Chương 21: Ra riêng
Như quay lại. Duy đứng đó, giữa cái nắng gay gắt tháng 6 của miền Nam. Mồ hôi rơi trên khuôn mặt đỏ rực vì mệt của cậu.
- Như, bình tĩnh lại đi em. Nghe anh nói đã!
- Anh hai cũng biết. Ba mẹ cũng biết. Sao chỉ em là không biết? Sao mọi người lại giấu em suốt ngần ấy năm trời?
- Như..
- Anh biết chuyện này từ lâu rồi phải không? Vì biết, nên anh mới nảy sinh thứ tình cảm đó? Vì biết, nên tối hôm Giáng Sinh đó, anh mới hôn em?
Duy ngẩn ngơ. Như biết tình cảm cậu dành cho con bé? Nó biết cậu thích nó? Nó biết cậu hôn nó? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Ai đó hãy nói với cậu chuyện này là mơ đi.
- Như.. Em..
- Cả nhà đều lừa dối em. Rốt cuộc thì, em là cái gì cơ chứ?
- Như!
An từ đằng sau chạy tới. Cậu giữ vai Như, rồi cũng mau chóng ôm nó vào lòng mà vỗ về.
- Ngoan nào! Ngoan nào! Như của anh ngoan lắm mà. Có anh ở đây rồi, không sao đâu. Ngoan đi, rồi mình về nhà, nhé!
Duy thấy cảnh đó, lòng đau nhói. Cậu tự trách mình là kẻ vô dụng. Không thể làm người yêu Như đã đành, nay đến việc làm một người anh trai tốt cậu cũng không gánh nổi. Duy thở dài rồi quay lưng bỏ đi.
Đợi đến khi Như bình tâm lại đã là bữa tối. Ông Lâm, bà Ý cố tỏ ra bình thường, vui vẻ cười nói, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì. Bữa cơm trôi qua trong không khí nặng nề vô cùng. Chợt, Duy mở miệng:
- Con sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi. Khi nào có kết quả, con sẽ dọn ra ngoài.
Lời vừa dứt, cả bàn đều ngước nhìn cậu. Riêng Duy vẫn thản nhiên ăn như không có gì đáng ngạc nhiên.
- Sao con lại ở ngoài? Có phải...
- Dạ không có lý do gì đặc biệt - Cậu cắt ngang lời ông Lâm - Con chỉ muốn mình tự lập hơn thôi. Con lớn rồi.
Bà Ý thở dài nhìn con gái. Như cắm đầu vào chén cơm, không ai biết cô bé đang suy nghĩ gì.
Ngày thông báo kết quả thi đã có. Duy đạt á khoa, An thua Duy một bậc. Kết quả đó có lẽ đã đủ làm hài lòng hai bậc phụ huynh rồi.
Duy lững thững vác ba lô xuống cầu thang. 1 giờ sáng rồi. Cậu sẽ đi ngay mà không chào ai cả. Duy đã tìm được một phòng trọ ở gần khu ngoại ô, giá khá rẻ, nhưng việc di chuyển hơi vất vả. Những thứ cậu mang đi chỉ là chiếc xe máy cà tàng thời xưa của ba, một ít đồ và số tiền cậu tiết kiệm từ trước.
-” Brừm! Brừm!”- Duy vặn tay ga rồi phóng nhanh. Đã qua ngày mới, các bác lao công vẫn lao động không ngừng, đèn đường vẫn chiếu sáng cả góc phố nhỏ. Cậu vặn tay lái, chạy bon bon trên con đường vắng. Cuộc sống mới bắt đầu từ đây.
Nơi Duy ở trọ là một xóm dành cho sinh viên ở. Cậu tất nhiên là ma mới, cũng là tên nhóc nhỏ tuổi nhất ở đây. Khi cậu đến, mọi người vẫn còn đang say ngủ. Cậu đưa chìa khóa vào ổ, quay qua quay lại mãi vẫn chẳng mở được.
- “Cạch!” - chiếc cửa phòng bên mở ra
- Ai đây? - Một giọng nam trầm ấm lên tiếng
- Chào anh! Em là Duy. Người mới thuê nhà ở đây ạ.
