Chương 17
Kể từ ngày hôm đó Đào Nhạc cũng không tìm Tô Dịch Văn nữa, cô hạ quyết tâm sẽ không có thêm bất cứ liên hệ nào với tên họ Tô đó, cô vốn nghĩ rằng ngày hôm ấy anh về sẽ nói những lời dễ nghe với cô, ai ngờ vừa gặp đã mắng cô té tát rồi quay ngoắt bỏ đi, tính khí còn cáu kỉnh hơn cô.
Anh là thầy giáo thì sao chứ, quản lý cô giống như là ba mẹ cô vậy! Mà Đào Nhạc cũng không hiểu bị gì, thấy Tô Dịch Văn bỏ đi, cô bật khóc. Mẹ ơi, mặt mũi cô bị vứt xuống tận Thái Bình Dương mất rồi.
Dù gì luận văn cũng đã hoàn thành, Đào Nhạc quyết định gửi bằng chuyển phát nhanh, việc còn lại là của Tô Dịch Văn, cô chỉ cần kiên nhẫn đợi anh chỉnh sửa cho thành bản thảo, cuối cùng là việc cô bảo vệ luận văn của mình. Tóm lại, sau này cô và anh ngoài nói chuyện về luận văn ra, anh chỉ là một người lạ trên đường!
Anh tặng cô một chiếc bình nhỏ, cô thờ ơ chẳng thèm ngó tới, cũng không quan tâm xem cái mớ bột trong đó là gì, không suy nghĩ nhiều liền ném ngay vào giỏ rác.
Nhưng con người lắm lúc cũng xem thường tự tôn, rõ ràng là muốn vứt nó đi rồi, Đào Nhạc vẫn là chịu không nổi mà nhặt lại, cô hận bản thân rồi tự đánh hai cái, thật là không có tiền đồ gì cả. Còn cục gạch đen nữa chứ, nếu sớm biết cãi nhau thế này, ngày hôm đó cô nên trả lại cho anh, bây giờ rõ ràng vẫn còn để bên cạnh, cô gắng gượng sử dụng chút khí phách còn sót lại, không nói hai lời liền đi đến cửa hàng mua một chiếc di động mới, tiện bề liên lạc với mọi người, vả lại dùng đồ của mình cũng thấy thoải mái hơn, đem cục gạch đen cất vào ngăn tủ, đợi khi nào tên họ Tô đến đòi thì tính tiếp.
Mặt khác, thông báo về việc xử phạt Phàn Kiến cũng được dán lên, xem ra lần này nhà trường xử phạt rất nghiêm trọng, trực tiếp cho cậu ta một cái giấy tốt nghiệp sớm (thông báo đuổi học), sau đó thầy giám thị còn gọi Đào Nhạc lên gặp một lần, còn vui vẻ hỏi cô hai câu, nói rằng có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày của cô không, chuyện lạ đây mà, lúc trước thầy giám thị còn muốn phạt cô, bây giờ lại tỏ ra quan tâm, đúng là có chút không bình thường.
“Có cái gì không bình thường chứ.” Lưu Hạo Nguyệt quay đầu lại, thấy người nào đó đang vắt óc suy nghĩ cũng không ra chuyện, liền nghiêm túc phân tích, “Chuyện này rõ ràng là thầy hướng dẫn của cậu đứng ra giải thích mọi chuyện, chứ với tính tình của thầy giám thị, làm gì mà nói được mấy lời hay ho đó, ông ấy ước gì vứt ngay cậu và Phàn Kiến vào mười tám tầng địa ngục ấy chứ.”
“Mình biết, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Tô Dịch Văn, anh ta cần gì phải nhúng chân vào vũng bùn này chứ?” Đào Nhạc không hiểu, cô không tin Tô Dịch Văn tốt bụng như vậy.
