Chương 11
Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Tô Dịch Văn mặt lạnh lùng bước đến, “Hai người đang làm gì vậy hả? viết tường trình tại sao lại lớn tiếng như vậy, từ xa cũng có thể nghe tiếng hai người ồn ào đó!”
Trong lòng Đào Nhạc uất ức, bản thân vốn là người bị hại, gặp cướp cũng không nói làm gì, vậy mà bị một tên nhóc xấu xa xoi mói, bây giờ còn phải xem sắc mặt người khác, đây là thói đời gì vậy!
“Thầy hỏi cậu ta ấy!” Đào Nhạc hung hăng trừng mắt với cậu em, càng bực mình với thái độ của Tô Dịch Văn khi không bênh vực cô.
Chú cảnh sát nhìn cậu em dễ thương cũng đang xụ mặt, “Tiểu Hàn, có đúng như lời người ta nói không, có thái độ như vậy còn không sợ bị chê cười à, mau xin lỗi người ta đi chứ!”
“Đội phó à, cô ấy—— “
“Xin lỗi ngay!”
Cậu em dễ thương bị cấp trên ngắt lời, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, nhìn Đào Nhạc, hai mắt bốc lửa, cuối cùng cũng không tình nguyện mà cúi người, “Xin lỗi.”
Đào Nhạc biết trong lòng tên nhóc xấu xa này không phục, vốn định nói hai câu, nhưng còn ngại thể diện của Tô Dịch Văn và chú cảnh sát, cô cũng miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi.
“Dịch Văn à, thật ngại quá, thằng nhỏ này không hiểu quy củ gì cả.” Chú cảnh sát mỉm cười nói.
Ngược lại Tô Dịch Văn chẳng thấy chuyện gì, anh nhìn đôi mắt cậu em dễ thương, thở dài, “Anh Vương, ngày hôm nay anh cũng đủ vất vả rồi.”
“Cũng chẳng phải vậy, tôi phải để ý thằng nhóc mới tốt nghiệp trường cảnh sát này, là mẹ cậu ta đến đây nhờ cậy tôi chỉ bảo, ngay cả nước miếng tôi cũng nuốt không trôi!” Chú Vương càng nói càng kích động.
“Mà thôi, để hôm khác tôi mời anh và đội trưởng Dương cùng ngồi lại với nhau, giờ cũng là lúc nên về nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy làm theo lời chú đi, Công việc của chúng tôi vẫn còn phải nhờ các chú phối hợp mà.” Chú Vương cuối cùng cũng nở nụ cười, thời khắc quan trọng vẫn ứng với câu ‘Hiểu biết là tất cả’.
Tô Dịch Văn nói vài câu động viên chú Vương, quay đầu lại thấy vẻ mặt uất ức của Đào Nhạc, biết bản thân vừa nãy đã quá lời, cũng chẳng thấy thoải mái gì nữa.
“Việc tường trình sao rồi?” Chú Vương nhận lấy cuốn sổ trong tay em trai dễ thương, “Dịch Văn, chú xem thử có cần bổ sung thêm gì không?”
Tô Dịch Văn lật hai trang, “Cứ như vậy đi, sau này có tin tức gì thì gọi cho tôi được rồi.”
“Được, điều này thì chú yên tâm.” Chứ Vương mở miệng đáp ứng.
Tô Dịch Văn nhìn đồng hồ rồi nói với Đào Nhạc, “Vậy chúng ta cũng đi thôi, không còn sớm nữa đâu.”
Đào Nhạc lên tiếng trả lời, mặt vẫn cứng đơ. Tô Dịch Văn biết cô đang cáu kỉnh nhưng cũng không tiện nói điều gì, ra dấu tạm biệt với chú Vương rồi kéo người nào đó ra khỏi phòng làm việc.
Đương nhiên Đào Nhạc trước khi đi còn không quên trừng mắt với cậu em dễ thương, ánh mắt hai người giao nhau, tia lửa bay tung tóe, trong lòng họ đều nghĩ đến một câu —— tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô/cậu!
Đi qua đi lại cả nửa ngày trời, Đào Nhạc rốt cuộc cũng ra khỏi đồn cảnh sát, giống như cô là phạm nhân mới được thả vậy, trong lòng thật vui sướng.
“Chân còn đau không?” Tô Dịch Văn mở miệng hỏi, thái độ dịu dàng.
