Chương 10: Cậu cũng không vừa
Tiêu Dật vốn không thích lo chuyện bao đồng, ngay cả những chuyện không liên quan đến cậu, cậu cũng sẽ không có ý định muốn ở lại nghe, nhưng mà hiện tại cuộc nói chuyện kia của hai người nọ lại đề cập tới Trình thị, xem ra chắc tới tám chín phần là đang nói đến cuộc thi tuyển chọn nghệ sĩ mới gần đây. Tiêu Dật cố gắng nghiêng đầu ra một chút để nhìn rõ gương mặt của hai người kia, nhưng bởi vì ánh sáng không đủ cho nên cậu thủy chung chỉ có thể thấy dáng người của bọn họ, người bị đè nửa nằm bên ngoài ô tô kia xem ra vẫn còn trẻ, dáng người cao gầy còn có quần cũng bị tụt xuống một chút rồi, người đang đè lên cậu ta có chút mập xem ra cũng lùn hơn cậu ta một chút, nghe giọng nói có vẻ như là trong độ tuổi trung niên. Tiêu Dật cố gắng im lặng đứng lắng nghe, đương nhiên cậu không phải đứng ở chỗ này để nghe tiếng thở gấp gáp của hai người bọn họ mà là nghe cuộc đối thoại kia.
“Giám đốc Phong, anh có thể hay không giúp em một chuyện?”
Người được gọi là giám đốc Phong chính là người đàn ông trung niên đang mạnh mẽ đưa đẩy, ông ta vừa di chuyển người vừa khàn giọng nói:
“Có thể giúp, có điều vẫn là xem em biểu hiện như thế nào”
Tiêu Dật đứng ở sau bức tường gạch cũ kỹ âm thầm bĩu môi, tuy rằng cậu không phải là quá mức kiêng kỵ vấn đề lấy tình đổi tài này nhưng mà nhìn người thanh niên trẻ kia thật đúng là quá phí rồi, có muốn tìm kiếm kim chủ chống lưng ít nhất cũng phải tìm người trẻ tuổi một chút chứ.
“Giám đốc Phong, anh xem em như vậy còn chưa đủ thành ý hay sao?”
Tiêu Dật lại có điểm tò mò nghiêng đầu qua xem thử, phát hiện ra đôi chân dài của cậu thanh niên trẻ kia quặp chặt lấy eo lớn của người đàn ông trung niên, đây là lần đầu tiên Tiêu Dật được xem phim đen chân thực như vậy, hơn nữa còn là giữa hai người đàn ông với nhau, tuy rằng cậu chẳng hứng thú gì đi nhìn trộm da thịt của hai người họ nhưng mà cậu chính là tò mò muốn xem xem hai người họ rốt cuộc là dùng phương thức nào để quan hệ. Lần bắt gặp chuyện xấu này của Tiêu Dật xem như cũng có lợi, không những nghe được một số chuyện về cuộc thi tuyển chọn nghệ sĩ mà còn biết được giữa hai người đàn ông vẫn có thể làm cho đối phương sung sướng.
Tiêu Dật vừa xem hai người phía trước vừa nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, loại bỏ mấy lời nói tục tĩu tán tỉnh nhau kia thì chính là những vấn đề xoay quanh chuyện tuyển chọn nghệ sĩ của Trình thị. Tiêu Dật biết được nếu như có biểu hiện tốt được tổng giám đốc nhìn ra được tài năng thì sẽ trực tiếp được tuyển thẳng, nếu như không quá xuất sắc nhưng vẫn có tài năng sẽ tiếp tục phải trải qua một số những phần thi thử thách, lần này sẽ không giới hạn số người được nhận vào, nhưng nếu như đã được nhận vào thì nhất định phải là người có năng lực. Còn có nằm trong ban quyết định có hai diễn viên ca sĩ nổi tiếng ở Trình thị là Bối Ni và Mộ Hàm. Tiêu Dật còn nghe được nếu như được vào vòng loại có thể ở lại ký túc xá dành cho nghệ sĩ thực tập của công ty, chuyện mà người thanh niên trẻ phía trước kia muốn nhờ người đàn ông trung niên kia giúp chính là nhanh chóng được vào trong ký túc xá của công ty.
