Chương 4
Edit: Ngọc Hân
Ngày trước vào thời gian này trong đường hầm ngầm lúc nào cũng bị chen tới chen lui, giờ này bởi vì anh đang ở đây trái lại không giống như ngày trước.
Bên cạnh có tấm màn che thiên nhiên, có thể gạt bỏ hết tất cả những những âm thanh ồn ào huyên náo quấy rầy.
Cảnh vật ngoài cửa kính xe không ngừng thay đổi, biển quảng cáo lùi nhanh về phía sau xe.
Sau khi đứng ba trạm xe, Đỗ Tiểu Nhiễm theo đám người đi ra khỏi đường xe điện ngầm.
Chen chúc ra ngoài hành lang, sắc trời đã dần tối.
Nhà mới của Trương Kỳ Kỳ nằm bên trong khu dân cư mới xây dựng chưa bao lâu, hai bên đã lắp đặt các cơ sở vật chất đầy đủ, thời gian này là cảnh tượng không ít người vội vã về nhà.
Đỗ Tiểu Nhiễm cúi đầu đi một đoạn đường, biết anh vẫn đi phía đằng sau, cuối cùng cô dừng bước.
Dưới ánh đèn đường mờ tối, ánh mắt cô như được che phủ, lúc nhìn về phía anh, ánh mắt đen tối không nhìn rõ nét.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tới nơi rồi.” Nhìn về phía cửa tòa nhà mới xây không lâu, lại quay đầu ngược về, ánh mắt Đỗ Tiểu Nhiễm mang theo vẻ kiên quyết: “Cho dù là anh nghiêm túc hay đùa giỡn, bây giờ tôi không giống tôi khi đó, tôi đã cho anh cơ hội nhưng chính anh không nắm lấy.”
Anh im lặng một lát, không biết tại sao nhìn qua dường như có chút cô đơn.
Cuối cùng anh hơi nhếch miệng, có phần châm chọc: “Nếu như vậy coi như chưa nói.”
Anh không nói gì thêm nữa, vốn cho rằng anh lại quấn quít dây dưa, ngược lại lúc này anh nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh đi xa.
Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, không thể nói ra được bây giờ trong lòng có cảm giác gì.
Lần tạm biệt này chắc không bao giờ…. Gặp lại nữa chứ? Sắp xếp tâm tình, cô nhanh chóng lấy di động ra làm ra vẻ đầy sức sống bấm gọi cho Trương Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ hả, mình sắp tới dưới lầu, lập tức lên giúp cậu thu dọn đồ đạc đây.”
“Oa, tốt quá, tớ sắp bị đồ đạc vùi rồi!”
Trương Kỳ Kỳ vui vẻ quá mức, đang rầu vì một mình dọn dẹp mệt lừ, nghe lời này cũng không thèm để ý tới việc tiếp tục dọn dẹp, nhanh chóng xỏ giầy đi xuống dưới lầu chờ Đỗ Tiểu Nhiễm.
Không tới một phút sau hai người gặp nhau,Trương Kỳ Kỳ rất tự nhiên hỏi cô: “Bạn của cậu thế nào? Nói chuyện vui vẻ chứ, đúng rồi, anh ta đẹp trai không?”
Nói xong câu mới phát hiện tâm tình Đỗ Tiểu Nhiễm hơi suy sút, Trương Kỳ Kỳ vội dừng lại, quan tâm hỏi: “Cậu, cậu không sao chứ?”
“Thay đổi rất nhiều.” Đỗ Tiểu Nhiễm chờ Trương Kỳ Kỳ mở cửa, ngược lại không muốn dối gạt Trương Kỳ Kỳ: “Cậu nói đi, sao con người phải lớn lên chứ, trước kia là một người vô cùng tốt… Bây giờ gặp chỉ biết tự cho mình là đúng….”
Trương Kỳ Kỳ cũng không ngắt lời cô, chỉ quan tâm nhìn cô đợi cô nói tiếp.
