Chương 46: Bí mật lớn
Liêu Đình Nhạn nghe thấy ngực mình thịch thịch thịch dồn dập nhảy lên, không biết là bởi vì trận thế lôi kiếp vừa rồi quá lớn làm nàng còn sợ hãi chưa thể hồi thần, hay là bởi vì Tư Mã Tiêu hiện giờ quá làm cho quá động tâm.
hắn vừa mới đập tan đại lôi trên trời, bây giờ lại là dáng vẻ lạnh nhạt trào phúng không thay đổi, Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, cảm giác giống như về lại lúc ban đầu quen biết, hắn cũng thường xuyên như thế này.
Ngón tay hắn vỗ lên mặt nàng một chút, ban đầu chỉ cọ sát mềm nhẹ, mang theo chút thân mật và trấn an không rõ, nhưng thực nhanh, hắn liền cười, sau đó bôi tất cả máu trên tay lên mặt nàng. Là cái loại tiện tay tìm chỗ để lau.
Đột nhiên bị bôi máu đầy mặt, Liêu Đình Nhạn:…… anh còn có mặt mũi cười? Chỉ trong một giây, nai con trong lòng tôi lại lăn đùng ra ch.ết, anh có biết không? xin lỗi nai con đi!
Nhờ hắn ban tặng, Liêu Đình Nhạn cảm giác trái tim mình đã khôi phục bình thường, đầu óc cũng có thể bình thường mà tự hỏi.
Nàng giữ chặt cổ tay Tư Mã Tiêu, túm hắn tới chỗ lúc trước đã sắp xếp, ngồi xuống, sau đó hỏi hắn: “Động tĩnh lớn như vậy, có thể gây chú ý không, chúng ta bây giờ chạy lấy người hay là thế nào?”
Tư Mã Tiêu tùy tay vảy ra huyết châu, dùng tay áo lau máu trên vết thương, nói: “Lôi Minh sơn cốc thực đặc thù, ở chỗ này độ lôi kiếp, bên ngoài sẽ không có dị tượng.”
hắn đã sớm có chuẩn bị.
Trong đầu Liêu Đình Nhạn hiện lên ý niệm này, lại bị động tác thản nhiên của Tư Mã Tiêu kéo đi lực chú ý. hắn sống lôi thôi lếch thếch, giống nam thanh niên độc thân hiện đại, hoàn toàn không biết chiếu cố mình. Nàng kéo tay Tư Mã Tiêu, lau khô máu trên tay cho hắn, chuẩn bị bôi thuốc.
Tư Mã Tiêu để cho nàng lăn lộn, cũng không nói nữa, nằm ở chỗ Liêu Đình Nhạn vẫn nằm, giống phu nhân đi làm móng tay, bày xong tư thế, dù vội vẫn ung dung nhìn động tác của nàng.
Liêu Đình Nhạn xoa vết máu trên tay hắn, cảm thấy đặc biệt lãng phí, hắn động bất động liền rải một đống máu ra ngoài, vậy phải bao lâu mới có thể dưỡng về.
Miệng vết thương vẫn đang chảy máu, tay đứt ruột xót, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy còn đau thay hắn.
Lấy ra linh dược trị thương đặc hiệu cất sẵn từ trước, bôi lên vết thương, lại dùng phù chú băng bó có thể trợ giúp vết thương nhanh khép lại, nếu cẩn thận chiếu cố, dù miệng vết thương của hắn hồi phục chậm, hẳn cũng có thể khỏi hẳn trong một tháng.
Băng bó tốt một bàn tay, Tư Mã Tiêu mở ra năm ngón tay của mình vẫy vẫy trước mặt Liêu Đình Nhạn, thần sắc lại là ý vị thâm trường sáng tỏ, “Ngọc linh cao cùng linh phù đều để trị thương, trước kia nàng vẫn không mang theo, bây giờ lại cất giữ không ít, xem ra là riêng vì ta mà chuẩn bị.”
Liêu Đình Nhạn: “Đúng vậy.” Đầu cũng chưa nâng, nàng dứt khoát đồng ý.
Nàng thế này, Tư Mã Tiêu ngược lại không lên tiếng.
Hai người an tĩnh trong chốc lát.
không đến vài phút, Tư Mã Tiêu lại giật giật ngón tay, không thoải mái nhíu mày, động thủ muốn hủy đi những thứ trên ngón tay, “Ta không muốn băng bó, phiền toái.”
Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, động tác hắn đi kéo dải băng làm nàng nhớ tới ngày xưa cùng đồng nghiệp cùng đi quán cà phê mèo ngắm mèo, có con mèo nhỏ bị người ta buộc chân, chính là cái dáng vẻ không thích này, động tác giật chân giống hệt Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn: “Phì.”