Đào Nhạc liền nhớ khi nãy anh hung dữ với cô tước mặt mọi người, làm sao cũng không thể tiêu hóa nổi giọng điệu này, cô bước nhanh tới phía trước, “Không đau nữa, trời cũng tối rồi, em muốn về trường!”
Tô Dịch Văn đuổi theo cô, đưa tay giữ lấy, “Đi bệnh viện viện trước đã!”
“Đã nói rồi, em không sao mà.” Đào Nhạc giãy giụa, nhưng chân trượt một cái, cô đau đên nỗi la thành tiếng.
Tô Dịch Văn thấy gương mặt cô nhăn cả lại, ngồi xổm xuống ngay dưới chân cô, dịu dàng hỏi: “Đừng quậy nữa, rốt cuộc là đau chỗ nào, nói nhanh tôi biết.”
Đào Nhạc không thể đi tiếp được nữa, huống hồ một người đàn ông như thế này lại khom lưng khuỵu gối trước mặt cô hỏi tình trạng vết thương, tức giận thế nào cũng tiêu tan hết. Cô nói nhẹ nhàng, “Ngay mắt cá chân ấy, rất là đau.”
Tô Dịch Văn không dám chạm vào, chẳng may làm nặng thêm thì không xong mất, anh lại hỏi cô, “Ngoài chân ra, còn chỗ nào nữa không?”
Đào Nhạc rất thành thật đưa bàn tay ra, nhìn rồi mới biết cả lòng bàn tay cô đều trầy tróc cả da rướm máu.
Tô Dịch Văn cũng không biết lửa giận ở đâu kéo đến, “Đã bị thế này còn không thành thật, biết sớm đã không đi báo án rồi, đi, đến bệnh viện ngay!”
Không đợi Đào Nhạc phản ứng, Tô Dịch Văn trực tiếp kéo cô lên xe taxi, chạy thật nhanh đến bệnh viện.
Đào Nhạc lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, bị người khác nhét vào taxi, ép buộc đi bệnh viện, cô có bị thương nặng đến mức phải như vậy không chứ. Hơn nữa, người đưa cô đến là Tô Dịch Văn, là người mà sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, cô nên ghét anh mới đúng, vì sao giờ phút này lại thấy có chút cảm động.
Tô Dịch Văn đòi phải khám gấp, đối với Đào Nhạc xem ra có chút ‘chuyện bé xé ra to’, nhưng anh vẫn khăng khăng, nói nếu đụng phải khớp xương thì chẳng phải chuyện nhỏ nữa rồi.
Được thôi, cô đồng ý, bây giờ không thể không kéo cả nửa phần quần lên cao, lộ ra phần ** trắng nõn nà của cô trước mặt Tô Dịch Văn, nếu như là thời cổ đại, anh phải lấy cô mới đúng.
Ặc…Đào Nhạc, mày nghĩ lệch đi rồi.
Cũng may là một bác sĩ nữ đến xem xét vết thương cho cô, bác sĩ trực tiếp nhấn nhấn mắt cá chân của cô, đau đến nỗi muốn kêu cha gọi mẹ.
Tô Dịch Văn thấy vậy, vội đỡ lấy người Đào Nhạc, “Bác sĩ, xin nhẹ tay một chút.”
Vị bác sĩ nữ liếc anh một cái, “Nhẹ tay một chút? Nghiêm trọng như vậy còn không đến sớm, không phải nói chứ đàn ông các người thật vô dụng, ngay cả vợ mình cũng không chăm sóc cho tốt nữa!”
Một câu nói lập tức làm Tô Dịch Văn không mở miệng nổi, Đào Nhạc cũng cảm thấy mắc cỡ quá, chẳng lẽ nam nữ cùng đến khám bệnh đều là vợ chồng à? Tô Dịch Văn vứt bỏ thể diện, giọng rõ ràng. “Vậy…lần sau chú ý là được rồi.”
“Còn có lần sau à?” Bác sĩ nữ bắt đầu dạy dỗ, “Cô ấy tuổi còn trẻ, không bị ảnh hưởng đến khớp xương, anh nghĩ hai người là con quan lớn hả, đúng là da dày thịt béo mà.”
Tô Dịch Văn vội gật đầu ‘ vâng, dạ’, không dám tranh cãi với nữ bác sĩ này nữa. Đào Nhạc thầm cảm thấy buồn cười quá, thì ra trên đời này vẫn còn một người không nể nang gì Tô Dịch Văn, chị bác sĩ ơi, chị quả thực là thần tượng của em.
