Chương 26: Một giấc mộng

Xa xăm trước đây trên đại lục, tộc Tư Mã thị Phụng Sơn là chủng tộc gần với thần nhất. Nhưng chư thần tiêu tán vào thiên địa, toàn bộ lực lượng đều suy nhược, tộc Phụng Sơn cũng vậy, thần mà bọn họ phụng dưỡng đã diệt vong, bọn họ vì duy trì cường đại lâu dài, bắt đầu theo đuổi huyết thống thuần tịnh, cứ như vậy xác thật xuất hiện không ít thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nhưng người Tư Mã thị cũng càng ngày càng ít đi.


Trong lịch sử dày nặng của Canh Thần Tiên Phủ, vinh quang của Tư Mã thị cơ hồ chiếm giữ một nửa, bất quá theo thời gian trôi đi, chủng tộc đã từng cường đại này nhanh chóng suy bại, cùng lúc đó, tộc Sư thị phụng dưỡng bọn họ cùng gia tộc khác ở Canh Thần Tiên Phủ bắt đầu có nhiều thế hệ cường đại lên, nhân số của bọn họ lớn mạnh vượt qua tộc nhân Tư Mã thị, mạnh yếu xoay ngược, kẻ đã từng cường giả liền từ chủ nhân biến thành “cá chậu chim lồng”.


đi ngược dòng mấy ngàn năm thời gian, tộc Tư Mã thị còn sót lại mấy tu sĩ cường đại, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà qua đời ngoài ý muốn, chỉ còn lại một ít hài tử tuổi nhỏ còn chưa trưởng thành. Dù thiên phú và tư chất lợi hại, đều cần thời gian, bọn họ dưới sự “chiếu cố” của Sư thị, dần dần mất đi tự do.


Vì tham lam và dã tâm, Sư thị phản bội gia tộc đã từng là chủ nhân của mình, bọn họ lợi dụng tín nhiệm của Tư Mã thị, khống chế những tộc nhân Tư Mã thị còn nhỏ tuổi, làm cho những người đó không có cơ hội trở nên cường đại, chỉ có thể trở thành con rối, bị ngăn cách bởi Tam Thánh sơn.


Đương nhiên, trong mắt thế nhân, Tư Mã thị vẫn luôn ở địa vị cao cả, chính các đệ tử bình thường của Canh Thần Tiên Phủ cũng cho rằng như vậy. Ai biết bọn họ giống kỳ thú trân quý bị chăn nuôi cẩn thận ở trong “Lồng vàng”.


Đến khi người Tư Mã thị càng ngày càng ít, một nữ nhân thuần huyết cuối cùng của Tư Mã thị là Tư Mã Ngạc dùng chính sinh mệnh của mình làm ra phản kháng cuối cùng, nàng tranh thủ cơ hội trưởng thành cho một chút huyết mạch cuối cùng của Tư Mã thị.


available on google playdownload on app store


Nàng chịu thống khổ thật lớn, dùng huyết nhục và linh cốt của mình tinh lọc lửa linh sơn, làm ngọn lửa hóa linh đã cường đại cam tâm niết bàn tân sinh, một lần nữa trở thành một đóa linh hỏa mới sinh, sau đó đem ngọn lửa mới sinh đã tinh lọc này cấy vào trong thân thể của hài tử, làm tính mạng của hắn và linh hỏa Phụng Sơn hoàn toàn liên hệ với nhau.


Tư Mã Tiêu khi đó cũng chỉ là một đứa bé, cũng phải trải qua thống khổ thật lớn mới hoàn toàn tiếp nhận linh hỏa suy yếu mới sinh này.


Linh hỏa là bảo vật quan trọng nhất của tộc Phụng Sơn, cũng là bộ rễ quan trọng nhất làm căn bản để Canh Thành Tiên Phủ lập phủ, nếu không có linh hỏa, địa giới Canh Thành Tiên Phủ hoàn toàn không còn linh khí, từ tiên phủ biến thành đất hoang cằn cỗi, vận thế của bọn họ cũng sẽ tan nát.


Nhiều năm qua, tuy rằng có vô số tộc nhân Tư Mã thị từng phụng dưỡng linh hỏa giống Tư Mã Ngạc, nhưng chỉ có Tư Mã Tiêu khác những người phụng dưỡng khác, hắn hoàn toàn hợp làm một với linh hỏa, đồng sinh cộng tử, rốt cuộc không thể chuyển cho những người khác phụng dưỡng —— trên đời cũng không có tộc nhân Tư Mã thị thứ hai có thể phụng dưỡng linh hỏa.


