Chương 33: Bất ngờ
Hà cùng vác xà beng và xẻng đi đào huyệt chôn con của Oanh khi trời vừa hưng hửng sáng. Trong ánh mắt của Hiên là một sự trống trải rất sâu. Chỉ qua có một đêm mà Hiên có vẻ già thêm mấy tuổi. Anh lặng lẽ hơn, hình như tâm thần vứt bỏ tại nơi nào đó của một cõi riêng rất xa xôi.
Hà vì thế cũng không dám nói gì nhiều. Hai người họ chọn một mảnh đất khá cao trên một gò đất rộng. Rải rác quanh đó đã có những ngôi mộ khác được đắp lên. Vì mưa gió bạt ngàn, những ngôi mộ bằng đất bị gió mưa xâm thực, mòn nhẵn như những ụ mối con con.
Hà không thể tham gia ý kiến được. Anh biết sự im lặng là điều Hiên rất cần trong lúc này. Hà chỉ biết quan sát từng cử chỉ của Hiên để làm theo. Có lúc anh chàng đứng im cảm thấy mình rất thừa thãi. Hiên hùng hục văm xà beng xuống nền đất cứng.
Bao giờ cũng vậy, nơi chôn người là những mảnh đất không thể khai khẩn trồng trọt được. Chẳng biết có phải người sống luôn bạc bẽo tính tóan thiệt hơn với người ch.ết? Hay đấy chỉ là chẳng có ai có can đảm lấy một khỏang đất tốt để làm nghĩa trang chôn người! Mà cũng có thể do không bao giờ được cày bừa khai thác nên những mảnh đất chôn người vì thế đã không trở nên màu mỡ. Làm gì có ai đổ mồ hôi và bón phân trên những mảnh đất ấy. Chỉ có nước mắt. Có thể như thế lắm! Nước mắt làm cho nghĩa trang trở thành khô cằn đá sỏi. Phân và mồ hôi mới làm cho đất tốt phì nhiêu.Nắng bắt đầu lên. Hiên vẫn hì hục đào huyệt chôn con. Anh đào đất không biết mệt. Mồ hôi vã ra như tắm. Hà muốn để Hiên giải lao nhưng không dám mở lời. Anh biết không thể nói bấ cứ điều gì được. Sự im lặng trong lúc này là rất cần thiết.
Cuối cùng Hiên bật lên khóc.
Sức lực nơi người đàn ông dường như tan biến theo nước mắt. Anh dựa vào cây xà beng như thể anh không đứng vững được nữa. Hà ngồi xuống rồi lấy hai tay đặt lên vai Hiên, anh cố gắng truyền cảm xúc của mình lên người Hiên. Trên khuôn mặt của Hà cũng đang có những giọt nước mắt.
Anh thương con bé lắm, Hà ơi!
– Em biết! Nhưng con bé đâu có muốn anh buồn như lúc này. – Hà nói nhỏ.
– Hà ơi! Nó là đứa trẻ đáng thương! Anh có lỗi với nó. Với mẹ của nó…
Hà gỡ nhẹ cây xà beng ra khỏi tay Hiên rồi tiếp tục đào. Anh văm mạnh cây xà beng xuống đất như muốn trút hết những bất lực của mình vào lòng đất cứng. Hiên vẫn ngồi im như tượng. Hà càng hăm hở hơn với tất cả sức lực của mình. Chỉ mới có ba phút mà bàn tay của Hà đã trượt da, phồng lên, bỏng rát. Không màng. Anh tiếp tục đào. Lỗ huyệt sâu dần hơn và bắt đầu đi vào một lớp cát pha sỏi. Anh phải lấy xẻng để hất những mảng đất lên bờ. Đào cho đến khi cái huyệt đã sâu gần đến ngực thì Hiên nói:
– thôi sâu đủ rồi em ơi!
–!!!
Hà không nói. Anh vẫn cố đào sâu hơn. Trong tâm tưởng của mình, anh tin rằng đấy là điều anh duy nhất có thể chia sẻ, để Hiên biết được anh đã cố gắng. Dù sao thì Hà chỉ có thể làm được những điều gì anh có thể. Và anh luôn muốn làm tất cả mọi điều tốt đẹp cho Hiên. Trong phút đặc biệt này, hành động là kênh trao đổi duy nhất khi ngôn ngữ đã thật sự trở thành bất lực.
Vì thế Hà vẫn muốn đào sâu hơn. Hình như anh cũng muốn chôn sâu hiện thực nỗi đau của chính mình.