Chương 40

Dịch & Edit: ♥♥♥Tiểu Mọi Mọi và Đại Mọi Mọi ♥♥♥
“Em thích anh ta, vậy thì anh là cái gì!”
Đối mặt với ngọn lửa giận bất ngờ của Tô dịch Văn, Đào Nhạc chống đỡ không nổi, miệng lắp bắp, “Anh, anh hung dữ như vậy làm gì thế, em có chọc giận anh đâu.”


Tô Dịch Văn tức muốn phát điên, anh thật không biết trong đầu của cô nhóc chứa cái gì nữa.


“Em không có chọc giận anh! Em chỉ có nhìn chăm chăm vào người đàn ông đó, muốn anh xin chữ kí cho em, lại còn luôn miệng nói thích người ta, chỉ nhiêu đó thôi!” Nói tới câu cuối cùng Tô Dịch Văn như hét lên.
Anh ấy tưởng mình là chú Mã (*) sao?


Thế nhưng Đào Nhạc cũng không dám hé răng, đứng theo góc độ của Tô Dịch Văn, quả thực, hành vi của cô đã chọc giận anh. Thử nghĩ nếu như anh ấy đi trên đường mà thấy gái đẹp, cô cũng sẽ tức giận như vậy thôi.


Đào Nhạc ơi là Đào Nhạc, mày quá chậm tiêu rồi, mày không biết Tô Dịch Văn là người lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt nhất thế giới hay sao, lại làm ra mấy chuyện này để chọc giận anh ấy, người ta cũng lớn tuổi rồi, lỡ như tức giận quá mà gặp nguy hiểm, vậy mày chẳng phải bị thiệt thòi à?


“Được rồi, em sai có được chưa, anh đừng nổi giận nữa mà, đảm bảo không có lần sao được không nào?” Đào Nhạc thành thật nhận lỗi, hơn nữa còn nhỏ giọng mềm mỏng.


available on google playdownload on app store


Tô Dịch Văn thích nhu chứ không thích cương, thấy thái độ Đào Nhạc thành khẩn, giọng anh cũng dần dần nhẹ nhàng, “Điều này là do em nói đó! Nếu có lần sau nữa, để xem anh trừng trị em ra sao!”
Xí, anh lại còn nói mấy lời này dọa cô, lần nào cũng nói là trừng trị mà có thấy làm gì đâu.


Nói vậy chứ ngoài miệng Đào Nhạc vẫn nhận lỗi, chủ động sáp tới gần, “Người ta chỉ mới phạm tội lần đầu, anh cũng phải cho cơ hội sửa chữa chứ, đừng có mới chút xíu liền phán tội cho em mà.”


“Em mà mới phạm tội lần đầu?” Tô Dịch Văn cười khúc khích, “Lần trước chuyện em cùng với tên nhóc Hàn Húc cũng giống thế này, tốt nhất em lo tìm người bảo lãnh đi, để xem sau này em thế nào”
A, anh không chỉ là kiểm sát viên, còn rất cò tiềm năng trở thành thẩm phán nha.


Đào Nhạc chỉ là không ngờ anh sẽ nhắc lại chuyện của Hàn Húc, đã lâu như vậy, tưởng lòng dạ anh đã bớt hẹp hòi, trái lại còn nặng hơn trước, nói vậy thì sau này không cho phép cô nói chuyện với người đàn ông khác sao?


“Tô Dịch Văn, nhiều khi anh rất giống một ông lớn, vừa độc tài vừa chuyên chế, tại sao em lại thích một người đàn ông như anh vậy không biết!” Đào Nhạc tức tối, cô biết anh là người bất chấp đạo lý, thế nhưng bản thân cô không thể chấp nhận được.


Tô Dịch Văn thờ ơ, “Vấn đề này em phải hỏi lại bản thân mình, còn về phần anh độc tài chuyên chế là dựa vào biểu hiện của em.Nói xong, anh túm lấy tay cô, kéo thẳng vào tòa án.


Hừ, lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, Đào Nhạc đành phải theo anh đi dự thính, cô tỏ ý nhất định sẽ có ngày bắt anh quỳ đưới chân cô rồi mặc sức mà chà đạp!
Rất nhanh, việc điều tr.a nghiên cứu cũng vào giai đoạn kết thúc, chớp mắt đã hết một tuần ngắn ngủi.