Bởi vì có thêm linh hỏa này, tu vi của Tư Mã Tiêu tăng lên cực nhanh, còn Sư thị cùng với gia tộc khác trong Canh Thần Tiên Phủ cũng bởi vì ngọn lửa này mà đối với hắn là ném chuột sợ vỡ đồ, ngược lại thử dụ hoặc mượn sức hắn. Nhưng Tư Mã Tiêu có lời thề chân ngôn, có được năng lực kỳ lạ nhìn thấu nội tâm người khác, cho dù những người đó lộ ra ôn nhu tươi cười với hắn, hắn cũng chỉ có thể cảm giác được đang bị các loại dục vọng đáng sợ vây quanh.


hắn cảm nhận được, chỉ có lừa gạt, tham lam, sợ hãi, và các loại ác ý.


hắn cảnh giác với bất kì kẻ nào, hơn nữa trời sinh hung ác, bất đồng với mẫu thân hắn thiện lương từ bản chất, mới nhỏ như vậy đã có thể giết người không chút do dự —— hắn vì tăng lên tu vi, hấp thu vài người Sư thị.


Nhóm “người chăn nuôi” hắn chưa từng gặp phương thức tu luyện như vậy, hung ác gần với ma, nhưng cố tình lại không phải ma, bởi vì ma tu bất đồng với bọn họ, linh khí trong thân thể ma tu vận chuyển hoàn toàn tương phản với tiên tu, Tư Mã Tiêu không xuất hiện dấu hiệu nhập ma, hắn chỉ không chút để ý mà giết người, cắn nuốt tu vi của bọn họ. Sau khi hắn hút hết toàn bộ đệ tử tinh anh của Tam Thánh sơn, bọn họ lại không dám cho người nào đến nữa.


“không thể để chúng ta sử dụng, cũng không có cách nào khống chế, tiếp tục như vậy hắn sẽ tạo thành nguy hại với toàn bộ Canh Thần Tiên Phủ!” Những gia tộc trong Canh Thành Tiên Phủ vẫn ghé vào trên người tộc Tư Mã thị hút máu bắt đầu sợ hãi, vì thế bọn họ làm ra rất nhiều chuyện.


Mỗi lần đều thất bại. Bọn họ không chỉ không thể khống chế Tư Mã Tiêu, còn bị hắn nắm lấy hết thảy cơ hội mà cường đại lên, cuối cùng bọn họ không có cách nào, hy sinh rất nhiều đệ tử nhốt hắn mấy trăm năm.
……


Liêu Đình Nhạn tỉnh ngủ, bay đến cái đệm trên mặt bàn, vung móng vuốt thong thả ung dung rửa mặt cho mình, chải lông và râu, ngồi ở bên mâm, bưng lên một khối điểm tâm tuyết trắng mềm mại bắt đầu gặm.
Nàng gặm hai miếng bánh tròn hoa nhỏ hương vị thơm ngọt, nhìn sang bên cạnh.


Tư Mã Tiêu dựa vào đó, nhắm mắt lại. trên đùi tay áo lộn xộn đắp vào nhau, là lúc trước Liêu Đình Nhạn ngủ gây ra, từ khi nàng biến thành rái cá, mỗi lần ngủ đều bị Tư Mã Tiêu ôm trong tay vuốt, ngủ ở trên người hắn nhiều lần, đã rất quen.


Chỉ là bình thường lúc nàng tỉnh lại, Tư Mã Tiêu cũng sẽ mở to mắt, lúc này sao còn không có động tĩnh.
không phải là thật sự ngủ rồi? không đúng, ngọn lửa kia từng nói, Tư Mã Tiêu thật sự nhiều năm không ngủ một giấc.


Nàng nhìn Tư Mã Tiêu vẫn không nhúc nhích, lại gặm miếng bánh, gặm xong một cái, hắn vẫn còn dáng vẻ kia, dựa vào đó, thật sự giống như ngủ rồi.


một giọt nước nhỏ tí tách từ trong chén trà nhỏ ra, theo móng vuốt Liêu Đình Nhạn vung lên, bắn lên mặt Tư Mã Tiêu. Lông mi Tư Mã Tiêu run lên, mở mắt, giọt nước vừa lúc dừng ở trên mí mắt hắn, vừa động như vậy, bọt nước liền từ mắt hắn chảy xuống gò má, giống như rơi lệ.


Tư Mã Tiêu nhìn sang nàng.
Lông trên người Liêu Đình Nhạn xù lên.
Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình lôi rái cá lại lau lên mặt, dùng da lông của nàng lau khô vệt nước dính trên mặt.
Liêu Đình Nhạn: “……”


Nàng giơ tay xoa xoa lông trên người mình, chuẩn bị lấy chút hạt dưa ra cắn.
“Ta vừa rồi làm một giấc mộng.” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên nói.


