Chương 14: Bạch Lộc Nhai

Liêu Đình Nhạn có dục vọng cầu sinh rất mạnh, đồng thời, nàng cũng thực mẫn cảm đối với nguy hiểm, cho nên mỗi lần nhìn thấy Tư Mã Tiêu sư tổ này, nàng đều túng túng, tận lực ít nói, coi đối phương là tổ tông, chú ý dùng từ lễ phép. Nhưng hiện tại, tổ tông này ước lượng ngực nàng giống như cân thịt heo, lý trí của nàng nháy mắt offline, lá gan lớn lên, vòng tay sờ soạng mông Tư Mã Tiêu bóp một cái.


Tư Mã Tiêu: “……”


Mông lão hổ không thể sờ, Liêu Đình Nhạn nhìn biểu tình của đối phương, bỗng nhiên nghĩ tới những lời này. Nàng chậm rãi buông tay ra, cảm giác thấy cột dục vọng cầu sinh bắt đầu đầy tràn, vì thế biểu tình của nàng từ phẫn nộ biến thành bình tĩnh, rồi lại biến thành mê mang trong đó mang theo một chút túng quẩn. Nàng dựa vào trong lòng ngực Tư Mã Tiêu, ngoan ngoãn ôm cái tay trái vừa làm bậy, quay đầu nhìn về phía chân trời cuồn cuộn mây mù.


Ta nhìn trời xanh, ta nhìn đất rộng, chỉ không nhìn ngươi.


Liêu Đình Nhạn đang chờ tổ tông xấu tính vung tay ném mình xuống xe rắn đang chạy, còn suy nghĩ những việc cần phải chú ý lúc nhảy xe. Đợi một hồi lâu, cũng không chờ được. Nàng nghiêng mắt trộm liếc một cái, đụng phải đôi mắt Tư Mã Tiêu. Đôi mắt hắn thực lạnh, lạnh căm căm, đâm vào làm đau đầu óc. hắn người này lúc đầy người tối tăm, sắc mặt táo bạo làm người ta sợ hãi, lúc biến thái cười rộ lên cũng làm người ta sợ hãi, mặt vô biểu tình như vậy vẫn làm người ta sợ hãi.


Liêu Đình Nhạn: Ai nha sao ta lại không quản được cái tay này của ta đây.jpg


available on google playdownload on app store


Tư Mã Tiêu cầm bàn tay vừa nhéo mông hắn, cổ tay tinh tế trắng nõn, ở trong tay hắn trắng quá mức, phảng phất bẻ là gãy. Động tác của hắn thực thân mật, bàn tay to rộng bọc lấy tay nàng, ngón tay mảnh dài chậm rãi vỗ lên chỗ cổ tay nàng, thoáng dùng sức ——


Liêu Đình Nhạn lấy đôi chân dài đột nhiên xuất hiện của mình ra mà thề, tổ tông này hiện đang chuẩn bị bóp gãy cổ tay nàng, cho nàng một cái giáo huấn. Tình huống khẩn cấp, Liêu Đình Nhạn hành động so với đầu óc càng nhanh hơn, theo bản năng từ động tác của Tư Mã Tiêu, túm chặt tay hắn kiên định ấn lên ngực mình, “Bình tĩnh, mời ngài sờ ngực, tùy tiện sờ.”


Nàng đoán đúng rồi, Tư Mã Tiêu này tâm tình biến thái thay đổi bất thường, người khác động vào ngón tay hắn, hắn đã muốn giết người, càng đừng nói bị người ta nhéo mông, ban đầu hắn quả thực sợ ngây người, rốt cuộc trên thế giới này có người dám giết hắn, lại không có ai dám sờ mông hắn, hắn phản ứng lại rồi, một ý niệm duy nhất chính là cho nàng một giáo huấn —— đây vẫn là nhờ vào hắn đối cái người này không có cảm giác chán ghét cùng với có chút hứng thú. Tội ch.ết có thể miễn, tội sống khó tha.