Nữ bác sĩ đưa tuýp thuốc bôi ngoài da cho Đào Nhạc, thấy Tô Dịch Văn rất hợp tác, nói giọng nhẹ nhàng, “Anh làm chồng thì nên chú ý trong vài ngày này, đừng để cô ấy xuống giường, cố hết sức đừng để chân đụng vào nước, chăm sóc cô ấy thật tốt, ba ngày sau đến đây thay băng.”
“Vâng, làm phiền bác sĩ rồi.” Tô Dịch Văn bảo đảm thật tốt, đối với dặn dò của bác sĩ không dám chậm trễ.
Cứ như vậy, chân Đào Nhạc được băng thật nhiều lớp băng gạc, kín y như cái bánh chưng, tô Dịch Văn đỡ cô, bước khập khiễng ra khỏi phòng khám bệnh.
Đêm nay thật là làm cho người ta mệt mỏi quá sức, Đào Nhạc ngay cả chút sức lực cũng không còn, khổ không chịu nổi, hận không thể té một cái rồi ngủ luôn. Cố sức muốn lấy điện thoại ra xem giờ, lại nhớ tới cái đống xác tan tành, đành phải bỏ thôi.
“Đừng xem nữa, bây giờ là một giờ.” Tô Dịch Văn nói, anh biết ngay cô sẽ không an phận mà.
Vẻ mặt Đào Nhạc như đưa đám, “Đã trễ thế này rồi, thầy nói em làm sao về trường đây!”
Tô Dịch Văn nghe thấy giọng điệu oán trách của cô, suy nghĩ một hồi, nói: “Đến chỗ tôi đi, dù gì cũng là ở trường, không phải..khụ khụ..nếu em ra ngoài mướn phòng, giấy chứng minh của em của mất rồi, bộ dạng này cũng không thuận tiện lắm đâu.”
Đào Nhạc nghe xong trong lòng liền thấy phức tạp, theo như lời Tô Dịch Văn thì bây giờ cô không thể ở bên ngòai được, hơn nữa chân cũng thành ra thế này rồi, ngày mai cũng không thể về trường, nhưng nếu cô đến chỗ Tô Dịch Văn, lại ra thể thống gì chứ, còn không phải là một kiểu hành hạ à.
“Quyết định vậy đi.” Tô Dịch Văn không đợi Đào Nhạc trả lời, tự mình tới đón một chiếc taxi.
Đương nhiên, đây lại là lần thứ hai trong đêm nay cô bị người này nhét vào xe, hơn nữa còn rất thô bạo, hình như là sợ cô không đi theo. Đào Nhạc có muốn phản kháng cũng vô dụng, bản thân cô còn khó giữ nổi, đối mặt với sự ngang ngược của anh cũng không có cách nào.
Cửa xe đóng lại, Tô Dịch Văn nói địa chỉ cho tài xế, thở dài một hơi dựa ra ghế nghỉ ngơi. Đào Nhạc có chút ngại ngùng, nói thật cô không thích cái cảm giác mọi sự chủ động đều nắm trong tay anh, dường như sự tồn tại của cô chỉ là không khí, không có quyền lên tiếng.
“Thầy Tô à, dù sao thầy cũng nên hỏi ý kiến của em , thầy như vậy——”
Tô Dịch Văn vốn không mở mắt, nhưng vẫn cắt ngang nói: “Nếu như em muốn ngủ ngoài đường thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.”
“Vậy trước tiên thầy cũng có thể đưa em về kí túc xá mà, nói không chừng cô quản lý kí túc xá vẫn chưa ngủ, em có thể đi vào, nếu không thì em về nhà cũng được, em là người ở đây, sao lại phải đến chỗ của thầy…” Đào Nhạc cố vùng vẫy lần cuối, tại sao cô lại quên mất về nhà mình.
“Đã nữa đêm rồi, em về nhà sẽ nói gì?” Tô Dịch Văn nhìn cô hỏi, vẻ mặt không vui, “Em cũng không phải là con nít, bớt làm ba mẹ lo lắng đi.”
Đào Nhạc mở miệng nói, “Nhưng mà thầy Tô—— ”
“Còn nữa…” Tô Dịch Văn bỏ kính ra, nhíu mày nói, “Sau này nếu là việc riêng thì cứ gọi tên tôi, đừng có cứng nhắc mấy tiếng thầy Tô thầy Tô, tôi cũng không phải là giáo viên chính thức, hiểu chưa?”