“Giám đốc Phong anh cũng thấy nơi này rồi đấy, an ninh rất không tốt, anh có thể hay không sắp xếp cho em một chỗ trong ký túc xá?”
Tiêu Dật cũng muốn có một chỗ trong ký túc xá chính vì thế lúc này mới dựng thẳng tai lắng nghe
“Chuyện này cũng không phải khó, rất nhanh thôi tôi sẽ sắp xếp cho em một chỗ”
Bởi vì người nọ càng nói càng nhỏ khiến cho Tiêu Dật không thể nào nghe được cho nên cậu mới muốn đi đến gần hơn một chút, trong lúc không cẩn thận liền đá phải vỏ lon bia ở phía dưới khiến cho nó phát ra tiếng động, hai người đang làm chuyện xấu ở phía trước liền giật mình buông nhau ra lớn giọng nói:
“Ai?”
Tiêu Dật hoảng sợ vội vã xoay người bỏ chạy, cậu còn nghe thấy được có tiếng chửi bới ở phía sau nhưng mà cậu đều mặc kệ không muốn quan tâm chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi chỗ này, dù sao thì người được gọi là giám đốc Phong kia cũng có địa vị, nếu như để cho ông ta bắt được cậu thì khẳng định sẽ gây khó dễ cho cậu trong cuộc thi sắp tới, cũng có thể là cậu còn chưa kịp thể hiện tài năng đã lập tức bị loại rồi.
Tiêu Dật phải đi một vòng tròn lớn mới có thể về được phòng trọ của mình, khi vào trong phòng rồi cậu trước tiên là mang cửa phòng khóa lại thật chặt rồi mới có thể yên lòng thở nhẹ một hơi. Buổi tối ngày hôm đó Tiêu Dật nằm trên giường rất lâu rồi vẫn chưa thể ngủ được, mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh của hai người kia liền hiện ra ở ngay trước mắt cậu, không biết chàng trai trẻ kia có thực lực hay không nhưng mà Tiêu Dật biết cậu ta chính là muốn thông qua quan hệ mà vào được Trình thị. Tiêu Dật thầm nghĩ trong số hàng trăm người nộp hồ sơ vào cuộc thi này cũng phải có ít nhất gần chục người có mối quan hệ nào đó, nếu như cậu còn muốn tự dùng thực lực của mình vào công ty, như vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá cả, cũng không thể chắc được cậu là người xuất sắc trong 300 người ngoài kia, chính vì thế Tiêu Dật quyết định phải nhanh một chút tạo lập được quan hệ, mà người mà cậu muốn tạo lập mối quan hệ chính là Tống Ngộ Phàm.
Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật như thường lệ đến quán của Lý Hoa đầu tiên, vẫn là ngồi ở vị trí mát nhất trong quán, mang ghế đối diện đặt thật ngay ngắn đợi Tống Ngộ Phàm tới, ngày hôm nay cậu nhất định phải mang hồ sơ của mình đưa tận tay cho Tống Ngộ Phàm, tránh cho Trình Kiệt kia có thể động tay động chân mang hồ sơ của cậu ném vào một góc. Quán nước nhỏ rất nhanh ngồi chật kín người, Tiêu Dật ước chừng Tống Ngộ Phàm cũng sắp tới rồi, khi nào quán nước này ngồi đủ số ghế chỉ còn trống lại duy nhất một chiếc ghế của bàn cậu thì lúc đó Tống Ngộ Phàm nhất định sẽ tới. Tiêu Dật cúi đầu dùng thìa nhỏ khuấy đều ly sữa đặc ở trên bàn, gần tháng nay cậu sáng nào cũng uống sữa đến mức thành thói quen rồi.
