thế cơ chứ!


Chưa bao giờ cậu thấy khó kiềm chế cảm xúc như lần này. Cảm giác thiếu vắng nó cứ trào lên tận họng cậu ấy. Cái cảm giác mà, một thứ đang là của mình, bùm một phát trở nên xa lạ, nó khó chịu lắm. Cậu không phải đồ ngốc, cậu biết thứ cảm giác quái gở này có tên là gì. Nhưng, cậu ngàn lần không muốn chấp nhận nó. Khốn kiếp, cậu đang nghĩ lung tung gì thế này?


Rẽ vào một quán tạp hóa nhỏ, mua chục lon bia, cậu đến công viên ngồi thẩn thờ ở đó. Hết lon này đến lon khác, cậu uống sạch, vậy mà nó chẳng chịu chạy ra khỏi đầu cậu. Lại thêm chục em bia nữa được rước về, lại thêm chục vỏ lon bia bay vào thùng rác. Duy say mèm, trời trăng mây gió thì cậu chẳng quan tâm nữa, loạng choạng bước về nhà.


“Tạch!”


Bóng đèn trong nhà bật mở. Như bước vào, trên mặt vẫn đọng lại nét cười. Xem ra anh Duy đi chơi chưa về nhỉ? Thả phịch hộp quà xuống ghê sofa, nó bật TV. Lướt qua lướt lại vài kênh, chợt nó thấy một show truyền hình thực tế của Hàn Quốc, tên là cái gì mà Chuyện khó đỡ. Thôi thì xem tạm cũng được vậy.


Tham gia show truyền hình là một cô bé khoảng 13, 14 tuổi, than phiền rằng ba mẹ mình thể hiện tình cảm trước mặt con cái quá nhiều. Một ngày ôm hôn nhau hơn cả 100 lần, khiến cô bé không khỏi ngượng ngùng. Xem đến đây, nó bật cười. Nếu sau này nó có gia đình rồi, nó và chồng cũng được thế này thì tốt quá nhỉ?


Xem được một lúc, nó thiếp đi lúc nào không hay.


Duy về trong tình trạng chân nam đá chân chiêu, đầu óc mơ mơ màng màng. Thấy hộp quà vuông vắn được gói trang trọng nằm trên sofa, cậu không ngần ngại mở ra. Một chiếc nón len màu đỏ, khá phù hợp với phong cách Giáng Sinh. Cậu bật cười, quay lại ngắm cô em nhỏ đang say ngủ. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu nhìn trộm nó rồi. Duy đứng dậy, nhẹ nhàng bế nó vào phòng.


Người ta hay bảo, khi say là lúc con người nói thật lòng nhất. Duy say rồi, nhưng cậu không nói gì cả. Căn phòng nó tràn ngập bóng tối, chỉ le lói chút ánh sáng hắt vào từ hành lang. Cậu chăm chú nhìn Như, nhìn người em gái cậu nâng niu chiều chuộng bao năm nay. Có lẽ cậu thích con bé thật, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận cho tình cảm ấy phát triển tự do như vậy. Cậu phải làm sao đây, khi càng ngày càng không kìm nén lại được?


Cậu nợ Như, một món nợ ân tình khổng lồ. Cậu không muốn vì thứ rung động bé tẹo này mà làm tổn hại đến Như. Nội tâm cậu đang đấu tranh mãnh liệt. Chấp nhận làm anh trai tốt, hay nói ra sự thật và tranh đấu công bằng với An? Lý trí mách bảo cậu cách một, trái tim lại hét lên rằng cách hai. Cậu im lặng một lúc lâu, rất lâu. Men rượu có lẽ đã thúc đẩy tính dũng cảm của cậu, cậu cúi người, để môi mình chạm nhẹ vào môi Như. Cảm giác ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp người cậu. Đôi môi mềm mại đó, khiến đầu óc cậu ngay lập tức dừng hoạt động, chân tay bủn rủn chẳng biết làm gì hơn. Một lúc sau, cậu giật mình, đứng dậy rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa thật chặt. Cậu tự ý thức được, mình vừa làm một việc sai lầm.


Ở trên giường, đôi mắt ai đó từ từ mở ra...






Truyện liên quan