Tư Mã Tiêu dừng lại, nhìn nàng.
“Nàng đang cười cái gì?”
Lúc tâm tình Liêu Đình Nhạn không kích động, nàng suy nghĩ cái gì, hắn không nghe thấy, như vậy, hắn cũng không đoán được đột nhiên vì sao nàng cười, cho nên hắn dùng BUFF nói thật.
Liêu Đình Nhạn há miệng, “Cảm thấy chàng thực đáng yêu, cho nên cười.”
Tư Mã Tiêu hình như không nghe rõ, nhìn nàng thực cổ quái, sau một lúc lâu, hắn giơ tay xoa mặt Liêu Đình Nhạn, kéo đầu nàng đến chỗ mình, dùng sức xoa nhẹ hai lần.
Liêu Đình Nhạn bị hắn xoa phồng miệng lên, kêu ca: “Tay! Tay chàng! Tay không được dùng sức! Miệng vết thương sẽ vỡ ra!”
Tư Mã Tiêu: “Phì.”
Tư Mã Tiêu: “Nàng biết ta đang cười cái gì sao?”
Liêu Đình Nhạn: “……” Ta làm sao mà biết, ta lại không có kỹ năng BUFF nói thật .
Nàng kéo tay Tư Mã Tiêu xuống, tiếp tục sửa sang lại băng bó cho hắn, Tư Mã Tiêu muốn thu tay về, nàng liền ấn tay hắn không cho nhúc nhích.
Tư Mã Tiêu lại không vui, hắn không thích có bất kì trói buộc gì, “Ta không băng bó.”
Tổ tông này tuy đã mấy trăm tuổi, nhưng ở chung lâu sẽ phát hiện hắn có chỗ tùy hứng thật giống trẻ con, đại khái là bởi vì từ nhỏ không ai dạy hắn, nhiều năm như vậy chỉ có một con rắn sủng vật đi theo. Liêu Đình Nhạn lôi tay hắn nhẹ nhàng lung lay hai lần, làm nũng, “Mới vừa bôi thuốc, nếu không băng bó, vết thương thực dễ vỡ ra, chỉ băng ba ngày được không.”
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn: “Băng đi mà, ta nhìn còn cảm thấy đau quá, chờ miệng vết thương hơi tốt hơn thì không băng nữa.”
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn: “Xin chàng mà, ta thật lo lắng a.”
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu, trong lòng cười ra tiếng thật lớn. Đơn giản là biểu tình của tổ tông quá buồn cười, quả thực một lời khó nói hết.
nói hắn không cao hứng thì cũng không phải đầy đủ, nói cao hứng lại kì quái, nói rối rắm thì có một chút, do dự cũng có một chút, dù sao chính là đang bồi hồi giữa “Nghe nàng, nhịn một chút” và “không muốn nghe, không băng bó chính là không băng bó”.
Liêu Đình Nhạn không biết diễn kịch, sợ bị hắn nhìn ra trên mặt sắp không nhịn được cười, liền dứt khoát nhào lên, ôm cổ hắn, dựa vào ngực hắn, chôn mặt ở cổ hắn, ổn ổn tiếng nói: “Chàng đã biết ta chuẩn bị riêng cho chàng, chàng không cần, ta không phải uổng công chuẩn bị sao, ta đã dùng chuỗi vòng ngọc chàng làm cho ta.”
Tư Mã Tiêu bị nàng ôm, nhìn chằm chằm tay mình một lát, đặt tay ở trên lưng nàng, là tư thế ôm trở lại.
“Chỉ ba ngày.” Thỏa hiệp.
Liêu Đình Nhạn chịu đựng không bật cười ra tiếng.
Tư Mã Tiêu ha hả cười lạnh, thực khinh thường: “Nàng cho rằng ta không nhận ra là nàng đang cố ý làm nũng.”
Nhận ra thì có ích lợi gì, không phải là vẫn thỏa hiệp sao. Cổ nhân nói thổi gió bên gối quả nhiên rất hữu dụng.
Liêu Đình Nhạn ôm cổ hắn, trong lòng chậm rãi cảm thấy bình tĩnh lại. Tiếng sấm đinh tai dần dần đi xa, chỉ có tiếng tim đập của Tư Mã Tiêu vững vàng bên tai, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong thân thể tràn qua dòng nước ấm, thấm vào tim, mềm mại, ấm áp.
