Chương 46

Dịch & Edit: M sisters


Tô Dịch Văn đi rồi cuộc sống của Đào Nhạc trong phút chốc như thiếu đi điều gì đó, bây giờ cô mới biết hóa ra cô đã vô tình bị ảnh hưởng quá sâu đậm từ người đàn ông cầm thú này, tựa như nếu không thấy được tổ hợp gồm cặp kính viền vàng và đôi mắt hoa đào, thì cả người cô liền mất tự nhiên.


Nghĩ tới chuyện Đào Nhạc cô sống hai mươi mấy năm qua, chưa từng để ý tới bất cứ sinh vật giống đực nào, kể cả ba già trong nhà cũng vậy, đúng là anh thư khó qua ải mỹ nam(*), cho dù anh chỉ là một lão mỹ nam thì cũng thế thôi.


Tuy Tô Dịch Văn đã đi rồi, nhưng trái đất vẫn cứ quay và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, Đào Nhạc cũng không muốn làm cái gì mà oán phụ khuê phòng, soi gương lấy nước mắt rửa mặt. Nếu mẹ già đã không yêu cầu cô đi làm ở viện kiểm sát, vậy thì cô cứ tiếp tục ôn tập chuẩn bị cho kì thi tư pháp và chương trình học nghiên cứu sinh vậy.


Thế mà đợi mãi tới khi khai giảng, Tô Dịch Văn cũng chưa quay về, cô nhận được điện thoại anh gọi nói là công việc có chút rắc rối, tạm thời vài ngày nữa mới về, bảo cô yên tâm đi học. Hay lắm, Tô Dịch Văn lại thất hứa một lần nữa, Đào Nhạc muốn phát điên, nhưng ngẫm nghĩ thấy đàn ông ra ngoài làm việc chắc cũng không dễ dàng gì, đành phải thông cảm cho anh.


Cứ như vậy, sau kì nghỉ hè kiêm thực tập tại viện kiểm sát, cô Đào nào đó quay lại trường học, nhìn mọi thứ xung quanh mình vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, có thể là dưới sự dạy dỗ của Tô Dịch Văn mà tính tình của cô đã chín chắn hơn rất nhiều.


available on google playdownload on app store


Chuyên ngành của Đào Nhạc là hình pháp học, cả lớp chỉ có hai mươi người, giáo sư hướng dẫn là một người đàn ông trung niên, cả ngày cứ sang sảng diễn thuyết, ngay cả người ngủ gục cũng bị ông ta hét cho tỉnh dậy. Chẳng biết sao Đào Nhạc lại nhớ tới Tô Dịch Văn, nhắc tới khoảng thời gian học bốn năm đại học, cô cũng chưa từng nghe anh giảng bài bao giờ, không biết dáng vẻ lúc anh đứng trên bục trông ra sao, giờ nghĩ lại thấy có chút hối hận.


Chương trình học nghiên cứu sinh không nhiều lắm, một tuần lên trường vài buổi, phần lớn thời gian Đào Nhạc ngồi trong phòng tự học ôn tập cho kì thi tư pháp vào năm sau, cô biết Tô Dịch Văn vất vả lắm mới thuyết phục được mẹ già, nên lần này cô nhất định phải nắm chắc.


Gấp lại cuốn tổng hợp điều lệ pháp luật, Đào Nhạc xem qua thời khóa biểu. Cô quên mất chiều nay còn có một buổi tâm lý học tội phạm, lại là buổi đầu tiên. Cô nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều, khóa balô xong cô đi thẳng tới phòng học.


Đào Nhạc xem như là người cuối cùng bước vào lớp, tùy tiện ngồi ghế cuối cùng, vừa ngồi xuống cô lật ngay cuốn sách tổng hợp điều lệ pháp luật mới đọc xong, đối với môn học áp dụng lý luận thực tiễn này, cô chỉ có thể sử dụng kiểu lần mò tự học thôi.


Chẳng mấy chốc phòng học liền yên tĩnh, cô nghe có tiếng bước chân đang đến gần, cuối cùng là bước lên bục giảng. Đào Nhạc vẫn cắm cúi, trong đầu hoàn toàn là thuật ngữ thương mại, vốn không hề để ý phía trước.


“Chào các bạn, chương trình tâm lý học tội phạm kì này sẽ do tôi phụ trách.”
Giáo sư trên bục giảng đang nói, Đào Nhạc vừa nghe, thấy giọng nói sao quen thuộc vậy, cô ngẩng đầu, xém chút té ghế.
Người trên bục giảng đẩy đẩy gọng kính, nhoẻn miệng cười, “Tôi tên Tô Dịch Văn”


Điều này làm Đào Nhạc ngây ngẩn cả người, anh đang diễn vở kịch gì đây, không phải anh đang ở thành phố A sao, tại sao lại về đây rồi, lại còn xuất hiện trước mặt cô với thân phận thầy giáo của lớp học này.


