Chương 29: Canh cua
mùa mưa đi qua. Mùa nắng ập đến.
Những vệ cỏ một dạo xanh mướt mắt giờ đây đang ngả sang một thứ màu nâu. Những cộng cỏ khô cằn cỗi cứ đứng im. Trong suốt mùa mưa chúng đã nở hoa và kết hạt, giờ thì tất cả đã khô cứng. Chỉ cần mồi lửa châm vào là tất cả sẽ bốc cháy. Ngay cả những con châu chấu một dạo xanh thẫm bây giờ cũng đã đổi màu biến thành màu nâu.
– Sao lại có loại châu chấu màu nâu hả Hà?
– Tại vì châu chấu phải biến đổi màu cho hợp với màu cỏ để không bị những con chim ăn mất!
– Ai bảo mày thế? – thằng Hiên hỏi.
– Đọc trong sách. – Thằng Hà trả lời. Sự thực thì nó nghe được ai đó đã kể với nó như thế.
– Mày giỏi thật, cái gì cũng biết cả. – Thằng Hiên khen bạn.
Một con tắc kè đang nằm gần đấy cũng có màu nâu. Nó nằm trên một nhánh cỏ sậy khô. Thằng Hiên nhận xét:
– Thế con tắc kè màu nâu kia cũng đang đánh lừa chim à.
– Không! Nó đánh lừa để dễ bắt châu chấu hơn! – Thằng Hà mỉm cười giải thích.
– Ai bảo với mày như vậy?
– Tự nghĩ trong đầu ra.
Ở đời con người cũng phải như thế. Vỏ bọc bên ngoài chính là những ngụy trang để chúng ta đối diện với đời. Chẳng có gì là ầm ĩ cả. Dòng chảy tư duy của ta và của người khác cũng thế, chẳng ai có đủ can đảm để sống với chính con người thật của mình. Cảm xúc không có chân dung thực nên chẳng ai biết nó cụ thể như thế nào? Chỉ có chúng ta mới biết được mình đang bơi trong dòng nước mát hay đang ngụp lặn trong một vạc dầu đang sôi sùng sục. Cứ thế! Chúng ta cần có những vỏ bọc để tồn tại giữa dòng chảy, vốn luôn đầy những tai họa bấp bênh của cuộc đời.
Một người đàn ông chung thủy, không chịu lấy vợ vì một mối tình. Vì thế người ta sẽ nói rằng anh ta đang thủy chung với một người đàn bà và người đàn bà đó thật may mắn. Tất nhiên là mặt trái của bức tranh sơn dầu chỉ là một mặt phẳng loang lổ những vết mực thấm qua, lem luốc và thô ráp. Chỉ có người trong cuộc mới biết đâu là hư, đâu là thực, đâu là đánh lừa và đâu là sự thật.
– Hà ơi! Tao muốn dạy cho mày cái này.
Thằng Hà đang rón rén định bắt một con chuồn chuồn ngô cho con két của mình ở nhà thì thằng Hiên gọi. Nó giật mình, con chuồn chuồn bay vù đi mất.
– Hà ơi! Coi này.
Quay lại nhìn, thằng Hà không thể nào tưởng tượng được. Trước mắt nó, những gì nó nhìn thấy đã vượt qua tất cả khung tư duy cảm xúc trước đó.
– Sướng lắm! – Thằng Hiên kể. Hình như với nó thì khi tìm ra điều gì mới lạ, nó đều có trách nhiệm phải kể ra cho thằng Hà nghe. Đôi mắt thằng Hiên lim dim, miệng nó như đang cười.
– Thử đi! – thằng Hiên khuyến khích.
Não thằng hà tê liệt. Cảm xúc dâng lên rất mạnh. Nó thật sự đã biết đến điều đó qua một lần vô tình cọ sát.
Chúng ta vẫn thế, trong hành trình kinh nghiệm của mình vẫn là những cái vấp chân rất bất ngờ. Một lần ta phát hiện ra một cây ổi mọc hoang, quả chín bị dơi khoét quá nửa. Thế là từ đó ta hay mon men vào vườn hoang thăm ổi. Bao giờ cũng là những phần thưởng khó quên. Thằng Hà không phải là không biết về chuyện tự sướng, nhưng nó vẫn nghĩ đấy là những điều rất riêng. Riêng đến độ không thể chia sẻ với ai được.
– Nhanh lên! Hơi thở thằng Hiên gấp hơn.
Thằng Hà vẫn đứng sững. Nó không thể hiểu được điều gì đang xảy ra? Buổi trưa nắng gắt. Con đường vắng và chỉ có những vạt cỏ khô màu nâu. Con tắc kè đã biến mất. Những con châu chấu cũng biến mất. Không gian biến mất. Chỉ có những ngón tay của thằng Hiên vẫn quyết liệt với một động tác càng lúc càng nhanh hơn, gấp gáp hơn.
Hình thể và vận tốc. Kích thích và cọ xát. Bàn tay tăng tốc và hơi thở căng cứng. Tòan thân thằng bé tê liệt. Đôi mắt của nó rơi thẳng xuống vực thẳm, óc nó sưng tấy khi các tế bào thần kinh bắt đầu rung lên với một tần số quá sức chịu đựng của tư duy quá mỏng giòn, yếu ớt.