Liêu Đình Nhạn sợ tới mức hạt dưa cũng rớt. Tổ tông ngủ rồi còn nằm mơ, đây là xác suất gì? Đây là xác suất 500 năm gặp mưa sao băng a. Nàng quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, chờ hắn nói tiếp, nàng còn khá tò mò tổ tông mấy trăm năm không ngủ được làm hỏng chính bản thàn mình, sẽ có giấc mộng gì.


Nhưng Tư Mã Tiêu chưa nói, hắn rũ mắt có chút nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Liêu Đình Nhạn: Loại người chỉ nói một nửa này, ở xã hội hiện đại, sẽ bị đánh ch.ết.


Tư Mã Tiêu mơ thấy mình khi còn nhỏ, vào một đêm mưa sa gió giật, mẫu thân Tư Mã Ngạc đi đến mép giường, làm hắn bừng tỉnh từ trong ngủ mơ, bóp cổ hắn, muốn bóp ch.ết hắn. Đây là sự việc từng chân thật phát sinh, nếu không phải Sư Lãn Du phát hiện ngăn cản, ước chừng hắn thật sự đã bị bóp ch.ết như vậy.


Chỗ buồn cười nhất là, hắn có thể cảm giác được những người bảo hộ hắn, chiếu cố hắn đều có ác ý nồng đậm trên người, còn mẫu thân lúc muốn bóp ch.ết hắn, truyền đạt cho hắn lại chỉ có tình yêu ôn nhu và trân trọng.


Nghĩ đến đây, Tư Mã Tiêu lại nhìn Liêu Đình Nhạn. Nàng đã bay lên bàn, nằm ở đó gặm bánh tròn ngũ sắc, mỗi loại màu sắc đều gặm một miếng, giống như đang so sánh loại nào ngon nhất.


Người này, là người kỳ quái nhất hắn từng gặp. Người khác thấy hắn, cảm xúc trong lòng đơn giản có hai loại, một loại sợ hãi chán ghét, một loại đi tới lấy lòng, nhưng nàng không giống, cái gì cũng không có. Nàng đối với hắn không có ác cảm dày đặc, cũng không có bao nhiêu hảo cảm, tựa như đối đãi với hoa cỏ cây cối ven đường, loại cảm xúc nhạt nhẽo này làm Tư Mã Tiêu cảm thấy bình tĩnh. rõ ràng là người thực yếu ớt, rõ ràng gặp rất nhiều việc, vẫn có thể an bài cho mình đến thoải mái dễ chịu.


Tư Mã Tiêu cảm thấy so với rất nhiều người đã từng gặp, nàng còn thông minh hơn, người thông minh chân chính mặc dù ở đâu cũng có thể sống tốt.


Liêu Đình Nhạn cố định cái bánh trên không trung đưa lên miệng, lại muốn khống chế chén trà bên cạnh, vừa phân tâm, bánh liền rơi đầy mặt nàng, vụn bánh rải khắp người.
Tư Mã Tiêu: Thu hồi câu nói vừa rồi cảm thấy nàng thông minh.


“Tiền bối.” Nghiêm lão gia ở ngoài cửa gọi: “Người đón dẫn chúng ta đi Bách Phượng sơn đã tới.”


Các nàng ở chỗ này hai ngày, rốt cuộc phải chuẩn bị ra cửa. Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu đứng lên, cũng vỗ vỗ móng vuốt, rung rung lông trên người, bay qua chỗ hắn, chuẩn bị tiếp tục làm vật trang sức.


Nhưng mà, một tay Tư Mã Tiêu ngăn cản nàng, bắn bay ra ngoài, piu—— một cái nện lên đệm mềm.
“Ngươi ở chỗ này chờ.”
Liêu Đình Nhạn: Cái gì? không mang theo ta đi? Còn có chuyện tốt như vậy?


Nàng mới vừa ngồi dậy, nghe thấy lời này liền thuận thế nằm trở về. Kỳ thật nàng thật không quá muốn đi, bởi vì nếu đi khẳng định sẽ phát hiện đại bí mật gì đó, nói không chừng còn sẽ nhìn thấy rất nhiều hiện trường giết người huyết tinh, nàng không muốn biết quá nhiều, cũng không muốn xem phim kinh dị máu me.


Tư Mã Tiêu đi ra ngoài hai bước, tay vồ một cái, lôi ra một ngọn lửa nho nhỏ, bắn đến chỗ Liêu Đình Nhạn bên kia, “Cầm cái này.”
nói xong hắn liền dứt khoát lưu loát đi rồi.


Ngọn lửa nho nhỏ ở trong một cái chắn hình tròn trong suốt, nện vào bên cạnh cái đuôi của Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn thò lại gần xem, ngọn lửa nho nhỏ liền lớn tiếng bức bức, “Nhìn cái gì mà nhìn! Lông xù hôi thối!”