Nhưng mà, điều trong lòng Đào Nhạc chờ đợi không phải là có kết quả này xong rồi về nhà, cô nhớ hôm đó có nói với Tô Dịch Văn thứ sáu là ngày quan trọng, chờ xem biểu hiện của anh, nhưng bây giờ cũng đã là thứ sáu, một chút động tĩnh của anh cũng không thấy.


Chính xác, hôm nay là ngày họ tròn một tháng yêu nhau.


Đào Nhạc hơi thất vọng, lúc trước khi thấy người khác kỉ niệm những ngày yêu nhau, dù sao cô cũng có chút ước ao. Sau này cô biết mình sai lầm, lại còn học trò lãng mạn của người khác. Sự thật chứng minh, cô cũng không trông mong vào Tô Dịch Văn, nghĩ tới chuyện người ta cũng đã qua thời kì thanh niên sung sức, chỉ cầu mong có cuộc sống bình yên, làm gì còn tâm trạng thảnh thơi cùng mày kỉ niệm ngày yêu nhau.


Cũng không thể nói vậy, nếu Tô Dịch Văn không theo kịp trào lưu, vậy cô sẽ vứt bỏ rụt rè, một lần nữa chủ động, dù gì công việc cũng đã kết thúc, hẳn anh sẽ có thời gian cùng cô đi dạo thành Bắc Kinh.


Nghĩ vậy, Đào Nhạc lập tức thay một chiếc váy,phong cách thục nữ, Tô Dịch Văn không thích cô tô son trát phấn, chỉ cho tô một ít son nhạt, đôi môi tức khắc trở nên căng mọng, cực kì quyến rũ.
Đào Nhạc hài lòng khi nhìn thấy mình trong gương, cũng được, có chút xíu dáng vẻ con gái.


Có lẽ do hành động nhỏ đó của cô đã khơi lên sự tò mò của chị tiểu Trương, chị ấy hỏi một câu, “Tiểu Đào, mới sáng sớm em đã hăng hái vậy, đi đâu thế, hẹn hò phải không?”


Đào Nhạc hơi ngại ngùng, tùy tiện nói đại một câu, hiếm có dịp lên Bắc Kinh, em muốn đi dạo xung quanh một chút.”
“Em mặc đồ đẹp vậy, đi một mình không vui đâu, hai chị em mình cùng đi, thuận tiện mua luôn ít đồ.” Thái độ của tiểu Trương rõ ràng là cố ý chọc cô.


Quả nhiên, Đào Nhạc luống cuống, “Không cần không cần, à…Không phải như vậy, chị Trương đừng hiểu lầm, không phải em không muốn đi shopping với chị, em có việc…”
Tiểu Trương hiểu được nên cười cười, “Hẹn hò còn không chịu nói, tám mươi phần trăm là kiểm sát Tô!”


Đào Nhạc đối với mấy chuyện này da mặt rất mỏng, người lớn chỉ cần nói vài câu là làm mặt cô đỏ lên liền, xem ra đã có không ít người biết chuyện giữa cô và Tô Dịch Văn, không biết dượng có động tĩnh gì không. Mặc kệ luôn, hưởng thụ ngày lành đã rồi tính tiếp.


“Vậy, em đi trước nha chị Trương, chào chị!”
Đào Nhạc đeo chiếc túi nhỏ rồi mở cửa chạy ra ngoài, không ngờ lại đụng ngay với người đàn ông nào đó, thân thể anh ta mãi mãi là tấm sắt, cũng không phải lần đầu tiên đầu cô va phải.


Tô Dịch Văn đang muốn nhấn chuông cửa, làm sao biết được cửa lại đột nhiên mở, cô cứ thế mà vọt ra.
Đào Nhạc xoa xoa cái trán, “Anh không nói sớm là đang đứng ngay cửa, làm em bị thương rồi này.”
Tô Dịch Văn nghiêng người xem xét, nói đùa, “Mặt chưa bị thương là được rồi.”


Cô trừng mắt, biết ngay anh chẳng thể nào ‘miệng chó phun ra ngà voi mà.’(**)
Tô Dịch Văn nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá, cười hì hì hỏi, “Em ăn mặc thế này để đi đâu vậy?”