“Dạ, em biết rồi.” Đào Nhạc không tình nguyện mà trả lời, thầm nghĩ, chỉ là cách xưng hô có cần phải vậy không, gọi anh ta một tiếng thầy giáo là kính trọng anh, bây giờ lại còn làm khó dễ cô.
Bầu không khí lại tiếp tục im ắng, có thể do hai người đều mệt cả rồi, ai cũng không chịu nói chuyện. Đào Nhạc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, hình như có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cho dù có nhắm mắt nghỉ ngơi vẫn không giảm đi chút nho nhã phong độ nào, thậm chí còn hơi gợi cảm. Đào Nhạc nuốt nước miếng một cái, tại sao cô lại có loại kích thích như thế này, chẳng lẽ bị trúng tà?
Không đúng không đúng, chắc chắn do gần đây cô quá nóng tính, lại còn cả đống chuyện xui rủi, sinh lý và tâm lý rối loạn, chắc chắn là như vậy rồi!
Trong khi Đào Nhạc đang đấu tranh tư tưởng về chuyện trai đẹp, taxi đã tiến vào sân trường, từ từ dừng dưới lầu khu kí túc xá công nhân viên của trường..
Tô Dịch Văn đột nhiên mở to mắt, làm Đào Nhạc sợ đến hỏang loạn, lập tức quay đầu ra phía cửa xe, thật là mất mặt quá mà. Tô Dịch Văn cười cười, thanh toán tiền xe, hướng ngay cổ Đào Nhạc nói, “Vẫn còn muốn ngắm cảnh sao, xuống xe đi.”
Đào Nhạc nắm tay lại, ch.ết thì ch.ết, dù sao vẫn tốt hơn ngủ ngoài đường, nếu anh đã hao tổn tâm trí vậy thì cô cũng không khách sáo đâu.
Thật ra, cái cớ này đối với Đào Nhạc lúc đó là cực kỳ ngốc nghếch, bởi vì bản thân cô không dám thừa nhận, người có suy nghĩ lung tung chính là cô
Trời cũng gần sáng, công nhân viên trong kí túc xá đều đã tắt hết đèn, nhân viên trực ban vẫn còn để cửa, đề phòng có vài trường hợp đặc biệt xảy ra. Sau khi đi vào. Cũng không thấy người nào cả, Đào Nhạc cũng yên tâm phần nào, nếu lúc này bị ai đó bắt gặp hai người bọn họ đang đi cùng nhau, lại phải đứng ra giải thích thì quá phiền phức rồi.
May mà kí túc xá của Tô Dịch Văn ở ngay lầu một, tiết kiệm được sức lực leo lầu. Ngay khi Đào Nhạc nhìn Tô Dịch Văn tìm chìa khóa mở cửa, trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ mong không phải đi vào rồi ngày mai không thể ra thôi.
Gian nhà của Tô Dịch Văn liếc mắt một cái cũng có thể thấy hết, căn phòng lớn nhất chính là nơi Đào Nhạc đang đứng, một chiếc giường được kê sát tường, dùng chung như phòng ngủ vậy, bên cạnh là bàn làm việc, ngoài ra còn có một cái tủ gỗ thấp, bên cạnh là nhà vệ sinh và một cái có thể miễn cưỡng gọi là kệ bếp.
Thì ra, đây chính là căn nhà nhỏ bé đầy đau khổ của một người đàn ông độc thân.
Ngay từ đầu Đào Nhạc đã biết Tô Dịch Văn là một người đàn ông không có khả năng tự sắp xếp đời sống, sự thực chứng minh khi cô nhìn cảnh hỗn độn của căn nhà, lòng cô rất bình tĩnh. Trên mặt đất vứt lung tung đủ loại sách và giấy A4, đi hai bước là có thể giẫm trúng áo sơ mi hay quần, nói chung trên mặt đất không còn chỗ nào sạch sẽ. Lại vừa nhìn đến bàn làm việc, vô cùng thảm thương, nhưng kì lạ là giường anh lại rất sạch sẽ, hình như anh có chút mâu thuẫn.
Đương nhiên, tình huống này nếu để người ngoài nhìn thấy, hoặc là bất cứ ai đều sẽ cảm thấy ngại ngùng, duy độc chỉ có người đàn ông này, không hề kiêng kị, vừa vào cửa là đã cởi âu phục, tiện tay ném một cái, quần áo anh mua chẳng lẽ là hàng vỉa hè, không thấy tiếc của à?