“Cậu cũng không thử nghĩ lại xem, bây giờ chuyện này mọi người đều biết hết, ai cũng cho rằng cậu và Tô Dịch Văn có một chân…(*)” Lưu Hạo Nguyệt nhìn đôi mắt hoang mang của Đào Nhạc, dừng lại ba giây, “À, ý mình là bây giờ mọi người đều hiểu lầm, nếu trường xử phạt cậu thì chẳng khác nào thừa nhận giữa hai người có gì đó đúng không, ngược lại bây giờ không phạt nữa chứng minh cậu trong sáng, đem tất cả đổ hết cho Phàn Kiến, như vậy đúng là một kết quả quá tốt đẹp. Tô Dịch Văn nói giúp cậu đoán chừng cũng có suy nghĩ cho danh dự bản thân, đem chuyện lớn hóa nhỏ rồ chuyện nhỏ hóa không, dù gì anh ta cũng là thầy giáo, sao có thể làm mọi chuyện ồn ào hơn được chứ.”
Những lời Lưu Hạo Nguyệt phân tích không phải không có lý, Tô Dịch Văn vừa là giáo sư vừa là kiểm sát viên, danh dự đối với anh là cực kì quan trọng, nếu nghiêm túc xử phạt cô, đối với anh mà nói thì đó không phải là hành động sáng suốt, nhớ lại thái độ ngày hôm đó của thầy giám thị đối với anh, giống như rất cung kính. Tô Dịch Văn nói hai câu, chuyện này liền được đè xuống, có thể thấy địa vị của anh trong trường không thể khinh thường. Tuy tên đê tiện cũng thật đáng trách, nhưng Đào Nhạc không ngờ cậu ta lại bị đuổi học, nói cho cùng thì cậu ta cũng đã vượt qua vòng sơ khảo, bây giờ không thể tốt nghiệp, xem ra tiền đồ trước mắt thực sự xa vời.
“Quả Đào, đừng suy nghĩ nhiều, cậu đó, lo mà chuẩn bị thi vòng hai thật tốt, chuyện này qua rồi, đừng ấm ức trong lòng nữa.” Lưu Hạo cũng vì lo lắng mà khuyên cô một câu.
Ôi…nếu sự thật đã như vậy, Đào Nhạc chỉ có thể suy nghĩ thoáng một chút, không cần biết sau này có thi đậu nghiên cứu sinh hay không, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vận xui này thôi.
…
Nháy mắt đã tới ngày thi vòng hai, tổng cộng có hai ngày, thi viết và vấn đáp trong một ngày, đối với Đào Nhạc mà nói, ngày thi đầu tiên là hao tốn nhiều công sức nhất, bài thi chuyên nghành và tiếng Anh là quan trọng hơn cả, huống hồ cô cũng không nghĩ đến việc giành học bổng, cũng không tranh thứ hạng gì đó với mọi người, chỉ cần thành tích thi đậu là đủ rồi.
Nhưng quan trọng là buổi thi vấn đáp ngày hôm nay, cô thuộc dạng người gặp giám thị sẽ trở nên tay lạnh chân run. Buổi sáng là thi tiếng anh, cô chỉ biết mình đã trả lời rất vất vả, người ta hỏi cái gìđếu phản ứng rất chậm, cô cứ lắp bắp mà trả lời, xem ra là lành ít dữ nhiều.
Sau đó là phần thi vấn đáp chuyên ngành. Đào Nhạc và các thí sinh thi cùng chờ trước cửa phòng thi, đã đến mức này thì cô chỉ có thể phó mặc cho trời, gì mà hối lộ giáo viên, thăm dò tin tức, cô đều đã làm theo, nhưng không có kết quả tốt. Nếu như trên thế giới này chỉ có thể tin tưởng được một người, vậy thì Đào Nhạc cảm thấy người đó chính là bản thân mình.
Phía đầu hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, mọi người nhìn thì ra là giám khảo đã tới. Đào Nhạc chen lẫn trong đám đông, vừa đủ một góc để cô nhìn thấy những người đang đến, cô liếc nhìn liền nhận ra người đi bên phải là Tô Dịch Văn. Thì ra, anh đúng là giám khảo, cô thật không biết nên vui vẻ hay lo lắng.
Tô Dịch Văn cũng phát hiện thấy Đào Nhạc, anh bình tĩnh nhìn cô hai giây, cũng không tiến lên nói bất cứ điều gì, vì gọng kính vàng của anh lấp lánh lóa sáng, thế nên Đào Nhạc không thể phát hiện thấy anh cuối cùng cũng nhếch môi cười.
