Chương 50: Tư Mã thì
Ma trùng như vậy, dù ở nơi nào cũng là thứ cực kì khó giải quyết, nhưng Tư Mã Tiêu thì khác, linh hỏa của hắn là khắc tinh của thứ này, hắn đi một đường, dưới chân đã trải một tầng bụi đen, những ma trùng dám tới gần hắn, thi thể đều bị thiêu thành tro.
trên cầu không chỉ có ma trùng, còn có trận pháp, trận pháp liên bộ, cứ dẫm lên một bước cảnh sắc chung quanh đều sẽ biến ảo, nếu dẫm sai một chút, phía trước không phải cầu dài, mà là một không gian khác đan xen trận pháp, sát trận liên hoàn.
Thủ thuật che mắt, ma trùng và trận pháp, chỉ ba thứ này cơ hồ đã có thể ngăn cản toàn bộ khách không mời mà đến, nếu là Liêu Đình Nhạn, nàng còn không phát hiện được cầu dài bị che dấu.
Đáng tiếc những thứ này đều không ngăn được Tư Mã Tiêu, động tác của hắn cực nhanh, thân ảnh thon dài màu đen giống như gió thổi qua cầu, lọt vào một vùng núi khác.
một chân dẫm vào vách núi đá đầu kia, Tư Mã Tiêu động mày, nơi này đã không giống ngọn núi nhỏ tầm thường mới vừa nhìn thấy kia. Từ lúc bước vào nơi này hắn đã phát hiện, nơi này thế nhưng là một không gian trống được người ta tạo ra, trên thực tế cũng không còn ở chỗ cũ.
Trong không gian hẹp hòi này, tất cả đều là màu đỏ đậm hoàn toàn khác bên ngoài, sương mù lam cũng nhàn nhạt hồng, tựa hồ nhiễm một tầng huyết tinh khí.
Lão đông tây Sư Thiên Lũ đó, hoặc là nói Sư thị, đến tột cùng ẩn dấu thứ gì ở chỗ này?
Tư Mã Tiêu còn đang quan sát, dưới chân bỗng nhiên mở ra một cái mồm to như bồn máu, cái miệng khổng lồ xuất hiện lặng yên không một tiếng động, lúc đóng lúc mở chỉ trong nháy mắt định nuốt Tư Mã Tiêu vào.
Oang một tiếng, cái miệng khổng lồ khép lại phát ra tiếng chấn động. Nhưng mà người vốn nên bị cái miệng khổng lồ cắn nuốt lại xuất hiện trong không trung.
“Chó trông cửa?” Tư Mã Tiêu cười lạnh một tiếng.
Mãnh thú như vậy rất khó có, chỉ nhìn hình thể và sát khí trên người là biết, nhất định là từ trong vực sâu cực bắc mang ra. Mãnh thú này phần lớn thích nuốt ăn thịt người, nuôi một con súc sinh như thế ở chỗ này, khó trách huyết tinh khí thật nặng.
Đối với người khác là mãnh thú, đối với Tư Mã Tiêu bất quá chỉ là chó trông cửa.
Mãnh thú xấu xí hiện ra thân hình thật lớn, nó phán đoán người trước mắt là kẻ xâm nhập, phát ra từng trận rít gào, hơi thở trong miệng tanh hôi đều biến thành mây đen bao phủ không trung.
Tư Mã Tiêu đứng trong không trung, nâng tay lên, lật tay từ trong hư không rút ra một trường đao toàn thân đen nhánh rộng bằng hai ngón tay. Lưỡi đao thẳng, dài ba thước, rộng hai thước, không quá giống những trường đao khác, còn có chút tà tính.
Tư Mã Tiêu vẫn thường giết người chỉ bằng tay, dùng hai ngón tay trắng nõn là có thể đoạt tính mệnh, nhưng súc sinh trước mặt này thật sự xấu xí lại khổng lồ, hắn lười phải dùng tay. Hơn nữa gần đây Liêu Đình Nhạn vẫn luôn dò hắn không được dùng đến tay, hắn cố nhiên có thể dùng tay bóp nát sọ não súc sinh này, nhưng vẫn phải cho người ở nhà đang chờ hắn một chút mặt mũi.
Trường đao đen nhánh ở trong tay hắn có vẻ nhẹ nhàng, lúc vung lên ánh đao như điện quang, có vẻ trắng sáng chói mắt.
Lân giáp cứng rắn của mãnh thú vỡ tan dưới ánh đao, tiếng nó gào rít giận dữ vang lên trong toàn không gian. Tư Mã Tiêu cầm trường đào đã lâu không dùng, cắt con chó trông cửa kêu gào hung ác này thành hơn mười mảnh, cuối cùng một đao băm nát đầu nó.