Đi vào bên trong phòng, Đỗ Tiểu Nhiễm đặt túi xách xuống, nhà mới Trương Kỳ Kỳ là kiểu một căn có hai phòng.
Cô nhìn những thùng đồ chưa mở ra, đi tới vừa mở vừa nói: “Gặp mặt liền hỏi tớ có muốn sống ẩn ở trong núi với anh ta hay không, bộ dạng như tình thánh, nhưng trước kia anh ta như thế này…”
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Trước kia anh ta chính là bộ dạng lúc lạnh lúc nóng, mình còn nhớ rõ lúc ở trong núi chơi cùng với anh ta, rõ ràng ngày đầu tiên chơi rất vui vẻ. Ngày hôm sau mình nói muốn đi thăm dòng suối nhỏ, hoặc là đi vườn trái cây chơi, vẻ mặt của anh ta….”
Sợ ngôn ngữ không hình dung ra được, Đỗ Tiểu Nhiễm làm động tác: “Lúc đó ánh mắt anh ta quả thật có thể khiến người ta ch.ết lạnh, còn có, lúc đầu hẹn với mình muốn đi đâu, thường thì đến ngày hôm sau đã không còn nhớ rõ! Có đôi khi mình hoài nghi có phải anh ta có hai tính cách hay không.”
Trương Kỳ Kỳ khuyên cô: “Dù sao cũng sẽ không gặp nữa, đừng quá đặt vào trong lòng, có muốn ăn kem không, mình mua vị hương thảo.”
Đỗ Tiểu Nhiễm gật đầu, sau đó trò chuyện mấy câu với Trương Kỳ Kỳ, giúp cô ấy dọn dẹp hai rương hành lý, lúc xong thời gian không còn sớm.
Mặc dù Trương Kỳ Kỳ khuyên cô ở lại nhưng Đỗ Tiểu Nhiễm không ở, vừa cầm túi xách lên vừa nói: “Cậu chưa dọn sạch sẽ, nhìn một đống lộn xộn mình không ngủ được, lại nói hiếm khi ký túc xá không có ai, vừa đúng lúc mình được ở riêng một phòng, thật tốt quá!”
“Được rồi, nhưng cậu đi về chú ý an toàn đó!” Trương Kỳ Kỳ đi theo đưa tới tận dưới lầu, trong miệng dặn dò: “Về tới ký túc xá nhớ điện thoại cho mình.”
Đỗ Tiểu Nhiễm đồng ý, mặc dù thời gian hơi muộn nhưng trên đường vẫn còn người tản bộ, cô nghĩ đường đi về chắc cũng không vắng vẻ, thậm chí có một khu vẫn còn buôn bán.
Song chuyện ăn cơm tối dù sao cũng ảnh hưởng tới tâm tình, trên đường đi về cô có chút không yên lòng.
Lúc chuẩn bị đi vào đường hầm ngầm, có thang máy tự động, cô đi lên theo quán tính.
Lúc đứng chờ, không biết làm sao phía trước có một bác gái cao tuổi, hình như bị kẹt tại chỗ bỗng nhiên đứng im, Đỗ Tiểu Nhiễm bị bất ngờ, may là nhanh chóng phản ứng kịp, cô vội leo lên hai bậc thang, mới không đụng vào bác gái kia.
Nhưng lại không nghĩ rằng lúc mình tránh ra, bác gái kia đột nhiên ngã xuống đất, bộ dạng đau đớn kinh khủng.
Dù sao có người già ngã trước mặt, nên không chen chân vượt qua được, hơn nữa trong mỗi cửa đường hầm ngầm đều có camera, xung quanh nhiều người như vậy nên cô liền bước vào cầu thang đi tới bên cạnh bác gái, đưa tay nắm chặt bác gái mở miệng nói: “Bác không sao chứ, ở đây rất nguy hiểm…..”
Nói xong liền dìu bác gái đứng dậy.
Chắc mấy người xung quanh nhìn thấy, có ba bốn người vây quanh bên cạnh bác gái.