Bốn mắt nhìn nhau, Đào Nhạc bỗng dưng thẹn thùng, có lẽ do đã lâu không gặp, cô vẫn chưa quen với bộ dạng thế này của anh, anh mặt âu phục màu đen còn thắt thêm cravat, ánh mắt điềm đạm của anh khiến lòng Đào Nhạc chộn rộn, chắc cô đã quá nhớ nhung anh rồi.


Tô Dịch Văn biết cô phải mất một lúc mới tiêu hóa hết điều ngạc nhiên này, thấy cô cứ cúi đầu né ránh mãi, khóe miệng anh thản nhiên từ từ cong lên, thì ra quả đào bé nhỏ cũng biết mắc cỡ.


Tiếp theo liền bắt đầu giờ học, khi biết được Tô Dịch Văn là thầy giáo, Đào Nhạc tự nhiên hăng hái hẳn, nghe giảng hết sức chăm chú, anh không hổ danh mang học vị tiến sĩ, giảng rất có bài bản, còn rất sinh động. Suốt hai tiếng đồng hồ cô hoàn toàn bị sưc quyến rũ của người đàn ông trên bục hấp dẫn.


Chỉ cần nghĩ tới chuyện người đàn ông cực phẩm này thuộc về Đào Nhạc cô, còn kích động hơn cả trúng thưởng năm triệu tệ, cũng có thể nói đây là một niềm vẻ vang và hạnh phúc không gì so sánh được.


Hết giờ, đợi mọi người ra khỏi phòng, Tô Dịch Văn cố ý thả chậm tốc độ thu dọn sách vở, sau đó đi thẳng tới chỗ ngồi cuối cùng, bởi vì nơi đó vẫn còn một người chưa về.


Đào Nhạc sững sờ nhìn anh đi tới, tim đập thình thịch, thấy anh cúi người xuống, kề sát tai cô thầm thì, “Đi học mà không tập trung là thói quen không tốt.”
“Anh…” Đào Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào, mê loạn không nói nên lời.


Tô Dịch Văn từ từ nâng cằm cô lên, môi tuôn ra lời mê hoặc, “Vậy là không ngoan, phải đến phòng giáo viên mới được.”
Ôi chao? Đào Nhạc bỗng chốc minh mẫn, nhưng giây tiếp theo đã bị anh kéo đi, anh nhanh tay gom luôn mớ sách trên bàn, hai người vội vã rời khỏi phòng học.


Đang trên đường, mà còn là ở trường học, Đào Nhạc không dám kêu réo lung tung, chỉ nhỏ giọng hỏi, “Tô Dịch Văn, sao anh lại ở trường, anh về lúc nào mà không nói cho em biết?”
“Thì bây giờ cũng đã biết rồi đó.”Anh vẫn không quay đầu lại, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.


Nói thì nói vậy, nhưng chẳng phải thời kì tạm nhậm chức của anh đã kết thúc rồi à, sao bây giờ lại trở thành thầy giáo nữa rồi? Anh chỉ vì công việc mà phải đến thành phố A một chuyến, nhưng bây giờ lại như vậy, cô thật nghi ngờ chắc anh đã thôi việc ở viện kiểm sát rồi.


Phòng làm việc của Tô Dịch Văn vẫn là cái nhà tù lúc trước, ngay đến tấm biển phó giáo sư vẫn còn chưa tháo xuống, Đào Nhạc không kiềm được mà nhớ đến hình ảnh khi mình đến đây vào mấy tháng trước, từ thời khắc đó đã có một thay đổi cực kì lớn.


Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Tô Dịch Văn càng không thể chờ đợi nổi, gắt gao đè chặt Đào Nhạc vào bức tường cạnh cửa, sau đó là một nụ hôn thật sâu, như một cơn bão tố điên cuồng.


Đào Nhạc không nghĩ anh lại làm trực tiếp như vậy, lý trí thì nói với cô không thể làm loại chuyện thế này ở một nơi mà bất cứ khi nào cũng có thể có người bước vào như vậy được, nhưng bản chất dã thú bé nhỏ trong cô làm thế nào cũng không thể khống chế được, thậm chí còn cảm thấy có chút kích thích mạo hiểm.


Toàn bộ vạt áo cô bị đẩy lên, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve nơi da thịt mịn màng, Tô Dịch Văn rên nhẹ, càng không thể kháng cự lại cảm giác đầy hấp dẫn này, mới mấy ngày ngắn ngủi không được gặp cô, mà anh đã nhớ cô đến như vậy.