Bị anh hỏi câu này, Đào Nhạc liền chùn bước, cô vốn định cùng anh hẹn hò, mặc váy đương nhiên cũng vì anh, nhưng miệng lại không thể nói ra được.
“Em…” Đào Nhạc lúng túng, bỗng dưng đổi giọng, “Vậy anh đến tìm em làm gì chứ!”


Tô Dịch Văn ra vẻ thành thạo, “Không phải em muốn xem biểu hiện hôm nay của anh sao, anh đã đến đây rồi. Hân hạnh được mời cô đi dạo, thưa Đào tiểu thư.”
Đào Nhạc che miệng cười trộm, giả vờ bình tĩnh, “Vậy sao còn không đi ngay.”


Hừ hừ, hôm nay cô chính là Lão Phật gia, để xem Tô Dịch Văn anh làm sao hầu hạ cô.
Hai người tay trong tay ra khỏi nhà khách, nếu nói Tô Dịch Văn là lấy việc công làm chuyện tư, thì Đào Nhạc cô cũng là tòng phạm.
Thắt dây an toàn xong, Đào Nhạc hỏi, “Chúng ta đi đâu vậy?”


Tô Dịch Văn cũng không khởi động xe ngay lập tức, quay sang ôm cô vào trong lòng, đôi môi nóng rực bắt đầu hoạt động.


Đào Nhạc gần như không thể hít thở được, anh vẫn hôn cô thật sâu, cô cũng không phản kháng. Kỹ thuật hôn của anh đúng là số một mà, đến cả sư cô cũng sẽ bị anh làm cho điên cuồng cả lên.


Đến khi cô hít thở được thì mặt cũng đỏ lên, thở hổn hển mà nhìn người đàn ông trước mắt, “Ở đâu ra cái kiểu mới lên xe đã thân mật vậy, môi em mới tô son, đã bị anh làm hỏng cả rồi.”


Tô Dịch Văn cười xấu xa, thậm chí còn cố tình dùng cái lưỡi mềm mại ɭϊếʍƈ lên vành môi cô, “Thật là ngọt.”
“Biến thái!” Đào Nhạc xoay người một cách dứt khoát, người đàn ông này thật đúng là hạ lưu mà.


Tô Dịch Văn không tiếp tục đùa với cô nữa, mở khóa khởi động xe, “Dù sao hôm nay cũng là ngày kỉ niệm, chúng ta sẽ nghe theo ý kiến lẫn nhau có được không?”
Thì ra anh biết hôm nay là ngày gì, “Thôi được, hôm nay tâm tình bà cô đây rất tốt, sẽ không tính toán nhiều với anh.”


Phải nói là đàn ông đều có bộ mặt của trẻ con, lúc này Tô Dịch Văn đang rất vui, lẩm bẩm mấy câu, rất hưng phấn mà lái xe bắt đầu cho cuộc hẹn hò hôm nay.
Tên cầm thú nào đó nghĩ, thực ra, chỉ cần quả đào nhỏ bé chịu phối hợp, như vậy thì mọi thứ đều đễ dàng thực hiện thôi.


Hôm qua Tô Dịch Văn có nói qua sẽ dẫn cô đi Trường Thành, quả nhiên bọn họ đã thẳng hướng đến Bát Đạt Lĩnh(***)


Tục ngữ nói rất đúng, chưa tới Trường Thành không phải hảo hán, tuy nói bây giờ là tháng tám đầu thu, cũng không có nghĩa là mùa hạ đã qua đi rồi, ánh mặt trời vẫn rất gay gắt, chọn lúc này mà leo lên Trường Thành, kết cục cả người sẽ ‘trầy vi tróc vẩy’.


Đào Nhạc thấy Tô Dịch Văn mua vé đã quay lại , mất chưa đến mười phút, cả người cô lao ra như tên bắn.


“Lão Tô à, có phải thần kinh của chúng ta không được bình thường không, thời điểm này lại leo lên Trường Thành, anh nhìn thử xem cũng chẳng có được mấy người.” Đào Nhạc ra sức lấy tay quạt, mồ hôi thì chảy ròng ròng.


Tô Dịch Văn thì không có khoa trương như vậy, còn thốt ra một câu dập tắt ý cô, “Dù sao kì nghỉ này cũng đến đúng lúc, ít nhất chúng ta cũng đỡ phải chen lấn với cả đống người.”