Đỗ Tiểu Nhiễm vốn muốn đi, nhưng bác gái đưa tay kéo cô lại nhờ giúp đỡ: “Cô gái, hình như tôi bị trật chân rồi, trên người không có điện thoại, phiền cô gọi điện cho con tôi với.”
Xung quanh nhiều người như vậy, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không nghĩ nhiều thò tay lấy điện thoại ra hỏi số, thông qua điện thoại nói rõ ràng tình hình bên này.
Chờ xong việc, thấy bộ dạng bác gái cũng không nghiêm trọng, lúc này cô mới rời khỏi đó.
Trở lại ký túc xá, vì gần tới tốt nghiệp mấy chị em trong ký túc xá không phải chạy ra ngoài ở cùng bạn trai thì quay về nhà tìm việc làm, còn những người thi đậu nghiên cứu sinh, thì càng phải đi làm quen với hoàn cảnh mới.
Thật ra một mình trong ký túc xá vắng vẻ thấy là lạ.
Trước kia cảm thấy ký túc xá nhiều người, đi lấy chậu nước cũng dễ dàng chạm mặt người khác, lại còn phải cẩn thận.
Ngược lại lúc này trống trải quá.
Đỗ Tiểu Nhiễm dọn dẹp sơ qua đồ đạc, kiểm tr.a lại sơ yếu lí lịch mà sáng mai cần dùng lần nữa, cảm thấy chắc chắn lúc này mới lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau trời vừa hửng sáng, cô chợt nghe thấy bên ngoài có nhiều tiếng gõ cửa dồn dập.
Còn tưởng bạn cùng phòng ký túc xá trở lại, cô mặc đồ ngủ miệng thì ngáp đi ra mở cửa.
Nhưng lại bị người bên ngoài khiến kinh ngạc, không biết từ đâu có ba người phụ nữ trung niên, sắc mặt người nào cũng chả tốt lành gì, phụ đạo viên đi theo phía sau.
“Chính là cô hả? Cô để chúng tôi tìm được, cô nói làm sao bây giờ đây?”
“Cái gì làm sao bây giờ?” Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc, “Các cô đang nói cái gì, tôi biết các cô sao?”
“Cái gì mà biết với không biết! Ngày hôm qua cô đụng mẹ tôi ngã như vậy, bây giờ bà cụ đang ở bệnh viện, nói cho cô biết băng thu hình nhân chứng chúng tôi đều có, cô mau theo chúng tôi tới bệnh viện nhận lỗi đi!”
Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, nhanh chóng kịp phản ứng: “Các cô đừng vu cáo hãm hại người lung tung, ngày hôm qua tôi chỉ có lòng tốt giúp đỡ mà thôi!”
Nói xong nhìn về phụ đạo viên đứng đằng sau: “Thầy Lý, thầy đừng nghe bọn họ nói, em có thể chứng minh mình trong sạch!”
Thật là tức muốn ch.ết, có nghe thấy chuyện người bị vu cáo hãm hại, không nghĩ tới mình cũng có thể vấp vào loại chuyện này!
Cô nhanh chóng trở vào phòng lấy điện thoại ra, trước tiên là gọi cho Trương Kỳ Kỳ, khu Trương Kỳ Kỳ đang ở gần bên cạnh đường hầm ngầm, lúc này nhanh chóng chạy tới mới có thể tìm được người hôm qua vây quanh chứng kiến.
Chờ điện thoại được kết nối, cô nói sơ qua: “Phải làm phiền cậu rồi, mình tức muốn ch.ết, cậu in giúp mình tờ thông báo muốn tìm nhân chứng tận mắt chứng kiến, hi vọng những người đó có thể đứng ra chứng minh mình trong sạch!”
Sau khi nói chuyện với Trương Kỳ Kỳ xong, cô lại gọi 110, nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn với cảnh sát.
Thái độ đón nhận của cảnh sát rất tốt, đồng ý lập tức tới đây.