Nàng dựa vào hắn có chút hoảng hốt, chóp mũi đều là hương vị trên người Tư Mã Tiêu—— mỗi người đều có hương vị đặc thù, tự mình có thể không nhận ra, nhưng người khác có thể chú ý thấy. Hương vị trên người Tư Mã Tiêu mang theo một chút mùi hương thoang thoảng của huyết ngưng hoa, trộn với một loại khí vị khác không miêu tả được, bên cổ chỗ mạch máu, hương vị càng đậm hơn, dường như là từ máu tràn ra.
trên thế giới này, đại khái chỉ có nàng từng quen thuộc mà thân cận ngửi được hương vị trên người hắn. Liêu Đình Nhạn tự nhiên ngẩng đầu lên, hôn hôn cằm Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu cúi đầu hôn lại. Hai người tự nhiên trao đổi một nụ hôn.
Lúc tách ra, Tư Mã Tiêu còn cúi đầu nhấp cánh môi nàng, giống như toàn bộ lông trên người đều được vuốt mượt, tay lại không tự giác vỗ về lưng nàng.
một lúc sau, Tư Mã Tiêu quả nhiên không động tay chân lên chỗ băng bó, chỉ ngẫu nhiên rất không cao hứng liếc mắt nhìn hai tay một cái, chỗ ngón tay băng bó làm Liêu Đình Nhạn hồi tưởng thời thơ ấu xem Hoàn Châu Cách Cách, tay Tử Vi cũng từng băng thành dạng này.
Trong lòng muốn cười, nhưng nghĩ nghĩ lại cười không nổi. Nếu đổi là người khác, tu vi cao mà bị thương, thì ăn chút linh đan là thực nhanh có thể khỏi, nhưng Tư Mã Tiêu lại không thể.
Nàng nhớ tới viên thuốc nhỏ đã cứu Tư Mã Tiêu trở về từ khoảnh khắc kề cận cái ch.ết, cũng không biết đó là cái gì, có hiệu quả như vậy.
Tư Mã Tiêu: “Đó là bí dược của Thượng Vân tự, trong thiên hạ chỉ có một viên, nếu không phải Tư Mã thị năm đó có chút sâu xa với Thượng Vân tự, ta lại là người cuối cùng của Tư Mã thị, viên bí dược đó sẽ không cho ta.”
Liêu Đình Nhạn: “Ta hỏi ra tiếng?”
Tư Mã Tiêu: “Hỏi ra tiếng. Còn nữa, ta nói rồi, không cần lo lắng, ta sẽ không ch.ết trước nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Thẳng nam này còn có thể nói chuyện hay không.
Nàng ngồi dậy: “Chàng riêng lựa chọn nơi này để ta độ lôi kiếp, lúc trước lại cố ý luyện chế pháp bảo phòng ngự lợi hại, còn tự mình cũng tới, từ sớm hẳn chàng đã biết lần này lôi kiếp sẽ không đơn giản.”
Liêu Đình Nhạn trước kia suy đoán trong lòng, nói không chừng là bởi vì mình không phải là người thế giới này, lôi kiếp mới có thể phá lệ nhằm vào nàng, sau đó lại nhìn Tư Mã Tiêu có vẻ sớm đã đoán trước, cảm thấy nói không chừng là bởi vì mình thăng cấp quá nhanh, tất cả lôi kiếp lúc trước đều không phải chịu, cho nên lần này chồng chất tàn nhẫn như vậy.Nhưng mà, đáp án của Tư Mã Tiêu, không phải là bất kì suy đoán nào của nàng
hắn nói: “Bởi vì nàng và ta thần hồn giao hòa, lây dính hơi thở của ta, nên mới có cửu cửu lôi kiếp.”
Liêu Đình Nhạn: “đã hiểu.” không phải còn có truyền thống là đại phôi đản tội ác tày trời bị sét đánh sao, xem ra thật là đãi ngộ cho vai ác. Liêu Đình Nhạn tâm thái một mảnh vững vàng.
Tư Mã Tiêu: “Khí vận Thiên Đạo, lại nói những cái đó thật phiền toái, nhưng Tư Mã thị cho tới hôm nay cơ hồ bị diệt sạch, là có quan hệ với vận mệnh chú định của khí vận Thiên Đạo, ‘ nó ’ muốn tuyệt Tư Mã thị, muốn giết ta.”
Liêu Đình Nhạn: “…… A.” Hóa ra là diệt chín tộc, một người bị hạch tội, tội liên đới đến người nhà.
Khó trách trước khi có sét, tổ tông này chỉ thiếu không so ngón giữa với trời xanh.
Liêu Đình Nhạn vẫn cảm thấy không đúng, “Ta nhớ rõ Canh Thần sử có ghi, rất nhiều năm trước, tộc Tư Mã có rất nhiều tiên nhân đại năng, phi thăng thành thần.” nói như vậy, tộc Tư Mã cũng không thể coi là diệt tộc.