Nhưng hắn không nghĩ tới nàng sẽ làm ra thế này. Tay hắn muốn dùng sức đột nhiên bị ấn lên một chỗ mềm như bông, mà lực đạo kia không thu về, vừa lúc giống như là bóp một nắm bông, hoàn toàn mất lực.


Liêu Đình Nhạn ấn tay hắn, biểu tình chính trực, giống như nhân viên bán hàng đang đẩy mạnh tiêu thụ, “Ngài thử xem, xúc cảm đặc biệt tốt.” Chị gái nhỏ có ngực lớn vừa thơm vừa mềm, ai lại không thích đâu, đàn ông hay đàn bà cũng đều thích, đến loại sinh vật ngạo mạn như mèo còn thích, dẫm ngực không phải còn thật là vui sao. Chỉ một kẻ sát nhân cuồng, hoàn toàn không thành vấn đề.


Tư Mã Tiêu làm chuyện gì đều đơn giản là vì trong lòng đột nhiên sinh ra xúc động, ước chừng là bởi vì huyết thống và thân nhân của hắn đều là kẻ điên, chính hắn cũng là người điên, dễ giận lại thích giết chóc, lúc hắn cảm thấy tâm tình không thoải mái, sẽ muốn tìm một con đường phát tiết, con đường này đương nhiên là giết người. Ai làm hắn không thoải mái, hắn liền muốn giết người đó.


Trước mặt người này thực đặc biệt, nàng ở dưới tay hắn tạm thời sống sót rất nhiều lần, có thể làm hắn liên tiếp đánh mất sát tâm, cũng chỉ có một người như vậy. Những người khác thường thường là vào lần đầu tiên hắn xuất hiện sát tâm đã bỏ mạng tại chỗ, nhưng mà nàng lại không thể hiểu được, làm hắn lần lượt bình ổn tức giận và sát ý trong lòng, như hiện tại, cỗ xúc động muốn bóp nát cổ tay nàng vừa rồi đã không còn nữa.


Nếu đã không còn, hắn cũng liền khôi phục bình tĩnh.
“Hô ——” Liêu Đình Nhạn mồ hôi lạnh ròng ròng, phát hiện mình còn đang gắt gao ấn bàn tay tổ tông lạnh căm căm kia, vội vàng chậm rãi lui lại. Thoát được một nửa, Tư Mã Tiêu liền trở tay cầm lấy tay nàng.


Nàng hiện đang dựa vào trong ngực Tư Mã Tiêu, bị hắn vòng một bàn tay ôm lấy, bây giờ một cái tay khác lại bị hắn cầm, càng có vẻ vô cùng không đoan trang, là tư thế cẩu nam nữ ban ngày ban mặt rõ ràng khoe ân ái.


Tuy rằng Liêu Đình Nhạn tự giác mình chỉ là vật trang sức, nhưng ở trong mắt người khác xem ra, hẳn không phải là như vậy.


Lúc Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu giải quyết một lần bởi vì ngực mà dẫn phát huyết án, tài xế Đại Hắc Xà đã chạy xe đến dưới chân núi, ra khỏi địa giới vùng Tam Thánh Sơn. Chưởng môn mọi người chờ ở đó nhìn thấy gì, chính là sư tổ một thân áo đen ôm một hồng nhan họa thủy khí chất đê tiện yêu diễm, chân dẫm lên một Đại Hắc Xà dữ tợn, sắp lên sân khấu gây sóng gió, phối trí này hiển nhiên chính là đại ma vương vai ác cùng với sủng cơ và chó săn.


nói chung, chính là đại ma đầu lãnh khốc tàn nhẫn và nữ nhân yêu tinh ác độc cùng với chó săn trợ Trụ vi ngược bản thực tế, hiển nhiên, rất nhiều người phía sau chưởng môn đều nghĩ như vậy.