Bên ngoài quán có một người đàn ông nâng bước chuẩn bị tiến vào, khách trong quán toàn là nhân viên của Trình thị đến đây ăn sáng, mọi người vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền âm thầm hít một ngụm khí, động tác cũng đồng loạt đình chỉ hoàn toàn, Tiêu Dật không phát hiện ra được sự khác thường này bởi vì cậu từ đầu đến cuối còn đang bận nghịch thìa nhỏ ở trong cốc, đến lúc nghe thấy được tiếng nói xôn xao của mọi người thì cậu mới giật mình ngẩng đầu lên.
“Trình tổng…”
“Trình tổng, anh đến ăn sáng sao?”
Bên trong quán còn có vài người đứng dậy cúi đầu chào hỏi, Tiêu Dật chỉ vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên bước tới của Trình Kiệt, người này đúng là trời sinh đã có khí chất vương giả, mỗi bước chân cử chỉ đều mang theo sự tự nhiên cao quý, Tiêu Dật né tránh cúi đầu xuống cố gắng để cho hắn không nhận ra được sự hiện diện của cậu, quả đúng không ngờ Trình Kiệt thế nhưng sẽ đặt chân vào trong quán nhỏ bên đường này.
Trình Kiệt không đáp lời ai cả chỉ dành cho mọi người một ánh mắt ý nói cứ tiếp tục ăn, hắn theo đó không chút do dự nào tiến tới trước bàn của Tiêu Dật mang chiếc ghế duy nhất còn trống đó kéo ra ngồi xuống, Tiêu Dật đã đến nước này rồi cũng không thể giả bộ được nữa, cậu ngẩng đầu làm ra dáng vẻ bất ngờ:
“Trình tổng là anh sao? Thật không ngờ lại gặp anh ở chỗ này ha ha…”
Trình Kiệt nhìn hồ sơ để trên bàn bên cạnh Tiêu Dật, Tiêu Dật theo đó nhận ra được hắn đang nhìn cái gì liền hốt hoảng mang hồ sơ kia bỏ xuống dưới, cười cười nói nói:
“Trình tổng anh muốn ăn cái gì, Lý tỷ nói ngày hôm nay quán mới làm món sủi cảo nhân tôm rất ngon đấy...” Nói rồi Tiêu Dật liền quay lại phía sau lớn tiếng gọi Lý Hoa: “Lý tỷ ơi có khách này”
Lý Hoa từ bên trong chạy ra:
“Có ngay, có ngay…” Khách trong quán này Lý Hoa luôn nghĩ Tống Ngộ Phàm chính là người đàn ông đẹp trai nhất, nhưng khi nhìn tới người phong độ soái khí ngất trời kia thì liền thay đổi suy nghĩ bấy lâu nay rồi, Lý Hoa phải mất một khoảng thời gian ngắn mới có thể tiếp tục nói được: “Anh bạn trẻ này lần đầu tiên tới quán của Lý tỷ đây đúng không, nào muốn ăn cái gì nào?”
Trình Kiệt không nóng không lạnh tùy tiện đáp lời:
“Cho tôi một ly cà phê bỏ sữa không đường, uống nóng!”
Lý Hoa gật gật đầu, đến giọng nói kia vừa phát ra liền khiến cho người ta cảm nhận ngay được sự cao ngạo rồi:
“Cậu còn muốn gì nữa không?”
Trình Kiệt nhìn về phía Lý Hoa trả lời:
“Không, cám ơn!”
Lý Hoa đi rồi trong bàn ăn lúc này chỉ còn mỗi Tiêu Dật và Trình Kiệt đang ngồi đối diện nhau, Trình Kiệt cả một quá trình đều giữ im lặng khiến cho Tiêu Dật ở một chỗ cũng phải thấp thỏm không yên:
“Trình tổng ngày hôm nay vì sao tới quán nhỏ này thế?”
Trình Kiệt sẽ chẳng bao giờ tới quán nhỏ này nếu như ngày hôm đó Tống Ngộ Phàm không vô tình nói cho hắn biết rằng mỗi buổi sáng hồ ly nhỏ kia đều tới đây, hắn không biết mục đích của Tiêu Dật là gì bởi vì tiệm cơm gà phố tây cách nơi này cũng một đoạn đường, người này buổi sáng không đi làm còn có thời gian đến chỗ này ăn sáng. Trình Kiệt ngày hôm nay nhân lúc đi làm sớm cũng muốn ghé qua xem thử thật hư thế nào, quả đúng như lời Tống Ngộ Phàm nói người này hiện tại quả thật đang ngồi uống sữa ở chỗ này:
“Cậu ngày nào cũng tới đây sao?”