Mãnh thú có máu màu đỏ, một con lớn như vậy, máu chảy như sông nhỏ, lúc phun ra khó tránh khỏi bắn lên, lưỡi đao của Tư Mã Tiêu không dính máu, nhưng vạt áo hắn đang nhỏ máu tí tách. hắn nhìn nhìn, thu trường đao về hư không, chính mình dẫm lên con sông máu tươi mới vừa trải ra, đến gần một tòa lồng giam trong kết giới dưới núi.
một kết giới cuối cùng này mới là khó giải quyết nhất, cho dù hắn có che dấu thu liễm, làm ra động tĩnh chỉ sợ cũng đã kinh động Sư Thiên Lũ, nhưng một kết giới này, hắn muốn mở ra còn cần thời gian.
Nếu như vậy, không mở ra kết giới. Mặc kệ bên trong là gì, trực tiếp huỷ hoại là được.
Tư Mã Tiêu đương nhiên nghĩ ngợi.
“Tiến…… vào……”
một thanh âm suy yếu từ trong núi bay ra, thanh âm này thật sự quá mờ ảo, bị gió thổi tới, như lá cây kêu sàn sạt, ngược lại không giống tiếng người.
“…… vào……”
Theo thanh âm kia, kết giới trước mặt Tư Mã Tiêu hòa tan, để lại một lỗ hổng cho phép hắn tiến vào. Cửa động sâu thẳm như là miệng quái vật khổng lồ dụ hoặc người ta đi vào chịu ch.ết, tránh qua miệng mãnh thú khổng lồ, Tư Mã Tiêu lúc này chủ động đi vào.
hắn cũng không sợ bên trong có bẫy rập đang đợi mình, tới tu vi như hắn, là tuyệt đối tự tin vào bản thân mình cùng với không hề sợ hãi tử vong, nên hắn chỉ cứ tùy tâm hành sự. Giống như Sư Thiên Lũ kết án hắn—— cuồng vọng còn tự mình. Kết giới trong lòng núi rộng như cung điện, ở cuối có khối hắc ngọc hình dạng tựa hoa sen, hoặc là nói như Phụng Sơn huyết ngưng hoa. Đóa hoa sen đen thật lớn nằm trong một mảng sông máu.
Sông máu đỏ đậm mang theo chút ánh kim, có nhiệt độ.
Tư Mã Tiêu biểu tình càng đen tối, máu trong sông máu này có hơi thở huyết mạch của Tư Mã thị. Bỗng nhiên hắn hiểu ra lúc trước ở Bách Phượng sơn nhìn thấy những người bị nuôi dưỡng như súc vật đó, máu nhiều nhưng không thuần túy, đến tột cùng có ích lợi gì, ước chừng đều tụ tập ở chỗ này.
Nhiều máu như vậy, dù không thuần, cũng đủ năng lượng tưới cho huyết ngưng hoa. Thậm chí, không chỉ là huyết ngưng hoa.
Tư Mã Tiêu cả người lệ khí cuồn cuộn lên, giống như lúc hắn đi đến Bách Phượng sơn, hắn gấp không chờ nổi muốn hủy diệt nơi này, thiêu đốt toàn bộ sông máu nóng rực này.
hắn đi qua sông máu, đi tới đóa sen hắc ngọc giữa sông, dẫm lên cánh hoa sen bóng loáng, nhìn thấy trên thạch đài ở tim sen có một người đang nằm.
Thạch đài tù hãm, bên trong đựng đầy máu, máu nơi này hiển nhiên so với sông máu bên ngoài càng gần với huyết mạch thuần túy của Tư Mã thị.
Ánh mắt đầu tiên, Tư Mã Tiêu không phải nhìn vào dáng vẻ nam nhân nằm trên thạch đài đầy máu, mà là thấy hắn bị mổ ngực, nơi đó mọc lên một đóa huyết ngưng hoa, phía trên huyết ngưng hoa, là một ngọn lửa nho nhỏ.
Đồng tử Tư Mã Tiêu co lại.
Đó là linh hỏa Phụng Sơn, thế gian vốn chỉ có một đóa linh hỏa Phụng Sơn. hắn cùng với linh hỏa dung hợp làm một, đương nhiên có thể cảm giác được ngọn lửa hiện tại này, đó không phải linh hỏa thuộc về hắn mà chỉ có một tia liên hệ mơ hồ.
Bọn họ thế nhưng lại tự dưỡng ra một linh hỏa.
Đây tuyệt không phải là việc mà một hai thế hệ, hoặc là mấy trăm năm có thể làm được, chỉ sợ từ thật lâu trước đây, bọn họ cũng đã làm chuyện này.