Trong lúc Liêu Đình Nhạn rớt tuyến, Canh Thần Tiên Phủ khắp nơi đều nghị luận về sư tổ xuất quan. Đại bộ phận đệ tử tuổi trẻ chưa từng gặp hắn, dù có ảo tưởng tốt đẹp nhưng nghe thấy tổ tông này một lần lại một lần giết người không chút nào cố kỵ, cũng sẽ thay đổi, từ ban đầu khát khao đến bây giờ sợ hãi, còn có không ít người ngầm phẫn nộ mắng hắn khẳng định là một ma đầu nhập ma, nếu không phải hắn bối phận quá cao, phỏng chừng sớm đã có một đống người muốn tới thanh lý môn hộ.


Mà người biết nội tình lại có tâm tư, ban đầu người muốn giết hoặc khống chế Tư Mã Tiêu chiếm đa số, những người này không rõ tình huống, còn mang theo hai đám người đi Tam Thánh Sơn tặng đồ ăn, tất cả đều không thể trở về, cuối cùng vẫn là chưởng môn Sư Thiên Lũ ra lực áp chế, áp xuống toàn bộ tiếng nói khác, cung cung kính kính mời đại tổ tông Tư Mã Tiêu này xuống núi. Dù sao tôn chỉ của hắn chính là, tùy tiện hắn ta làm gì, dù hắn ta giết người Sư gia cũng không sao.


Chưởng môn Sư Thiên Lũ rất rõ ràng, Tư Mã Tiêu còn cho một chút mặt mũi, đơn giản là sư phụ của hắn ta lúc trước chính là người thứ nhất ở Tam Thánh sơn phụ trách chiếu cố Tư Mã Tiêu, đã từng ngăn trở mẫu thân thân sinh của hắn giết hắn. Có một chút tình nghĩa như vậy, nông cạn lại không đáng tin cậy, hắn ta chỉ có thể từ từ cẩn thận chiếu cố, tránh làm cho Tư Mã Tiêu phát cuồng giết người, muốn giết người cũng được, ít nhất bớt giết đệ tử tinh anh bối phận cao.


Tư Mã Tiêu cưỡi rắn ôm mỹ nhân đi ra từ Tam Thánh Sơn, ai cũng không để ý, được chưởng môn cẩn thận đưa vào Bạch Lộc Nhai tạm cư. Bạch Lộc Nhai là một nơi trong Canh Thần Tiên Phủ, ngoại trừ Tam Thánh Sơn, có linh khí tràn đầy nhất, có một chỗ cảnh trí xinh đẹp tên là Bạch Lộc Thanh Nhai, là nơi rất tốt để ngắm sao, nơi này cung điện kiến trúc hoành tráng, tinh xảo, đặc biệt là tòa trọng các ở chính giữa kia, đặc biệt khí phái.


Liêu Đình Nhạn thấy chỗ này, trong đầu nháy mắt liền hiện ra chữ Đằng Vương Các, cái gì phi các lưu đan, cái gì quế điện lan cung, dù sao nàng chưa từng gặp nơi nào đẹp như vậy, tuy nói Tam Thánh Sơn cũng khí phái, nhưng đã hoang phế thật lâu, đâu giống nơi này, hoa mộc sum suê, nhất phái sinh cơ bừng bừng, trong núi may trôi hạc bay, trên sơn đạo thế nhưng còn có đàn bạch lộc toàn thân tuyết trắng, quả thực là tiên cảnh, tuyệt đối là thắng địa nghỉ phép siêu tuyệt.


“Thích nơi này?” Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi.
Liêu Đình Nhạn: “Thích!”


Chưởng môn cùng với mấy đệ tử được chọn lựa tới hầu ở một bên, trên mặt mang theo cười, thầm nghĩ quả nhiên sư tổ là nhìn trúng nữ đệ tử này, nghe một chút thanh âm bình tĩnh và nói chuyện hài hòa, trong lòng chưởng môn cảm thấy yên tâm. Người có thể đối thoại bình thường với Tư Mã Tiêu, là khó được cỡ nào a, ý nghĩ của hắn đúng rồi.