Sau khi Tô Dịch Văn bước vào nhà, động tác trước tiên là thu dọn ghế sofa, thông cảm cho ánh mắt của Đào Nhạc, bởi vì sofa đã bị sách và bụi bặm chất đống, cô thực sự không nhìn thấy trong này còn có thứ dụng cụ gia đình gì nữa.
“Em đến bên giường đi.” Tô Dịch Văn quay đầu lại nói.
Đào Nhạc mở to mắt, “Hả? Đến bên giường?”
“Em chẳng lẽ không muốn đi ngủ à?” Tô Dịch Văn hỏi.
“Ngủ…” Đào Nhạc ấp úng cả nửa ngày trời, thật ra là muốn hỏi, tôi ngủ giường, thầy ngủ ở đâu, chẳng lẽ ngủ trên sofa?
Tô Dịch Văn thấy Đào Nhạc vẫn lo lắng, thoáng cười, “Chỗ của tôi thực sự bừa bộn, em đừng chấp nhất nha.”
“Dạ, không sao ạ.” Đào Nhạc đã quen rồi, bừa bộn không còn là vấn đề quan trọng, bây giờ chuyện đáng lo chính là cô cảm thấy không buồn ngủ chút nào , đoán chừng có thể là cảm giác hơi lo lắng khi qua đêm trong nhà đàn ông.
Bầu không khí có hơi lúng túng, Tô Dịch Văn hỏi, “Em có muốn đi rửa mặt không?”
“Dạ, cũng được ạ.” Đào Nhạc cũng cảm thấy nên từ từ thích nghi với tình huống này.
Tô Dịch Văn đỡ cô bước vào nhà vệ sinh, khăn mặt và những thứ khác dĩ nhiên là đưa cho cô đồ mới. Lúc này Tô Dịch Văn không tiện đứng gần cô, suy nghĩ một chút vẫn là đến kệ bếp nấu ấm nước.
Đào Nhạc thong thả lau mặt, ngẩng đầu thấy gương mặt mình trong gương, tròng mắt tòan tơ máu, nhìn cô lúc này người không ra người, ma không ra ma. Hiện tại người cô đang bị thương, túi bị giật mất, di động cũng rớt vỡ tan tành, còn kết oán với cảnh sát, nói đến cùng vẫn là quá xui xẻo.
Lơ đãng nhìn lướt qua, có vài món đồ đàn ông treo ở phía sau, hình như là vừa được giặt. Không hiểu sao Đào Nhạc lại mỉm cười, người đàn ông này thật ra rất chú trọng đến cách ăn mặc, chỉ là không biết cách giải quyết tốt mớ đồ đạc này thôi. Hình như anh rất thích mặc âu phục, đa số là màu đen, chỉ là loại quần áo sao có thể giặt tay được chứ, không sợ bị giặt hư à. Tay Đào Nhạc sờ sờ, phái trước ngực áo anh có một chiếc huy hiệu, tay cô dừng lại.
Không cần dạy Đào Nhạc cũng biết ý nghĩa của huy hiệu kia, đó là kí hiệu của viện kiểm sát, đây cũng là trang phục của viện kiểm sát. Chuyện gì cũng đều rõ ràng, thảo nào năng lực của anh lớn như vậy, lúc thì ở đồn cảnh sát, lúc thì đánh võ taekwondo, hóa ra là người ở viện kiểm sát.
Đào Nhạc bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Tô Dịch Văn đang bận rộn ở kệ bếp, có mùi vị của một người đàn ông gia đình. Anh cũng cảm giác có người đứng ở phái sau chăm chú nhìn, quay lại mỉm cười, “Rửa mặt xong rồi à?”
Tô Dịch Văn đã tháo mắt kính xuống, Đào Nhạc có chút không quen, bởi vì cặp mắt hoa đào kia không có cái gì ngăn cách, uy lực như tăng gấp đôi, cô sợ suy nghĩ của mình không thể ngừng lại được.
Mặt Đào Nhạc đỏ lên, vội vàng bước qua, “ Thầy Tô Dịch Văn, thầy làm việc ở viện kiểm sát hả?”
“Đúng vậy, tôi đã nói chỉ tạm thời giữ chức ở trường, giáo sư gì đó tôi thật sự chưa từng nghĩ đến.” Tô Dịch Văn rót ly nước đưa Đào Nhạc.