Thi vấn đáp căn cứ vào số thứ tự, vì vậy đến phiên Đào Nhạc cũng là sau cùng rồi. Tất cả mọi người ai cũng khẩn trương, nhiều người cứ đi qua đi lại. Đào Nhạc cũng không ngoại lệ, nhưng cô lo lắng không phải chuyện thi vấn đáp mà là tên giám khảo cầm thú ch.ết tiệt kia. Nếu biết Tô Dịch Văn cũng tham gia làm giám khảo thi vòng hai, cô sẽ không đắc tội với anh như vậy. nhưng cũng khó trách, là anh kín miệng như hến, cô hỏi cũng đã hỏi rồi, là anh không nói ra mà.
Đào Nhạc, mày phải mạnh mẽ lên, nếu đã đắc tội với tên cầm thú kia rồi, vậy thì đừng hy vọng anh ta du di cho mày!
Đang suy nghĩ, cửa phòng thi đã mở, một bạn nữ bước ra, mọi người có hỏi gì, mặt cô ấy vẫn hồng hồng, sự hưng phấn như kiềm nén trong lời nói, “Mình thi cũng tốt, giáo sư hỏi hơi nhiều vấn đề, nhưng trông thầy ấy rất nghiêm túc, sau này nếu thầy ấy là thầy hướng dẫn của mình thì tốt biết mấy.”
Hừ, Đào Nhạc hận không thể dùng ánh mắt giết ch.ết cô bạn kia, đúng là cuồng sắc mà, Tô Dịch Văn mà được xem là thầy giáo tốt à, nếu chọn lại cô vẫn chọn giáo sư Phùng!
Một lúc sau, một bạn nữ nữa lại bước ra, cũng ngang ngửa như cô ban nãy, hai mắt cô ta phát sáng, có chút kích động, “Vấn đề giáo sư Tô đưa ra rất khó nha, lúc đầu mình không trả lời được. Nhưng thầy ấy gợi ý cho mình một chút, sau đó mình liền trả lời trôi chảy, thật đúng là tốt hơn các thầy cô khác mà!”
Hừ, nham hiểm lại còn ra vẻ! Đào Nhạc nghiến răng nghiến lợi, có gì tài giỏi hơn người khác chứ, không chừng cũng đã hối lộ một bữa cơm, Tô Dịch Văn mới ưu đãi với cô ta tốt như vậy.
Nhưng mà tình hình là càng về sau thì càng kì lạ, Đào Nhạc vốn không thèm quan tâm mấy cô kia nói cái gì, nhưng liên tiếp từng cô đi ra đều nói Tô Dịch Văn tốt như thế nào, đã giúp đỡ các cô ấy ra sao, càng nghe cô càng tức, bàn tay nắm chặt đến nỗi hằn thành vết. Anh ta đem thi vòng hai biến thành cái gì thế này, y như đang tuyển phi tử vậy, dưới ánh sáng ban ngày mà giở trò với các sinh viên nữ, cũng không thấy các sinh viên nam nói anh ta tốt gì cả, chỗ nào cũng thấy những kẻ cuồng sắc. Cô hiểu rồi, chắc chắn là Tô Dịch Văn muốn kéo dài thời gian kiểm tra, có thêm nhiều thời gian để kết nối tình cảm với mấy cô sinh viên kia, sau đó tự tìm lạc thú cho mình, đúng là một người tiềm năng mà!
Anh ta quả thật là một sự sỉ nhục trong giới giáo sư, một kiểm sát viên biến chất!
Nghĩ đến đó, có người đi qua gọi lớn tên Đào Nhạc, vậy là đến lượt cô lên sàn. Được thôi, cứ coi như cô không được đãi ngộ như đám cuồng sắc kia, vẫn có thể trả lời tốt các câu hỏi, không để cho tên cầm thú Tô Dịch Văn xem thường cô.
Đào Nhạc giống như đang vào trận đánh nhau, cô cảm thấy nếu mạnh mẽ hơn sẽ không bị Tô Dịch Văn coi thường, trong lòng có được sự chuẩn bị này, tay chân cô tự nhiên không còn lạnh và run nữa, mà sự nghiêm túc của mấy vị giám khảo kia trong mắt cô chẳng qua chỉ là một con cọp giấy mà thôi.
