Chương 3: Hàng cau
Hiên chẳng đá động gì đến chuyện mẹ nói hôm qua. Lúc ấy anh mãi nhớ đến người yêu của mình. Giờ nghĩ lại, kể ra cũng tội nghiệp cho chị Oanh thật đấy. Chị ấy cứ yêu anh Hiện cứ gọi là say như điếu đổ. Mà đấy có thể chỉ là một sự đánh lừa nhâng nháo của cảm xúc khi trái gái bén hơi nhau. Tình yêu thế là có cơ hội bật dậy chẳng khác nào như cái lò xo bi tuột ốc. Giao hòa xác thân tưởng chừng như cao cả lắm nhưng thực chất chỉ là kết quả của những chòi đạp xô cỡi dung tục tầm thường. Cảm xúc là một trò đùa sở khanh nhất. Hiên nghĩ trong đầu: Những bóng bẩy xoa mở lợn bao giờ cũng lấp lánh như một hạt cuội dưới ánh nắng chói chang của mặt trời bằng than đỏ, Dính dớp và nháy nhụa. Chả báu bở gì.
Hiên hỏi người chị gái:
– Mẹ bảo em lấy chị Oanh thay anh Hiện! Vớ vẩn không chịu được. Chị thì chị nghĩ sao?
Chị gái thường không trả lời ngay. Chị thích tiêu hóa lời nói của người khác một cách nhẫn nha chậm chạp. Chị cẩn thận trong từng lời nói như một bà cụ non, chị kiệm lời:
– Mẹ chỉ được cái khỏe thương người là giỏi?
Hiên hờ hững đáp:
– Mà cũng tội nghiệp cho chị Oanh! Chị với chị ấy, thế hai người có nói chuyện gì với nhau không?
Chị gái nhấm nháp câu nói của Hiên, một lúc sau mới nhận xét:
– Nó hận thằng Hiện nhà mình lắm
Hiên nghĩ: Không hận cũng không được. Gian díu với nhau như thế mà người ta có thể rũ sạch, ra đi như thể những lần ân ái kia chỉ là một sự trao đổi bình thường đến độ trơ trẽn nhất. Cứ làm như một kẻ có chày, một người có cối rồi đem ra giả cua chung. Đơn giản như bóc bánh trưng ra rồi chấm đường. Giống y như chuyện người ta ngứa tay, chặt ngập con dao vào thân chuối. Lưỡi dao đi sâu vào quá nữa, nhựa đùn ứa ra. Lênh láng. Tâm tư con người bị phụ bạc bao giờ mà chẳn rỉ máu. Vệt sẹo có lành đi chăng nữa thì mỗi khi trái gió trở trời vẫn khiến con người ta nhức nhối vì đau.
– Thế em cãi lời mẹ có sao không?- Hiên hỏi chị gái. Dù sao chị ấy cũng là người đọc nhiều sách.
–!!!
Chị gái lại đang nhấm nháp câu hỏi của Hiên. Đứa em lại nói tiếp:
– Em thì em chẳng muốn lấy chị Oanh chút nào. Chuyện tình cảm, không phải giống như mình đi tắm, rồi bảo như mình thay quần, thay áo.
– Rồi mẹ sẽ quên.- Chị gái sau cùng kết luận.
Cuộc đối thoại chậm rãi và ngắn ngũi ấy đã khiến Hiên an tâm nhiều hơn với quyết định của mình.
Chiều đến mẹ lại gặng hỏi Hiên. Đại thế là những câu chuyện mẹ khen cái Oanh nào là hiền lành và thật thà, nào là Oanh nhu mì lễ phép:
– Trăm tội cũng tại thằng Hiện nhà mình mất dạy. Mẹ xin con đấy, Hiên ơi! Dù sao đấy cũng là giọt máu nhà mình, lọt sàng xuống nia. Chẳng đi đâu mà thiệt cả, con ạ.
– Nhưng con không thể lấy người ta được!- Hiên cãi lại.
– Sao lại không? Trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng. Chẳng phải là chuyện long trời lở đất! Mày làm gì mà cứ giãy lên như đĩa phải vôi như thế!
– Con đã có người iu rồi! – Hiên nói toạc ra.
– Đứa nào đâu? Có bao giờ tao thấy mày quen con bé nào đâu mà bảo! – Bà mẹ không tin lời cậu con trai.