Đào Nhạc nhìn khinh khỉnh, thôi bỏ đi, cô cũng biết con người này không có tí xíu tế bào lãng mạn nào mà.
Tô Dịch Văn lại chạy đến chiếc xe lấy ra một cái túi, nói, “Em đổi giày đi, thế này sẽ đỡ đau hơn.”


Đào Nhạc nhìn đi nhìn lại đôi chân mình, mang đôi xăng đan cao gót này mà leo Trường Thành nhất định sẽ lấy luôn cái mạng già của cô, hơn nữa Tô Dịch Văn lại quan tâm chu đáo đến cô như vậy, còn cố ý chuẩn bị một đôi giày thể thao cho cô.


“Tô Dịch Văn, anh mua lúc nào vậy?” Đào Nhạc thật sự có chút cảm động, đây là món quà đầu tiên anh tặng cô.
Tô Dịch Văn chỉ cười mà không nói, anh chỉ biết là cô cần phải có một đôi giày thôi.


Đào Nhạc ra vẻ như đang muốn đổi giày lại bị Tô Dịch Văn ngăn lại, “Em mặc váy nên không tiện, để anh đổi giày giúp em.” Nói rồi anh ngồi xuống, với cái tư thế khom người.


Cảm giác được đầu ngón ta lành lạnh của anh vô tình mà như cố ý lướt qua mắt cá chân của cô, cả người trở nên run rẩy, giây tiếp theo móc cài được gỡ ra nhẹ nhàng, bàn tay ngăm đen của anh và da thịt trắng nõn của cô tạo nên một sự đối lập rõ ràng. Đôi chân bé nhỏ kia lại đang nằm trong tay anh.


Hình như Tô Dịch Văn cố ý làm thật chậm, sau khi cởi giày xăng đan, ngón tay cái vuốt ve mu bàn chân cô, tay kia cũng không nhàn rỗi, chầm chậm vuốt nhẹ bàn chân nhỏ, lòng bàn tay thô ráp tiếp xúc với da thịt mịn màng lại là một cảm giác kích thích khác, rõ ràng đơn giản chỉ là đổi giày, nhưng anh lại mượn cơ hội đùa giỡn cô.


Rất lâu sau anh mới mang xong một chiếc giày thể thao, mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Nhạc cũng không còn chút sắc khí, “Được rồi, mang vào thôi là xong rồi.”
Trong mắt Tô Dịch Văn phát ra một ánh nhìn gian xảo, “Vẫn còn một chiếc.”
Trời, còn phải thêm một lần nữa.


Cho nên sau khi trải qua sự dằn vặt kia một lần nữa, đôi chân Đào Nhạc như nhũn cả ra, thật sự có chút đứng không vững. Anh ta chính là sói đội lốt cừu mà, bên ngoài thì màu sắc sặc sở(làm bộ), nhưng luôn bất chấp đang ở đâu cũng muốn ăn cô, hại cô mới nãy còn cảm động như vậy, thì ra đều có sự trả giá cả.


Tô Dịch Văn cũng đã thỏa mãn rồi, ăn đậu hũ xong, vui vẻ nắm lấy ta người nào đó, “Đi thôi, đừng có phí thời gian ở chỗ này.”
Là ai phí thời gian chứ, còn không phải do anh cố ý kéo dài thời gian đổi giày sao, nếu không thì đã đi từ sớm rồi.


Đào Nhạc không nói gì, nhưng đổi giày xong quả thật rất thoải mái, cho nên biểu hiện lần này của Tô Dịch Văn đáng được 80 điểm.


Bắt đầu leo Trường Thành rồi, cô Đào nào đó cực kì kích động, bước đi mà cứ như bay, thậm chí còn quay lại thúc giục Tô Dịch Văn ở phía sau, tuy nhiên khi bọn họ đi đến ngọn phong hỏa đài thứ ba, thì thể lực của cô như không thể tiếp tục nữa, sắp hôn cả mặt đất rồi.


“Em không chịu không nổi nữa, có đánh ch.ết em cũng không đi đâu!” Đào Nhạc ngồi bệch xuống đất, cho dù đang mặc váy cũng mặc kệ, nếu tiếp tục đi chắc phải chặt luôn đôi chân cô quá.


Tô Dịch Văn đứng dưới ánh mặt trời, một chút cảm giác cũng không có, cười nói, “Mới đi một chút mà đã không được rồi, vậy em làm sao mà học được tán đả thế !”