Đương nhiên, khi cô vừa bước vào,người gặp đầu tiên đó chính là Tô Dịch Văn, anh rõ ràng là đang mỉm cười với cô, đôi mắt hoa đào lóa sáng, lộ ra mưu đồ.
Dựa theo quy định, trước tiên phải tự giới thiệu, tiếp theo là trình giấy báo danh để đối chiếu, sau đó bắt đầu thi. Sau khi Đào Nhạc tự giới thiệu xong, liền chờ giám khảo đặt câu hỏi. Lúc này đôi mắt cô nhìn chằm chằm những vị giám khảo trước mặt, cô thà nhìn vào cái trán sáng bóng của mấy vị giám khảo kia chứ nhất quyết không dám nhìn cặp kính phản quang của ai đó.
Những vấn đề mà ba vị giám khảo ABC nêu ra đều mang tính tranh luận, Đào Nhạc may mắn trả lời được, vanh vách như mọt sách, nhìn tổng thể cũng có thể xem như trả lời trôi chảy.
Nhưng đến khi Tô Dịch Văn đặt câu hỏi, cô bỗng căng thẳng, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Cố gắng, nhất định phải cố gắng!
Động tác tiêu biểu của Tô Dịch Văn là hay đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt hoa đào híp lại, khẽ mỉm cười, cuối cùng đôi môi cũng hé ra, “Em nói cho tôi nghe một chút về luật của nước ta trong vấn đề bạo lực × tội phạm.”
Đào Nhạc cảm thấy huyết khí dâng lên, mặt đỏ gay, Tô Dịch Văn đúng là không biết xấu hổ, vậy mà có thể đặt ra câu hỏi này, còn hỏi một sinh viên nữ như cô, vì câu trả lời khó nói kia, cô thực sự khó mở miệng.
“Em à, xin mời em trả lời.” Giám khảo A thúc giục.
Đào Nhạc mở to mắt, thấy mấy vị giám khảo không có biểu hiện gì, còn Tô Dịch Văn thì lại khoanh tay trước ngực, giống như chờ nghe câu trả lời của cô.
“Theo luật quy định…” đối diện với Tô Dịch Văn, lòng cô trào lên nỗi hận, “Nước ta sử dụng học thuyết sáp/ nhập.”(*)
Tô Dịch Văn không thay đổi sắc mặt, gật đầu, “Mời em giải thích rõ học thuyết này một chút.”
Đào Nhạc cắn răng, được, coi như anh lợi hại, hôm nay bà sẽ bất chấp tất cả. Nghĩ như vậy, tâm trạng Đào Nhạc hồi phục lại, chậm rãi nói, “Học thuyết sáp/nhập trình bày về…(đọan này lược đi năm mươi chữ)(**)
Nói một hơi xong, Đào Nhạc giống như vừa trải qua Vạn lý trường chinh (***), sau lưng tòan là mồ hôi lạnh, đây vốn không phải thi, là đang hành hạ mới đúng.
Thế mà, Tô Dịch Văn vẫn chưa có ý định dừng lại sự ‘Hành hạ’, có vẻ như anh rất thích thú, đôi mắt hoa đào rừng rực, “Trả lời rất hay. Nhưng mà, nếu như đối tượng bị hại là nam giới, em cho rằng mối tương quan giữa bạo lực × tội phạm nên được xử lý như thế nào?”
Hả? Đào Nhạc giật mình, đây không phải là luận văn của cô sao, Tô Dịch Văn lại rõ ràng hỏi về vấn đề này, anh ta cố ý đánh cắp đề à?
Đào Nhạc không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô ổn định tinh thần rồi trả lời, “Đầu tiên, Hiện nay hình pháp nước ta vẫn chưa có văn bản quy định rõ ràng cách thức xử lý về bạo lực × tội phạm khi đối tượng bị hại là nam giới, cũng có thể nói là không có hình phạt. Nhưng nếu hành vi gây ra hậu quả nghiêm trọng, như tạo thành thương tật, tử vong, hoặc là hành vi giam giữ trong một thời gian dài, có thể khép vào một tội khác. Em cho rằng dựa trên cơ sở bình đẳng giữa nam và nữ, có thể nhìn sang nước Đức, họ đã mở rộng đối tượng được bảo hộ trong vấn đề bạo lực × tội phạm, đem chữ ‘phụ nữ’ trong luật sửa thành ‘mọi người’ thì càng hợp lý hơn.”