Tư Mã Tiêu rốt cuộc đặt ánh mắt về người nọ. Đó là một khuôn mặt rất quen thuộc, bởi vì đặc biệt tương tự với hắn, chỉ có dung mạo giống nhau, khí chất lại không quá tương đồng, nam nhân này khí chất càng trầm ổn hơn.
Nam nhân mở to mắt nhìn hắn, chậm rãi lộ ra một cái cười, “Rốt cuộc con đã…… tới, ta vẫn luôn …… chờ con……”
Tư Mã Tiêu nhìn hắn trong chốc lát, biểu tình không có gì biến hóa, hỏi: “Tư Mã thì?”
Tư Mã thì, là ca ca của Tư Mã Ngạc, cha ruột của Tư Mã Tiêu.
Nam nhân này, nhiều năm trước nghe nói đột nhiên phát điên rồi tự sát ch.ết đi, không ngờ cũng chưa ch.ết.
Ánh mắt Tư Mã thì nhìn hắn thực ôn hòa, là loại ánh mắt của trưởng bối nhìn tiểu bối, nhưng ánh mắt Tư Mã Tiêu nhìn hắn không có gì khác với nhìn người qua đường.
“Ngạc Nhi…… Nghe lời ta nói, đem linh hỏa…… và con…… tương dung…… Con có thể kiên trì tiếp…… Ta thực vui mừng……” Tư Mã thì nói đứt quãng, “Ta muốn nói cho…… con…… một ít việc…… Đặt tay ở…… giữa trán ta……”
Tư Mã thị có một loại năng lực huyết mạch đặc thù, có thể lấy tinh thần để giao lưu.
Tư Mã Tiêu hiểu rõ hắn muốn làm cái gì, tuy nghe không được tiếng lòng của Tư Mã thì, nhưng hắn có thể biết hỉ ác của người khác, cũng cảm giác được Tư Mã thì không có ác ý với hắn. Trầm ngâm một lát, hắn vẫn đặt tay ở giữa trán Tư Mã thì.
Thực nhanh, tinh thần của Tư Mã Tiêu và Tư Mã thì dừng trong một thế giới thuần trắng trong, đứng mặt đối mặt.
Tinh thần của Tư Mã thì so với thân thể và thần hồn hắn càng ngưng tụ hơn. Ở chỗ này trong không gian truyền thừa đặc thù, thời gian bị kéo dài vô hạn, đối với bên ngoài mà nói, khả năng chỉ là nháy mắt, cho nên năng lực như vậy truyền lưu ở huyết mạch Tư Mã thị, chính là dùng để trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Đôi phụ tử này cũng không giống phụ tử, so sánh với Tư Mã thì có thân phận ‘phụ thân’ này, Tư Mã Tiêu càng thêm cảm thấy hứng thú với linh hỏa mới sinh trên người hắn ta.
“nói đi, chuyện như thế nào?”
Tư Mã thì cười, cũng không để ý thái độ của hắn.
“Ta không phải chỉ là Tư Mã thì, còn là Tư Mã Nhan từ thế hệ trên, nhiều năm trước, Tư Mã thị từ từ suy bại, ta đã nhận ra dã tâm của tộc Sư thị, và chuyện bọn họ ngầm đang làm. Nhưng là Tư Mã Nhan, lúc ấy ta không có nhiều thời gian ngăn cản họ, bởi vì trời sinh ta có tật, tuổi thọ ngắn ngủi, cho nên cuối cùng lựa chọn gửi hồn đầu thai, dùng biện pháp đặc thù bảo tồn ký ức, đầu thai vào trên người Tư Mã thì, hơn nữa giấu diếm được mọi người.”
“Ta vẫn luôn có ý đồ cứu lại Tư Mã thị, đáng tiếc…… Ta không làm được.”
Tư Mã thì thở dài một tiếng: “Ta phát hiện Tộc Sư thị có ý đồ tạo ra linh hỏa mới, cũng phát hiện bọn họ âm thầm sưu tập không ít huyết mạch hậu đại của Tư Mã thị, thậm chí ta từng lẻn vào chỗ sông máu hắc liên này. Lúc ấy thấy một tộc nhân Tư Mã thị dùng để tạo ra linh hỏa.”
Thần sắc hắn lãnh trầm xuống, mới có vài phần tương tự Tư Mã Tiêu, “Lúc trước tộc Sư thị là người hầu trung thành mà chúng ta tín nhiệm nhất, nhưng là người chung quy đều sẽ thay đổi. Bởi vì được chúng ta tín nhiệm nhất, tộc Sư thị âm thầm hại không ít tộc nhân của chúng ta, có những người bị coi là mất tích hoặc tử vong, đều bị mang đến nơi này tạo linh hỏa.”