Tư Mã Tiêu ha ha cười rộ lên, đầy mặt châm chọc, đối với Canh Thần sử đó không cho là đúng, “Phi thăng thành thần bất quá là một chê cười lớn nhất trong thiên địa thôi.”
“Từ trước mỗi khi có tiên nhân phi thăng, thiên địa sẽ đầy linh khí, nàng nói là vì cái gì?”
Liêu Đình Nhạn rập khuôn theo đáp án tiêu chuẩn trong sách giáo khoa: “Bởi vì tiên nhân phi thăng, cánh cửa giữa thần giới và hạ giới liên thông, linh khí sung nhập thế gian.”
Tư Mã Tiêu dứt khoát nói: “Là bởi vì những tiên nhân phi thăng đó, kỳ thật căn bản không thể đi đến Thần giới, mà là tiêu tán vào thiên địa, thần hồn và thân thể biến thành linh khí tinh thuần phụng dưỡng ngược lại thế giới này.”
Liêu Đình Nhạn nghe mà choáng váng, từ từ, này, đây không phải là một đại bí mật kinh thiên? hắn cứ nói ra như vậy?
Phảng phất là vì ứng hòa với ý tưởng của Liêu Đình Nhạn, bầu trời lại có lôi vân cuồn cuộn, tiếng sấm ù ù, dường như cảnh cáo.
Tư Mã Tiêu hoàn toàn không để ý, chỉ nói tiếp: “Việc này từ người Tư Mã thị cuối cùng phi thăng đã xác minh, nếu không vì sao rất nhiều năm về sau đều không ai dám phi thăng.” Nếu không tộc Sư thị vì sao dám không cố kỵ mà âm mưu tính kế tộc nhân Tư Mã thị còn lại, còn nuôi nhốt người, đi bước một làm tu hú chiếm tổ.
Đều là bởi vì Sư thị từ tiền bối Tư Mã thị nơi đó biết được, có rất nhiều người Tư Mã thị được gọi là thượng thần phi thăng, cũng không có khả năng trở về nữa.
Toàn bộ phong cảnh hiển hách, đều là chê cười.
Liêu Đình Nhạn bưng kín miệng Tư Mã Tiêu, “Rồi, ta đã hiểu, không cần nói nữa.” nói thêm gì nữa, phỏng chừng sét lại tới bổ mấy nhát, tay còn đang bị thương kìa.
Tư Mã Tiêu kéo tay nàng xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, hỏi: “Nàng sợ, sợ ta liên lụy nàng?”
không biết xuất phát từ tính toán gì, hắn không dùng BUFF nói thật .
Liêu Đình Nhạn: “Sợ thì không sợ mấy, chính là…… về sau mỗi lần lôi kiếp đều sẽ như vậy?” Nếu không phải Lôi Minh sơn cốc đặc thù, đổi thành bên ngoài, phỏng chừng nổ cả hai ngọn núi cũng không cần hỏi.
Tư Mã Tiêu: “Ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì.” Đột nhiên hung mặt lên, bỗng nhiên xù lông lên.
Liêu Đình Nhạn trở tay vuốt lông một cái: “Ta nghĩ, nếu độ lôi kiếp phiền toái như vậy, tu vi của ta vậy không thể tăng quá nhanh.” Nàng lại được lười biếng không tu luyện, áp lực tâm lý cũng giảm đi.
Vụng trộm không làm bài tập vẫn có khổ, danh chính ngôn thuận không làm bài tập là sảng khoái không phải bình thường, mà cái sau là hoàn toàn buông gánh nặng, lập tức yên tâm thoải mái.
Liêu Đình Nhạn lén lút có chút sung sướng. Thuận tiện ở trong lòng lớn tiếng bức bức, song tu cũng đừng làm, song tu tăng tu vi thật nhanh a.
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, đem toàn bộ vấn đề hỏi xong trong một lần, nếu không lần tới còn lười hỏi lại, “Tổ tông, tu vi ngài đã đến đâu?” Hình như tất cả mọi người đoán không ra rốt cuộc tu vi của hắn là gì.
Tư Mã Tiêu như cũ không dấu diếm, nói thẳng: “Nếu không phải Phụng Sơn linh hỏa ở trên người ta, vừa rồi qua lôi kiếp, ta đã lập tức phi thăng —— sau đó cả người và hồn biến thành linh khí tinh thuần tẩm bổ vạn vật sinh linh trong thiên địa.”
Người này, tu vi đã đến đỉnh điểm.
Editor: Tổ tông ngầu lòi!