“Có nhớ anh không, Nhạc Nhạc?”Anh hít thở gấp gáp, rút vào bên cổ cô thầm thì.


Nhớ, không một giây phút nào không nhớ, cô giống như đang bị trúng độc, mê mẩn cái ôm ấp và nhiệt tình của anh, bắt đầu từ giây phút anh xuất hiện ở phòng học đó, cảm giác này đã không ngừng được nghĩ đến và cứ rộ lên trong lòng cô.


Đào Nhạc không trả lời mà vòng tay qua cổ anh, hoàn toàn đáp ứng anh.
Tô Dịch Văn không thể ngờ được cô lại chủ động, mà còn nhiệt tình như vậy, anh không kiềm chế nổi phải rên một tiếng, tiếp đó môi anh quấn quít nhấm nháp lấy môi cô.


Căn phòng làm việc nhỏ bé trong chốc lát đã tràn ngập mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Cả hai đều đã vứt bỏ hết lý trí, chỉ muốn chiếm lấy nhau.


Tô Dịch Văn ôm cô đến bên bàn làm việc, còn Đào Nhạc thì thuận tay gạt bỏ tất cả đống sách báo đang cản trở trên bàn, hai người vội vã cởi bỏ những thứ vướng víu trên người nhau. Tô Dịch Văn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, nút áo vừa nhỏ lại vừa nhiều, làm Đào Nhạc phải toát cả mồ hôi, cô thầm nghĩ, bản thân mình khó khăn lắm mới ham muốn một người đàn ông như vậy. Thế mà lại bị mấy thứ tiểu tiết này ngăn cản, cô hít một hơi, giật phăng mấy hột nút, như được cổ vũ, không chút do dự lôi vạt áo sơ mi của anh ra, bàn tay nhỏ bé lập tức tiến vào bên trong, rất nhanh liền vuốt ve điểm nhạy cảm trước ngực anh.


Tô Dịch Văn nhìn cô, hô hấp càng lúc càng nặng nề, thầm nghĩ chiếc áo sơ mi của mình đã bị bàn tay nhỏ bé kia giày vò không ra gì rồi, anh cười nhẹ, cũng không thể chần chờ được nữa, cố sức gạt bỏ lớp trở ngại cuối cùng phía dưới người cô, rồi hung hăn tiến vào.


“A…anh chậm…chút…”Đào Nhạc cong người, nắm chặt lấy cạnh bàn, khó khăn lắm mới tiếp nhận nổi sự di chuyển đầy dữ dội của anh.


“Dừng không được…”Tô Dịch Văn đầy thỏa mãn thở một hơi, nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô càng lúc càng tiến sâu vào nơi ẩm ướt của cô, nhớ đến đêm đó dưới lầu nhà cô không dám muốn cô, lần này bất luận có thế nào cũng không buông tha.


Một đợt sóng khoái cảm dâng lên, làm cho toàn thân Đào Nhạc rã rời, đầu óc càng trống rỗng, âm thanh rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng. Tô Dịch Văn lập tức cúi xuống chiếm lấy môi cô, nuốt lấy tiếng rên rỉ làm lòng anh sôi trào. Anh vẫn không quên đây là trường học, bên ngoài lúc nào cũng có người đi ngang qua, nếu tình huống hiện tại bị người ta phát hiện, vậy thì anh và cô thật sự không dám gặp ai nữa.


Qua một lúc lâu, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hai người cùng với của những cảm xúc mãnh liệt.
Hai chân Đào Nhạc quấn quanh thắt lưng Tô Dịch Văn, đẩy đẩy người đàn ông trên người mình, “Được rồi, mau lên, nếu như có người vào thì làm sao đây!”


“Không sao…khóa cửa rồi…”Tô Dịch Văn dịu dàng hôn cô, lưu luyến cảnh xuân trước mắt.
Đào Nhạc tức giận, cắn anh một cái, “Mau lên!”


Tô Dịch Văn đau đến nổi nhíu cả mày lại, bất đắc dĩ phải đứng lên, anh vừa xử lý cho mình, vừa cười cười mà nói, “Em nhìn em kìa, đã mấy ngày không gặp nhau rồi, cũng không dịu dàng được một chút, nếu cắn anh chảy máu thì tính sao đây?”


“Cho đáng đời anh!”Đào Nhạc nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo, ngồi trên ghế làm việc của anh, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu tr.a hỏi, “Thành thật khai báo, rốt cuộc chuyện là thế nào!”
“Là chuyện gì chứ?” Tô Dịch Văn hỏi ngược lại.