“Sư tổ và vị …… phu nhân này, cứ ở lại đây đi, hết thảy mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu có nhu cầu gì, chỉ cần nói ra, chắc chắn sẽ thỏa mãn tất cả nhu cầu của sư tổ.” Chưởng môn rất là săn sóc chu đáo.
Liêu Đình Nhạn: “……” Phu nhân?


Tư Mã Tiêu lại không để ý cái xưng hô này, không kiên nhẫn mà phất phất tay tống cổ hắn, “Cút đi.”


Nhìn chưởng môn này ở trước mặt Tư Mã Tiêu rất là cung kính, Liêu Đình Nhạn nhớ tới lúc trước lần đầu tiên mình nhìn thấy chưởng môn. Bộ dáng cao cao tại thượng, đại lão khí phái, mà hiện giờ, rất giống một đại nội tổng quản. Mà Tư Mã Tiêu chính là bạo quân, tính tình cực kỳ kém, phảng phất thời khắc đều như đang nhẫn nại cái gì, nghe thấy người ta nói gì cũng thấy thực phiền, trực tiếp đuổi người ta đi.


Nàng vừa mở to hai mắt nhìn thêm bóng dáng của chưởng môn, đã bị Tư Mã Tiêu phát hiện, hắn nhìn chằm chằm nàng, kéo kéo khóe môi, như là nhìn thấu nàng suy nghĩ cái gì, cười như không cười: “đang thương hại lão đông tây Sư Thiên Lũ đó? Đừng tưởng rằng hắn thái độ tốt, liền thật coi hắn như người tốt, hắn…… a chính là người ‘ thú vị ’ nhất Canh Thần Tiên Phủ này.”


Liêu Đình Nhạn cảm thấy Tư Mã Tiêu trong lời này có thâm ý, nhưng hắn không nhiều lời, cười lạnh tự mình đi vào trong cung điện. Trong cung điện có kẻ hầu hạ, cũng không phải người, mà là con rối. Con rối không có cảm xúc, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh hầu hạ người. Liêu Đình Nhạn theo sau, phát hiện Tư Mã Tiêu vào chính điện, tìm chỗ ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có ý tứ để ý đến nàng.


Liêu Đình Nhạn đại hỉ, thấy hắn không có ý tứ gì, chỉ muốn coi mình làm vật trang sức, nàng vội vàng đi vào thiên điện tìm được phòng chuẩn bị cho mình, trước lấy gương ra soi soi dánh vẻ của mình hiện tại. Vừa thấy, dục vọng cầu sinh của nàng đã đạt tới đỉnh điểm từ trước tới nay.


Đây là một tiên tử như thế nào a, trước kia đã rất xinh đẹp, hiện càng như thoát thai hoán cốt, đẹp thành như vậy, chỉ nhìn thôi đã sắp tự luyến. Liêu Đình Nhạn vuốt ngực to mông vểnh của mình, cảm thấy vì thân thể này, mình còn có thể sống thêm một trăm năm, thử hỏi có em gái nào không muốn biến thành đại mỹ nhân, nếm thử một chút khoái cảm buổi sáng thức dậy soi gương là có thể cứng.


Đồng thời, Liêu Đình Nhạn nhớ tới đủ loại biểu hiện của Tư Mã Tiêu vừa rồi, cảm thấy ngốc bức này không phải gà con không làm ăn gì được mà là xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ không đúng, đối mặt với đại mỹ nhân như vậy, hắn thế nhưng không có chút ý tứ trầm mê nữ sắc, làm sao vậy, nàng là một nữ nhân còn sắp trầm mê.


Lớn lên xinh đẹp như vậy, hẳn là đổi một cái váy xinh đẹp, rồi quấn một búi tóc xinh đẹp. Liêu Đình Nhạn phát hiện con rối đứng ở góc đặc biệt có trí năng, nàng vừa nói thầm một câu quần áo không đẹp, nó liền yên lặng đưa ra rất nhiều bộ váy áo. Là váy tiên thật sự, cũng không biết làm từ chất liệu gì, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như mây, mặc lên người không hề cảm thất trói buộc, còn có vẻ dáng người phiêu dật như tiên. Váy như vậy có các loại màu sắc, các loại hình thức, có rất nhiều rất nhiều bộ, còn có các loại trang sức phụ kiện, giày dép vân vân, cuồn cuộn đưa tới không ngừng, chất đầy trong phòng nàng.