Liêu Đình Nhạn kéo quả cầu đến, “Sao ngươi biến thành một ngọn lửa nhỏ như vậy.”
“Ngươi không nghe nói đến phân thần sao! Đây chỉ là một ngọn lửa nhỏ phân ra từ bản thể của ta mà thôi! Là dùng để giám thị ngươi!”
Liêu Đình Nhạn: “À.”


Lão bản ra ngoài làm việc, nhân viên đương nhiên là muốn lười biếng, Liêu Đình Nhạn một con rái cá lười biếng độc chiếm toàn bộ giường lớn, thích ý duỗi người. Ngọn lửa thực ồn áo, bị nàng bỏ thêm cái lồng cách âm.


Ngọn lửa này thật sự tựa như đứa bé đầu gấu xấu thói lại tịch mịch, không ai chơi cùng nó, còn thường xuyên bị nhốt, nhìn thấy người liền nói không ngừng, không thể giao lưu bình thường, chỉ biết mắng chửi người. Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lấy cái lồng ra, nói chuyện phiếm với nó.


“Lúc trước ngươi từng nói sư tổ nằm mơ ngươi cũng sẽ nằm mơ, có phải ngươi có thể nhìn thấy giấc mộng của hắn hay không?”


Ngọn lửa vừa rồi tức muốn hộc máu, hiện tại nghe nàng hỏi cái này, làm nó đắc ý hỏng rồi, một ngọn lửa cũng có thể nhìn ra hơi thở ngưu bức tận trời. Nó nói: “Còn không phải sao, ta biết toàn bộ bí mật nhỏ của hắn, giấc mộng của hắn ta cũng có thể nhìn thấy.”


Liêu Đình Nhạn còn có chút tò mò, “Lão nhân gia hắn vừa rồi ngủ còn nằm mơ, ngươi nhìn thấy cái gì?”


Ngọn lửa lập tức lớn tiếng cười nhạo: “hắn mơ thấy nương hắn, ha ha ha ha! Tiểu bạch kiểm đó còn chưa cai sữa!” hắn nói nói lại bắt đầu bịa chuyện bôi đen, “Ở trong mộng hắn oa oa khóc lớn đòi nương hắn đâu! Còn chảy nước mũi!”
Liêu Đình Nhạn: Ta tin ngươi cái quỷ.


“Bịa đặt sung sướng nhất thời, nếu hắn biết ngươi nói như vậy, khả năng sẽ đánh ngươi oa oa khóc lớn.”
Ngọn lửa cứng lại, “Ta…… ngươi cho rằng ta thật sợ hắn sao!”


“Đúng vậy, ta cảm thấy ngươi thật sự sợ hắn.” Liêu Đình Nhạn nói xong, nháy mắt đắp cái lồng cách âm lên, trước tiên ngăn cách ngọn lửa thô tục.


Tư Mã Tiêu dùng bề ngoài của Nghiêm công tử, đi theo phía sau Nghiêm lão gia, gặp được một tu sĩ Nguyên anh kỳ tới đón bọn họ. Tu sĩ này dung mạo tầm thường, trầm mặc ít lời, có một pháp khí phi hành hình con thuyền. hắn nhìn nữ anh được Nghiêm lão gia ôm trong ngực, cho hắn đi lên pháp khí phi hành.


“Trước kia chỉ một mình ngươi đi, lần này thêm một người.” tu sĩ Nguyên anh nâng cằm chỉ Tư Mã Tiêu.


Nghiêm lão gia lấy lòng cười cười: “Đây là…… khuyển tử, về sau hắn phải kế thừa nghiệp nhà của ta, sẽ để hắn đi đưa hài tử, cho nên ta trước dẫn hắn tới kiến thức một phen.” hắn nói, nhét một túi linh thạch sang.


Nguyên anh tu sĩ nhận lấy linh thạch, không lên tiếng nữa, để Tư Mã Tiêu cũng lên pháp khí phi hành.


Nghiêm lão gia thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại ôm chặt nữ anh ngủ say trong lòng ngực. Nữ anh này là nữ nhân nào đó trong hậu viện của Nghiêm công tử sinh hạ, các nữ nhân của Nghiêm công tử sinh hạ cho hắn nhiều hài tử như vậy, đến nữ anh này di truyền ra lực huyết mạch, nếu nàng có thể ở lại Bách Phượng sơn, vậy Nghiêm gia bọn họ còn có thể tiếp tục phong cảnh hai trăm năm.


Chỉ là…… Nghiêm lão gia lại lặng lẽ nhìn tu sĩ thần bí bên cạnh, trong lòng lo sợ bất an, hắn cảm thấy một chuyến này khả năng sẽ phát sinh đại sự.






Truyện liên quan