“Anh bớt giỡn đi nha, ngoan ngoãn mà nói sao lại trở về làm thầy giáo rồi, còn công việc ở viện kiểm sát thì thế nào?”
“Ồ, em hỏi là cái này à—” Tô Dịch Văn cố ý kéo dài giọng nói, còn trừng mắt nhìn lại, “Bí mật!”


Đào Nhạc tức giận đi thẳng đến bóp cổ người nào đó, “Anh đó, mau nói ra sự thật!”
Tô Dịch Văn thở không nổi, cuối cùng đành phải đầu hàng, “Được rồi, được rồi, em mau buông tay ra, anh nói, anh nói!”


“Mau nói!” Đào Nhạc thả lỏng tay, vẫn còn vân vê cái cổ anh, bóp ch.ết anh cô cũng đau lòng lắm.
Tô Dịch Văn chỉnh sửa lại túi công văn, kéo tay cô, “Anh đói rồi, đi ăn trước đi, vừa đi vừa nói.”


Bị anh nhắc, cái bao tử của cô cũng kêu ọc ọc, nghĩ lại hồi nãy vận động kịch liệt, chắc đã tiêu không ít năng lượng. Cô gật đầu, nghĩ chắc anh cũng sẽ không dám dở trò gì đâu.


Hai người đi ra khỏi khu dạy học, Tô Dịch Văn còn phải tiếp một cú điện thoại, nghe giọng nói giống như đang ra lệnh, Đào Nhạc có chút không quen.
Tô Dịch Văn tắt điện thoại, Đào Nhạc liền dò hỏi, “Em nói này lão Tô, chuyến đi lên tỉnh lần này của anh hình như không phải đơn giản như vậy.”


“Có sao?” Tô Dịch Văn cười gian xảo.
“Đầu tiên là việc anh quay về làm giáo viên một cách khó hiểu, sau đó là đến cuộc gọi lúc nãy có chút hơi hướng của cấp trên, anh như vậy là sao, được thăng chức hay bị giáng chức?”
“Em đoán thử xem.”


Đào Nhạc chu môi, “Em đầu óc ngu ngốc đoán không ra, anh nói thật cho em biết đi mà !”


Tô Dịch Văn không đùa với cô nữa, bắt đầu nói, “Đến trường của em là một quyết định gần đây của cấp trên, đặc biệt mở ra một lớp học chuyên về chống tham nhũng, chủ yếu sẽ đào tạo ra một nhóm sinh viên tương lai làm việc tại cục chống tham nhũng, giảng viên sẽ do nhà trường và viện kiểm sát cùng đảm nhiệm.”


Đào Nhạc nghe mà như lọt vào sương mù, “Nó liên quan gì tới anh chứ, rốt cuộc anh tới đây để làm gì hả!”


“Anh là giảng viên lớp học đó, đương nhiên anh phải tới đây chứ sao. Về phần tại sao môn hình pháp của em có xen cả lớp anh dạy vào là do anh cố ý xin phép, chẳng phải mẹ em luôn dặn dò anh phải giám sát em sao, cứ như hiện tại vậy là quá tốt.” Tô Dịch Văn nói xong, đôi mắt hoa đào sáng chói bắt đầu phóng điện.


“Náo loạn cả nửa ngày thì ra là do anh giở trò ma quỷ!” Cuối cùng Đào Nhạc cũng hiểu ra, cô có ch.ết cũng không thoát khỏi người này.
“Em đừng nói vậy, làm sao anh biết cấp trên phái anh tới đây. Hơn nữa, loại chuyện này đâu thể đùn đẩy được.” Tô Dịch Văn nghiêm túc nói.


Đào Nhạc liếc mắt với vẻ gian xảo, “Anh thôi đi, em đoán chừng để tới được trường em anh đã tốn không ít công sức rồi, em hiểu con người anh quá mà.”
“Phải, anh là người vậy đó.” Tô Dịch Văn bất đắc dĩ, ai bảo anh bị cô đi guốc trong bụng.


Đang nói chuyện, một chiếc Audi màu đen từ từ dừng trước mặt họ. Có một người đàn ông bước xuống từ trên xe. Anh ta mở cửa xe đằng sau, cúi người kính cẩn khép nép nói với Tô Dịch Văn, “Cục trưởng, mời ngài lên xe.”
Hả? Người kia nói gì vậy? Cục trưởng gì chứ?


Đào Nhạc chớp chớp đôi mắt to, quay đầu nhìn Tô Dịch Văn, thấy anh nhếch môi cười, “Chúng ta cùng lên xe.”
(*) Chị Nhạc nhại lại câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” đó mà ^ ^.






Truyện liên quan