- Ừ, anh là Minh. Sao thế? Mở cửa không được à?
- À dạ.. Có hơi khó.
Minh cười cười, giật chiếc chìa khóa khỏi tay Duy rồi tự mình mở.
- Mấy cái cửa ở đây già lắm rồi. Chú mày muốn mở phải có kĩ thuật. Xoay qua phải trước, rồi giật mạnh ra như này này!
Nói rồi Minh thuận tay kéo mạnh ổ khóa. Chiếc cửa cũng theo đó mà nhẹ nhàng mở ra.
- Em cảm ơn. Mà anh đi đâu sớm vậy ạ?
- Đi làm. Mày cứ vào đánh một giấc đi. Có gì khó thì gọi mấy đứa ở đây ra giúp. Người nhà hết ấy mà. Thôi anh đi đây, bye!
Minh phủi tay rồi nhảy lên con xe 67 trước cửa nhà. Duy bước vào phòng. Nội thất đa số có sẵn rồi, giờ cậu chỉ cần tổng vệ sinh lại là ổn. Nghĩ vậy, Duy liền mang drap giường, mùng, mền ra giặt; xếp đồ vào tủ; lau nhà và đồ dùng...
Buổi sáng ở khu trọ này thật nhộn nhịp. Tiếng í ới gọi xin mì gói, tiếng mắng chửi lôi nhau dậy, tiếng xe máy, xe đạp chuẩn bị đi làm,... khiến Duy chẳng thể nào ngủ thêm được nữa. Cậu thức dậy, đánh răng rồi mở cửa phòng. Mọi hoạt động chợt khựng lại.
- Ơ! Người mới à?
Một anh sinh viên cao ráo tiến đến trước mặt Duy hỏi. Mọi người dồn hết ánh mắt vào người cậu, chờ đợi câu trả lời.
- À vâng. Em là Duy, chào mọi người ạ!
- Thảo nào sáng nay tao nghe có tiếng rì rầm! Tưởng ông Minh tự kỉ mày ạ!
- Nhóc, đẹp trai thế! Bao tuổi đấy?
- Bà Mai mê giai quá đấy! Cho mượn gói mì đê!
- Chú mày nhìn giống công tử thật. Người mới phải khao nhé!
- Tội thằng nhỏ quá mày. Khao hết xóm mình có mà mạt rệp.
Tiếng mọi người chào hỏi lấn át cả tiếng xe cộ ngoài đường. Duy phì cười. Công nhận mọi người ở đây thân thiện phết đấy. Mà giờ này, chẳng biết ở nhà thế nào rồi nữa.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ trong phòng. Duy nhấn nút xanh, cười cười:
- Phụ thân, mẫu thân, chào buổi sáng!
- Sáng sủa cái gì? - Bà Ý gào lên trong điện thoại - Thằng nhóc này, đi mà không chào ba mẹ tiếng nào cả. Ba mẹ còn không biết địa chỉ chỗ đó nữa. Con muốn ba mẹ buồn ch.ết phải không?
- Đâu có. Tại tối qua con ngủ không được nên tiện đi luôn. Con sẽ về nhà thường xuyên mà, ba mẹ đừng lo. Mà.. Như nó dậy chưa ạ?
- Chưa, nó còn đang ngủ. Mẹ xin lỗi, nếu mẹ kể nó nghe sớm hơn thì đã không có chuyện này. Mẹ sẽ dành thời gian khuyên bảo nó.
- Được rồi, không cần đâu mẹ. Cứ để nó giận con đi, rồi cũng mau hết à. Thôi con đi ăn sáng đây, chào mẹ nha. Chụt!
Duy ịn môi mình lên màn hình điện thoại, nghe rõ đầu dây bên kia đang khúc khích cười. Cậu nhoẻn miệng, giơ tay đun ấm nước. Có lẽ cậu cũng phải tìm việc làm.
Thực sự thì càng ngày chap càng thiếu mứt T.T xin lỗi các cậu vì việc này. Ý tưởng bị mưa cuốn trôi mất rồi các cậu ạ =)))
À mà, còn ai thức không? Vote cái điểm danh xem nào ♡