Tiêu Dật là đang đợi Tống Ngộ Phàm tới nhưng không rõ hôm nay vì sao Tống Ngộ Phàm không tới mà người tới lại chính là Trình Kiệt:
“Đúng vậy, ngày nào cũng đều tới”
Cà phê của Trình Kiệt rất nhanh được mang lên, Lý Hoa vẫn còn muốn đứng bên cạnh nhìn Trình Kiệt một chút nhưng mà khi thấy ánh mắt không vui kia của hắn thì bà liền nhanh chóng xoay người bước vào. Trình Kiệt lại nhìn Tiêu Dật chằm chằm, môi mỏng khẽ chuyển động mang theo giọng nói trầm khàn nam tính:
“Cậu lấy hồ sơ của cậu từ phòng làm việc của tôi đúng không?”
Tiêu Dật hả một tiếng rồi nhanh chóng phủ nhận:
“Nào có đâu, hồ sơ gì thế?”
Trình Kiệt nâng mi:
“Hồ sơ của cậu trong cuộc tuyển chọn nghệ sĩ mới Trình thị”
Tiêu Dật cười ha ha, hai tay vẫn để ở trên đùi cố gắng che giấu túi hồ sơ đó của mình:
“Nào có đâu, tôi làm gì có hồ sơ nào chứ”
Trình Kiệt im lặng một chút rồi gật đầu:
“Được rồi có thể là tôi nhìn nhầm, lát nữa tôi sẽ quay về lấy hồ sơ của cậu chuyển thẳng tới phòng quản lý nghệ sĩ thực tập của công ty”
Tiêu Dật vừa nghe thấy lời nói kia liền nghĩ tới chuyện ký túc xá dành cho nghệ sĩ thực tập của Trình thị, nếu như Trình Kiệt nói mang hồ sơ của cậu chuyển đến bộ phận quản lý nghệ sĩ thực tập như vậy chẳng phải là cậu có thể vào ở trong ký túc xá hay sao, nghĩ vậy Tiêu Dật liền nâng giọng hỏi lại:
“Trình tổng anh nói là thật hả?”
Trình Kiệt thản nhiên mang đầu gật xuống một cái, Tiêu Dật thấy vậy thì vội vã mang tập hồ sơ để ở trên đùi mình kia dùng hai tay đưa tới trước mặt Trình Kiệt một cách cung kính nhất:
“Trình tổng ngại quá, tôi ngày hôm qua đúng là đã thuận tay mang hồ sơ của mình về từ bàn làm việc của anh”
Trình Kiệt nhếch môi, tuy nhiên chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, Tiêu Dật căn bản không có tài năng nào nhìn tới được biểu hiện nhỏ đó của người phía trước:
“Cậu đúng là lớn gan thật, ngay cả đồ trong phòng tôi cũng dám trộm”
Tiêu Dật méo mặt nhưng vẫn cố gắng cười cười mang hồ sơ của mình để tới bên cạnh Trình Kiệt giải thích:
“Trình tổng tôi nào có ý như vậy đâu, thật ra là…”
Tiêu Dật còn chưa kịp nói xong liền đã bị Trình Kiệt ngắt lời:
“Thật ra là cậu sợ tôi sẽ mang hồ sơ của cậu vứt bỏ cho nên cậu mới muốn từ chỗ tôi mang hồ sơ về, ngày hôm nay đợi A Phàm tới sẽ trực tiếp đưa cho cậu ta đúng hay không? Đáng tiếc A Phàm buổi tối ngày hôm qua đã đi công tác ở Thâm Quyến rồi”
Tiêu Dật bị Trình Kiệt nói đúng ý đồ khiến cho cậu trong lúc nhất thời không biết phải giải thích thế nào cho phải, Trình Kiệt tiếp tục đánh đòn tâm lý tới đầu của Tiêu Dật:
“Cậu cũng không vừa, lý do cậu mỗi buổi sáng không tới chỗ làm mà còn đi ngược tới quán nước này chính là vì muốn tiếp cận A Phàm có phải không, muốn cậu ta giúp đỡ cậu trong cuộc thi tuyển chọn này?”