“Tô Dịch Văn, anh còn ở đó châm chọc em, bà đây bị cảm nắng anh vừa lòng chưa, trời mùa hè thế này mà leo Trường Thành cái gì chứ, anh đúng là ngược đãi trá hình mà!” Đào Nhạc cảm thấy ngày kỉ niệm này không chỉ không lãng mạn mà còn như bị chịu tội vậy.


Tô Dịch Văn cười ha hả rồi ngồi xuống cùng cô, đây không phải là do em quá vui đùa sao, ai bảo em vừa leo mà đã ra sức như vậy.”
Đào Nhạc lười tranh cãi với anh, lấy chai nước trong túi ra, uống sạch cả chai, thở phì phì, “Chúng ta ngồi ở đây đi, dù sao em cũng đi không nổi nữa rồi.”


Tô Dịch Văn nhún vai, “Anh thì không sao, em không sợ người ta cười chê sao?”
“Có ai cười chứ? Anh nhìn xem xung quanh không có lấy cả một bóng ma!” Đào Nhạc nói xong xoay xoay cái ô, “Chúng ta thưởng thức phong cảnh ở đây cũng vậy thôi, việc gì phải leo lên nữa chứ.”


“Được, nghe theo lời em vậy.” Tô Dịch Văn nhân cơ hội cùng che chung ô, hôn lên má cô một cái.
Cho nên đôi nam nữ trước mắt phối hợp với chiếc ô màu hoa vàng, phải nói thật là một cảm giác lãng mạn và hạnh phúc.


Đào Nhạc tựa lưng vào Trường Thành, thốt lên, “Không hiểu sao em lại nghĩ đến chuyện nàng Mạnh Khương khóc Trường Thành(****) nữa.”
Tô Dịch Văn chỉ nói hai chữ, “Lập dị!”
“Hứ, câu chuyện này nói cho chúng ta biết, chọc đến phụ nữ thì kết cục sẽ rất bi thảm.”


Tô Dịch Văn quay sang, nghiêm túc hỏi, “Vậy nếu như có một ngày, anh chọc đến em, em sẽ thế nào?”


“Vậy phải xem anh chọc em thế nào, nếu là chuyện nhỏ em có thể chấp nhận được, nhưng nếu cỡ như loại ‘hồng hạnh vượt tường’ thì…” Đào Nhạc cười một cách độc ác, “Lão tô à, anh phải chuẩn bị sẵn sàng, nữa đời sau cứ noi theo gương của Lý Liên Anh đi(*****).


Cô nhóc này đúng là đã dẫm trúng tử huyệt của đàn ông mà, Tô Dịch Văn nghĩ kĩ lại, hình như còn một tầng nghĩa khác nữa.
“Nói như vậy, có phải là em sẽ dây dưa cùng anh cả đời không?”


Đào Nhạc vừa nghe, có chút sai lầm, “Ai nói vậy chứ! Nếu như có một người đàn ông tốt hơn anh, em còn muốn suy nghĩ lại một chút đó.”


“Thôi đi em ơi, trên đời này chỉ có anh là chịu đựng được em thôi, còn nếu có người đàn ông nào tốt hơn anh thì người ta sẽ không để mắt đến em đâu, bỏ cái ý tưởng ấy đi.” Tô Dịch Văn trân tráo nói.
“Anh không cảm thấy da mặt anh còn dày hơn cả bức tường thành sao?”


“Có sao?” Tô Dịch Văn nhếch môi cười, cánh tay dài kéo lấy người cô, “Da mặt anh dày như vậy mới có thể đối chọi được với em, không phải em cũng thích như vậy à?”
“Ai thích chứ…” Đào Nhạc vùi đầu, là loại người miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo điển hình.


Tô Dịch Văn xoa nhẹ khuôn mặt cô, đôi mắt hoa đào chất chứa một hình ảnh khó phai, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, “Vậy nếu như anh muốn cùng em dây dưa cả đời thì sao?”
Gương mặt Đào Nhạc đỏ bừng, lặng lẽ nhìn anh, “Vậy anh phải chịu khổ rồi.”