“Vậy cụ thể thầy làm việc gì?” Đào Nhạc hỏi.
“Tôi làm ở phòng công tố.”
“Vậy là kiểm sát viên rồi.” Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, năng lực của anh vẫn vượt quá sự tưởng tượng của cô.
“Ừ, em có hứng thú với chuyện này sao?” Tô Dịch Văn hỏi.
Đào Nhạc vội vàng xua tay, “Không có, đánh ch.ết em cũng không muốn làm kiểm sát viên, thầy cứ nhìn công tố viên trong phiên tòa ấy, em sợ lắm.”
Tô Dịch Văn đến gần, ánh mắt sâu xa, “Vậy có phải em cũng sợ tôi phải không, bởi vì tôi cũng là nhân viên công tố.”
“Chuyện này…” Đào Nhạc không biết trả lời như thế nào, lát sau mới nói, “Em chưa thấy dáng vẻ của thầy như vậy, em không biết.”
Tô Dịch Văn đột nhiên nở nụ cười, sờ sờ mái tóc trên trán cô, “Được rồi, đi ngủ thôi, chân của em cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
“Vậy còn thầy?”
“Tôi hả?” Tô Dịch Văn chỉ vào sofa, “Ngủ tạm trên đó cũng được rồi.”
Đào Nhạc liếc nhìn, sofa tuy nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể để anh thiệt thòi thôi, nói đến cùng thì anh cũng là người có công danh, cô phải thấy may mắn mới đúng.
“Em yên tâm đi, tôi cũng không muốn dính dáng đến chuyện ‘trâu già gặm cỏ non’ đâu.” Tô Dịch Văn nói, miệng mỉm cười một cách kì lạ
Đào Nhạc biết Tô Dịch Văn lại bắt đầu tà ác, cô cũng phối hợp với anh, làm ra vẻ thoải mái nói, “Hừ, đố thầy có gan làm, em có học tán đả, thầy đừng nghĩ có taekwondo là giỏi.”
“Thôi đi, chân em thế này còn muốn đánh tán đả?” Tô Dịch Văn cười càng ngày càng nham hiểm, “Ngược lại tôi thì lo lắng có ‘trâu non gặm cỏ già’ đấy.”
Tôi khinh, anh ta thật sự nghĩ mình là cái bánh hảo hạng kìa!
Đào Nhạc cười lạnh lùng: “Thầy cũng tự nhận thầy là cây cỏ già rồi, em thì sợ mình nhai không nổi đâu.”
“Vậy sao…” Tô Dịch Văn cố ý la lớn, “Ôi, đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện này, nghe Phàn Kiến nói em không thích đàn ông, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Đào Nhạc không ngờ ngay cả điều này mà tên đê tiện kia cũng nói ra, bây giờ cô có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi. Nhưng, nếu Tô Dịch Văn càn quấy như thế, cô cũng không phủ nhận, dù sao cũng không thể để anh chiếm thế thượng phong được.
Đào Nhạc giả vờ, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Vậy thì không sao rồi. Đỡ phải để bạn gái của em ghen.”
Đôi mắt Tô Dịch Văn trở nên trầm lắng, giống như ngôi sao vụt tắt người khác nhìn mãi vẫn tìm không thấy, một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng, “Không phải em đang đùa chứ?”
“Đương nhiên, những chuyện thế này ai lại đem ra đùa giỡn, thời gian không còn sớm nữa, em muốn ngủ rồi.” Đào Nhạc chột dạ xoay người trên giường, cô cũng không thay quần áo, trực tiếp kéo chăn đắp lấy rồi ngủ.
Tô Dịch Văn nhìn cô một hồi, trên mặt không còn háo hức, bước đến bên tường tắt đèn.
Căn phòng tối tăm, Đào Nhạc không có dũng khí ló đầu ra, nhưng mà tim đập thình thịch, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng động. Khi cô tưởng anh cũng đã ngủ rồi, chỉ cảm thấy hình như có một tia sáng lờ mờ chiếu qua. Cô hé mắt, thì ra là đèn trên bàn làm việc, ánh đèn vàng bao phủ lấy người đàn ông ngồi phía trước, anh cúi đầu, tay vẫn đang lật xem gì đó, âm thanh ‘loạt xoạt’ này không hiểu sao lại làm cô an tâm, vô tình chìm vào giấc ngủ.