Mấy vị giám khảo kia có vẻ rất vừa ý với câu trả lời của Đào Nhạc, gật đầu mỉm cười, còn trao đổi thêm một số ý kiến với cô. Nhưng Đào Nhạc làm gì có tâm trạng nhìn bọn họ, cô len lén nhìn Tô Dịch Văn, thấy anh đang nhìn mình, môi khẽ nhếch lên, cô có thể xem đây là biểu hiện của sự hài lòng không nhỉ?
Theo sự ra hiệu của giám khảo A, cuối cùng Đào Nhạc cũng có thể rời khỏi sàn đấu, cô cũng không nhìn Tô Dịch Văn nữa, cái loại người vừa làm trò vui vẻ mấy cô sinh viên kia xong, cô khinh bỉ còn không kịp!
Ra khỏi phòng thi, Đào Nhạc đụng phải Lưu Hạo Nguyệt, thấy hơi kì lạ mà hỏi, “Hạo Nguyệt sao cậu lại ở đây?”
“Còn không phải là tìm cậu à.”Lưu Hạo Nguyệt kéo cô ra khỏi dãy phòng học, “Nhưng cũng không phải là mình, mà là anh ta tìm cậu.”
Tiện thể nhìn lại, thấy tên nhóc Hàn Húc vẻ mặt bình tĩnh đang đứng trước dãy lầu, vẻ mặt cậu ta cùng với màu sắc của bộ cảnh phục cũng không khác nhau lắm.
Đào Nhạc vỗ vai cậu ta bắt chuyện, “Ôi, tiểu mỹ nhân, tìm tôi uống trả hả?”
Hàn Húc cũng không kiên nhẫn tán dóc với cô, “Tô nói này, có phải cô đùa với tôi phải không, gọi điện thoại không ai bắt máy cả, hại tôi phải chạy đến đây một chuyến!”
“Cậu có gọi cho tôi à?” Đào Nhạc khó hiểu, bởi vì cô vốn không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Hàn Húc.
“Đúng vậy, tại sao cô lại tắt di động chứ, tôi đến thông báo cho cô đến đồn để nhận lại túi.”
Đào Nhạc suy nghĩ, đúng rồi, lần trước là dùng cục gạch đen của Tô Dịch Văn đưa số điện thoại cho Hàn Húc, bây giờ cô dùng điện thoại của mình, cục gạch đen đã bị đẩy vào lãnh cung, thảo nào tên nhóc này không gọi được.
“Là vậy à, có thể là đúng ngay lúc hết pin đó.” Đào Nhạc nói đại một câu, “Vậy bây giờ tôi đến được không?”
Hàn Húc gật đầu, “đi thôi, tôi lái xe đến đây rồi.”
Tên nhóc xấu xa cũng biết ga-lăng thật, Đào Nhạc bĩu môi, quay lại nói với Lưu Hạo Nguyệt, “Mình đến đồn cảnh sát một chuyến, nếu trong trường có xảy ra chuyện gì nhớ phải nói ngay cho mình biết nha.”
“Được rồi Quả Đào, cậu thật sự đã biến bản thân thành phạm nhân mất rồi đó.”
Đào Nhạc đang muốn bật cười, đột nhiên vẻ mặt căng cứng, bởi vì Tô Dịch Văn đang bước xuống lầu, hình như đang nhìn cô.
“Đào Nhạc, cô có đi hay không vậy!” Hàn Húc bắt đầu la hét thúc giục.
Xong rồi, vì sao cô cảm thấy sắc mặt Tô Dịch Văn hình như chuyển sang xanh lè, có vẻ rất bất mãn với cô, đôi mắt hoa đào của anh như bắn ra vô số tên độc, làm cô không thể tránh kịp.
Hứ, dựa vào cái gì chứ, anh ta vừa mới vui vẻ với mấy cô sinh viên kia, vậy mà vẫn muốn khó dễ với cô, còn ra một cái đề thi ác độc, mà bây giờ cô cũng có phải đang làm chuyện gì khó coi gì đâu.
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta đi thôi.”
Đào Nhạc quay lưng, bất chấp ánh nhìn u ám như mực của Tô Dịch Văn, liền đi theo Hàn Húc.