“Ta nghĩ ra một biện pháp, dung hợp với linh hỏa Phụng Sơn, phá huỷ âm mưu của Sư thị. Nhưng mà, linh hỏa uy lực cường đại, ta không có cách nào dung hợp được, sau khi làm thử, ta không chịu được thống khổ thật lớn như vậy, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, ngược lại có một kế hoạch khác.”
Tư Mã Tiêu hiểu rõ: “Ngươi giả điên tự sát, quả nhiên như nguyện bị bọn họ đưa tới nơi này?”
“Đúng.” Tư Mã thì cười: “Ta nói cho Ngạc Nhi chuyện dung hợp cùng linh hỏa, nàng là hài tử ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên thành công.”
Tư Mã Tiêu sinh ra, Tư Mã thì mừng rỡ như điên, bởi vì hắn phát hiện đứa nhỏ này là huyết mạch phản tổ hiếm thấy, nếu hắn không thể thừa nhận linh hỏa, đứa nhỏ này nhất định có thể.
Nhưng hắn cũng không biết là, ban đầu Tư Mã Ngạc cũng không muốn cho đứa nhỏ này dung hợp cùng linh hỏa, thậm chí muốn giết nó. Rồi sau đó đi đến tuyệt cảnh, không thể không làm, cuối cùng nàng lựa chọn dùng sinh mệnh mình tinh lọc linh hỏa, làm linh hỏa uy lực cường đại đó trọng sinh, khiến nó càng dễ dàng bị Tư Mã Tiêu dung hợp.
Tư Mã thì: “Nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không biết ý thức của ta vẫn còn, không có phòng bị với ta, để ta có thể làm một số chuẩn bị. Ta chờ đợi thật lâu, chờ tới lúc con thành công, cho nên khống chế một người đi vào đưa máu, để hắn đưa chuyện Bách Phượng sơn đến trước mặt con.”
Tư Mã Tiêu nhướn mi.
Hóa ra người Sư gia bị hắn lục soát hồn là do Tư Mã thì an bài tới.
Tư Mã thì vươn tay với hắn, trong mắt có ánh sáng nóng rực: “Ta biết con sẽ đến, lúc con đi vào nơi này, chính là lúc kết thúc hết thảy.”
Tư Mã Tiêu cũng cười ra tiếng, “Ngươi thật ra đủ tự tin.”
trên nét mặt Tư Mã thì có ngạo nghễ của Tư Mã thị, “Đương nhiên, chúng ta là tộc Phụng Sơn, đồng thọ trường sinh cùng thiên địa.”
Tư Mã Tiêu cười nhạo: “Tỉnh lại đi, tộc Tư Mã đã ch.ết hết, chỉ còn lạ mình ta, a, còn có một nửa ngươi.”
Tư Mã thì lắc đầu, cuồng nhiệt trong mắt càng thêm rõ ràng, “Chỉ còn lại mình con thì thế nào, chỉ cần con sống sót ngàn vạn năm, chỉ cần con bất tử, tộc Phụng Sơn vĩnh viễn vẫn còn.”
Tư Mã Tiêu không có loại chấp nhất đối với huyết mạch chủng tộc như hắn, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười nhạo, lười phải nhiều lời.
“Bọn họ sắp tới.” Tư Mã thì nhắm mắt, “Bọn họ còn không biết ta có thể khống chế kết giới này …… Trước khi bọn họ tới, con phải cắn nuốt linh hỏa trên người ta.”
……
Sư Thiên Lũ dẫn theo người vội vàng tới nơi, nhìn thấy Tư Mã Tiêu còn đứng ở ngoài kết giới, tựa hồ chưa có cách nào đi vào.
Tư Mã Tiêu xoay người nhìn hắn một cái, “Tới còn chậm hơn ta nghĩ.”
Sư Thiên Lũ lúc này hoàn toàn xé nát gương mặt đoan trang nho nhã của chưởng môn tiên phủ, biểu tình hắn nặng nề, gắt gao nhìn chằm chằm Tư Mã Tiêu, “Bây giờ ngươi dừng tay, còn có thể là sư tổ của ngươi, nếu không, ta sẽ không để ngươi tiếp tục kiêu ngạo nữa.”
Hiển nhiên, đồ vật trong kết giới trước mặt chính là điểm mấu chốt của hắn.
Tư Mã Tiêu: “Ta không ngừng tay, ngươi có thể làm gì ta…… Lại đưa một đám người cho ta giết chơi?” hắn vừa dứt lời, dưới chân trải rộng ngọn lửa màu đỏ đậm.