Đây là ngày tháng thần tiên gì! Liêu Đình Nhạn nháy mắt quên mất tổ tông thích làm khó kia, bắt đầu thời gian chơi game thời trang vui vẻ, chơi game thời trang người thật đến hứng thú bừng bừng, quên mất hết thảy tục sự phàm trần.


Nàng đang chuẩn bị thử một bộ váy lụa màu đỏ, mới vừa cởi quần áo còn chưa mặc váy lên người, cửa đã bị người ta đá văng.


Cái kẻ vừa rồi còn muốn tự bế, một bộ dáng không muốn để ý tới người khác, Tư Mã Tiêu phi thường táo bạo mà đi vào, lạnh mặt hỏi: “Ngươi đang làm gì, ai bảo ngươi chạy loạn khắp nơi.”


Liêu Đình Nhạn theo bản năng che thân thể một chút, nhưng nhìn thấy Tư Mã Tiêu có biểu tình đó, nàng lại cảm thấy, che cái rắm gì, cẩu bức này giống như không có hứng thú với nữ nhân, quả thực như không thấy thân hành nàng mỹ diệu trước đột sau kiều, còn bực bội mà nhấc chân đá bay quần áo và trang sức xinh đẹp bên cạnh, “đi theo ta.”


Liêu Đình Nhạn vừa trợn trắng mắt, vừa yên lặng mặc bộ váy lụa đỏ vào.
“Ngài muốn đi đâu?”
Tư Mã Tiêu lạnh lùng cười, “Ta không phải đã nói, đợi ta đi ra, tất cả mọi người đều phải ch.ết sao, bây giờ đương nhiên là đi giết người.”


Liêu Đình Nhạn: Quấy rầy, cáo từ.
Tư Mã Tiêu nhìn thần sắc của nàng, “Ngươi không muốn đi?”
Liêu Đình Nhạn thầm mắng một câu, con mẹ ngươi, BUFF nói thật lại tới, miệng đã không khỏi nói: “không muốn đi.”


Tư Mã Tiêu sắc mặt trầm xuống: “không đi thì trước hết giết ngươi.”
Liêu Đình Nhạn: “Được rồi, bây giờ ta liền đi.”
Tư Mã Tiêu giống như bị nàng nghẹn một chút, lại dùng loại ánh mắt phức tạp đó nhìn nàng: “Vì sao không muốn đi?”


Liêu Đình Nhạn: “Sợ nhìn thấy người ch.ết.”


Nếu không mở BUFF nói thật, Tư Mã Tiêu hẳn sẽ không tin tưởng, một người Ma Vực, còn sợ người ch.ết? Ở Ma Vực người ch.ết có thể còn nhiều hơn người sống. Người Ma Vực chỉ có càng tàn nhẫn hơn tu sĩ, nàng như vậy sao có thể làm gian tế?


hắn cổ quái hỏi: “Ngươi hẳn là không phải chưa từng giết người?”
Liêu Đình Nhạn: “Chưa từng giết.”


Tư Mã Tiêu trầm mặc, hắn thật sự không hiểu người Ma Vực thế nào, đưa người như vậy tới đây, bọn họ thật muốn làm thịt Canh Thần Tiên Phủ sao? Những người Canh Thần Tiên Phủ này tự làm thịt mình, còn nghiêm túc hơn so với Ma Vực bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói:


không có đứa bé, cá muối không sinh.
Kiều: Kiếm chuyện, các ngươi là thật sự sao? Đám Ma Vực này không được.
Ma Vực: Chớ nói lung tung a, chúng ta là thật lòng kiếm chuyện!






Truyện liên quan