Tô Dịch Văn mỉm cười, nhịn không được lại hôn lên đôi môi cô.
Cái hôn thật sâu, mãnh liệt và dây dưa, chất chứa thật nhiều tình cảm, có lẽ hai người cũng đã hiểu rõ lòng của nhau rồi.


Lúc leo xuống Trường Thành cũng là lúc Tô Dịch Văn cõng Đào Nhạc, bởi vì người nào đó đã nói thẳng là không thể đi được nữa, vì vậy mà ngang nhiên sử dụng nhân công miễn phí.


Cũng may Tô Dịch Văn luyện Taekwondo trong thời gian dài, có thể kiên trì tiếp tục leo xuống, chỉ là anh vừa đi lại vừa nói thêm một câu, “Sau này ăn cơm em chỉ ăn nửa chén thôi nha.”
Anh, anh nói cô mập.
Cô giật vạt áo của anh, “Anh nói thế thì sau này em sẽ ăn luôn phần của anh!”


“Vậy anh càng không thể cõng em được.”
Lúc này Đào Nhạc mới tin là thật, “Em nặng thật sao? Vậy anh thả em xuống đi.”
Tô Dịch Văn cười khẽ, “Gạt em thôi, một chút cũng không nặng.”
“Thế nếu anh thấy mệt phải nói em biết nha.”
“Ừm.”
“Sau này em ăn ít lại là được thôi.”


“Không cần.”
“Lỡ như tới một ngày anh cõng không nổi em biết làm sao đây?”
Tô Dịch Văn ngừng bước, hơi nghiêng đầu, “Tới lúc đó em cõng anh là được rồi.”
Đào Nhạc thật sự hết nói nổi, anh lúc nào cũng ở những câu cuối lại kích cô một cú chí mạng, cô tỏ vẻ chịu thua.


Lúc hai người vào bãi đậu xe cũng đã hai giờ chiều, bụng rất đói, chỉ có thể quay về thành phố tìm một quán ăn rồi mới tính tới tiết mục kế tiếp.
Mà ngay lúc anh nổ máy xe, điện thoại của anh vang lên, nhìn màn hình đệin thoại, giữa hai đôi mày anh nhíu lại.


“Sao anh không nghe máy?” Đào Nhạc hỏi, vừa nhớ tới cảnh lần trước mình nghe điện thoại của Hàn Húc, lẽ nào anh vụng trộm với người nào đó.
Tô Dịch Văn không biết làm sao, đành phải tiếp điện thoại.


“Là tôi…hôm nay?” Tô Dịch Văn nhìn Đào Nhạc ngồi bên cạnh, “Hôm nay e rằng không được…vậy sao? Vậy được thôi, mấy giờ…tôi biết rồi, tối gặp lại.”
Tô Dịch Văn tắt điện thoại, cũng không nói lời nào, người rõ ràng mang theo vẻ hưng phấn.
“Ai vậy?” Đào Nhạc tò mò.


Tô Dịch Văn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh nói ra em đừng kích động nha.”
Đào Nhạc nghĩ thầm còn có chuyện gì có thể làm cô kích động chứ, “Dạ, được.”
Tô Dịch Văn ra vẻ như giận dỗi, “Thần tượng của em mời chúng ta bữa cơm.”


(*) Chú Mã ở đây là nói tới diễn viên Mã Cảnh Đào, trong mỗi phân cảnh có tình cảm kích động là diễn viên này lại gào thét lời thoại (Trích chú thích trong “ch.ết, sập bẫy rồi)
(**) Ý nghĩa: Người chẳng bao giờ nói một câu hay ho.


(***) Gần Bắc Kinh có 3 địa điểm để viếng thăm Vạn Lý Trường Thành: Bát Đạt Lĩnh, Mộ Điền Cốc và Tư Mã Đài, Ðoạn Vạn Lý Trường Thành Bát Ðạt Lĩnh nằm về hướng Tây Bắc trên dãy núi Thái Hà cách Bắc Kinh 60 km được xây từ năm 1505 thời vua Chính Đức nhà Minh.


(****)Trong truyền thuyết nàng Mạnh Khương đi tìm chồng bị đi xây Vạn Lý Trường Thành. Cuối cùng biết tin chồng ch.ết vùi trong Trường Thành, nàng Mạnh Khương đã khóc đổ cả Trường Thành.
(*****) Lý Liên Anh là tên một đại thái giám của Từ Hy Thái Hậu.






Truyện liên quan