Tiêu Dật há miệng a một tiếng vội vã mang biểu cảm kinh ngạc thu lại:
“Nào có đâu Trình tổng…”
Trình Kiệt tựa lưng vào thành ghế phía sau đưa một tay về phía trước ý mời Tiêu Dật nói tiếp:
“Vậy cậu giải thích cho tôi lý do vì sao nơi cậu làm việc ngược đường chỗ này một đoạn cũng không phải ngắn mà cậu mỗi buổi sáng đều sẽ tới đây?”
Trình Kiệt rất thông minh, trước lúc tới đây hắn vẫn không hiểu tại sao Tiêu Dật lại thường đến đây vào mỗi buổi sáng, nhưng khi nhìn thấy túi hồ sơ kia ở trên bàn thì hắn đã có thể dễ dàng hiểu ra được mánh khóe đơn giản này của Tiêu Dật. Chuyện này trên thương trường chính là áp dụng câu thành ngữ mưa dầm thấm lâu, ngày ngày nói chuyện một chút nhất định sẽ có kết quả thu về.
Tiêu Dật vừa nghĩ vừa nói:
“Trình tổng, tôi là thấy nơi này pha sữa rất ngon mà giá cũng rẻ cho nên sáng nào cũng tới đây… mà chuyện tôi tới đây anh cũng quản sao?”
Trình Kiệt nhún vai:
“Không quản, bởi vì cậu căn bản không phải là nhân viên của tôi cho nên tôi không quản cậu được!”
Tiêu Dật tức giận mang hồ sơ kia cầm lại về chỗ của mình ý muốn đứng dậy ra về:
“Tôi không có thời gian cùng anh nói chuyện nữa, tôi về trước”
Trình Kiệt vẫn một dáng vẻ bình thản đó chầm chậm gọi Tiêu Dật lại:
“Đợi đã, cho dù cậu có nộp hồ sơ đó cho A Phàm thì hồ sơ của cậu cuối cùng cũng phải chuyển đến cho tôi thôi, được tôi thông qua thì cậu mới có thể vào được bên trong, trở thành một nghệ sĩ của Trình thị”
Tiêu Dật hai tay nắm chặt lại, cuối cùng vẫn chọn lựa vứt bỏ mặt mũi ngồi lại xuống ghế cười cười lấy lòng Trình Kiệt:
“Trình tổng…”
Không đợi cho Tiêu Dật nói xong, Trình Kiệt đã đưa tay về phía trước chặn lại lời của cậu:
“Không cần giải thích nhiều, tôi chỉ hỏi một câu ngắn gọn rằng cậu muốn trở thành nghệ sĩ của Trình thị hay không?”
Tiêu Dật cũng thật ngắn gọn mang đáp án trả lại cho Trình Kiệt:
“Muốn!”
Trình Kiệt nhếch môi:
“Vậy buổi sáng ngày hôm nay xếp hàng đợi nộp hồ sơ lại đi”
Tiêu Dật khó hiểu:
“Hả?”
Trình Kiệt bỏ lại một câu rồi rời đi:
“Trình thị chỉ những người có năng lực mới có thể vào, đừng nghĩ tới việc muốn lôi kéo mối quan hệ”
Rất nhanh thôi câu nói này của vị tổng giám đốc lớn kiêu ngạo nào đó liền bị Tiêu Dật nhanh chóng chứng minh rằng sai hoàn toàn. Tiêu Dật ở trong Trình thị từ nghệ sĩ cho tới nhân viên đều dốc lực lôi kéo quen biết, khiến cho Trình Kiệt trong nhất thời cũng phải đau đầu, một mắt nhắm một mắt mở để cho ai đó tùy ý lộng hành, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau đi.