– Chả lẽ chuyện gì của con mẹ cũng phải biết! – Hiên bắt đầu cục với mẹ một cách vô cớ.
– Lại không à? Ơ hay cái thằng này, tự nhiên hôm nay hay nhỉ.- Bà mẹ tỏ ra bất ngờ với thái độ của cậu con trai.
– Đã bảo không là không. Mẹ cứ thích dây vào chuyện của người khác để làm gì. Chả lẽ anh Hiện anh ấy ốc chán bây giờ đến lượt con đi đổ vỏ, à. – Hiên cãi mẹ, chưa bao giờ anh tỏ ra vô lễ với mẹ như thế!
– Ốc với chả vỏ! Mày nói chuyện nghe hay lắm. Máu nhà mình chứ có phài máu hàng xã đâu mà mày ăn nói ngỗ ngược như thế! Nói như thế mà mày nghe được à?
Nước mắt chạy quanh thật nhanh từ đôi mắt vốn đục lờ đờ sẵn của mẹ. Thần kinh của Hiên co rúm lại. Anh chẳng bao giờ muốn làm cho mẹ buồn. Cả đời mẹ đã quá khổ. Từ ngày anh có trí khôn tới giờ, đời mẹ cứ như miếng chanh, vắt kiệt sức đến khô đi vì ba chị em của Hiên.
Anh Hiện ác như giống chó. Hành hạ mẹ cả đời chưa đủ, giờ còn bắt Hiên phải hi sinh. Tệ bạc lắm quá! Mẹ thương anh ấy nhất nhà. Thế mà anh ấy đã không biết ơn, cuối cùng còn bỏ lại cái Oanh để mẹ phải đau lòng khó xử.
Hiên cảm thấy bất lực. Giá như thân xác của anh có thể được chẻ tách đôi ra như một cây tre, anh nhất định sẽ bù đắp cho mẹ. Đằng này chuyện hôn nhân không thể nói ví đơn giản như thế được. Hiên lảng tránh tia nhìn của mẹ:
– Đợi chị Oanh đẻ xong, ta sang ta ẵm cháu về! Việc gì mẹ cứ phải rối lên như thế.
– Thế nghĩa tình ở đâu ra, Sống cũng phải có tình có nghĩa chứ!
Hiên im lặng. Anh chẳng thể giải thích được điều mà anh muốn nói. Tình yêu và hôn nhân là những chuyện con trai không thể diễn tả rõ ràng trọn vẹn với mẹ ruột của mình được. Hiên đưa tay lên gãi đầu, một cử chỉ bối rối thường gặp của cánh con trai. Mẹ hiểu được hình như đang cáu, giọng mẹ chợt mềm hẳn lại:
– Mày có người yêu nhưng có ăn nằm với người ta đâu mà rộn lên như thế. Đàng này cái Oanh, bụng thì một ngày một càng phưỡn ra. Con gái như cái hoa, nở toét nhòe rồi thì chó đứa nào nó lấy! Con gái đàn bà thì khổ thế đấy! Khôn ba năm dại một giờ. Mày nghe mẹ, thương mẹ đi, Hiên nhé.
Hiên không thể cãi mà cũng không thể trả lời mẹ được. Những câu nói miềm mõng luôn là những sợi chão cột chặt lưỡi con người ta nhiều nhất. Hiên bị dồn vào chân tường bằng sự khẩn thiết trông đến tội nghiệp của mẹ. Cuối cùng anh phải đấu dịu:
– Thôi từ từ mẹ nhé! Chuyện đâu vẫn còn có đó mà.
Mẹ biết không thể ép Hiên được. Già néo sẽ đứt dây. Hơn nữa Hiên đã nói là nó đã có người yêu. Vì thế bà mẹ chỉ biết trông mong vào thằng con trai có hiếu sẽ thay đổi ý kiến.
Buổi chiều hôm ấy vào bữa cơm cả nhà chẳng ai nói với ai câu nào. Hiên ăn đúng hai bát rồi đứng lên. Bà mẹ cũng nhai đến cà chục miếng trầu mà miệng vẫn nhạt. Chị gái thì cắm vào cuốn truyện cũ nát mượn của người ta mà chẳng biết thế nào là hại mắt.
Đêm buồn như ánh đèn dầu. Hắt hiu. Leo lắt.