Chương 50: Giò lụa
Oanh nhìn chồng:
– thì ra con và em đều được Hà cứu sống! Nhưng tại sao anh không nói gì hết? Tại sao anh giấu em? Tại sao em không có quyền tri ân người đã giúp gia đình ta.
Hiên nhìn vợ, anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của vợ:
– Anh mắc nợ Hà cả cuộc đời anh! Sống với em, anh có được đời sống vật chất và danh dự xã hội. Gần Hà, anh tìm thấy tình cảm ở một thế giới khác! Chính anh đã ép Hà tiếp nối quan hệ với anh. Cậu ta yếu đuối lắm! Anh sợ em biết chuyện của anh và Hà, tất cả sẽ bị phá hủy.
– Bây giờ chúng ta phải làm sao? Em phải nói gì với con đây!
– Tự anh sẽ giải quyết việc này. – Hiên an ủi vợ.
Đêm nằm bên vợ, Hiên cảm thấy xấu hổ. Anh chán ghét sự bất lực hòan cảnh kinh tế của mình. Dạo gần đây nhà anh có được sinh họat khá hơn cũng cho Hà đã âm thầm kín đáo giúp anh. Hiên không muốn lợi dụng Hà nhưng không từ chối được. Kể từ khi cô Mệ bị tai nạn giao thông qua đời, ba của Hà bây giờ là một công dân về hưu Canada vẫn gửi tiền về cho con trai khá đều đặn. Hiên không nhận thì Hà bảo đừng gặp nhau nữa.
– Anh đừng ngại gì cả. Anh biết chúng ta đến với nhau không phải chỉ vì tiền bạc.
– Nhưng anh đã chẳng làm được gì cho em! – Hiên ngần ngại nói.
– Thì nhận sự giúp đỡ của em đi. Hãy coi như em là một phần hạnh phúc của anh.
Rồi thì Hiên lại cầm tiền. Hai người họ lại ân ái, lại yêu thương, lại chia tay. Lần nào trong lòng cũng chất chứa những niềm thương cảm khôn nguôi.
Hiên yêu Hà thật sự, giằng xé những lần mặc cảm vì đã không thật sự trung thành với Oanh thỉnh thoảng vẫn trỗi lên. Tuy nhiên, Hiên nghĩ anh không thể không yêu thương Hà khi Hà đã quá quan tâm đến anh, hy sinh gần như trọn vẹn vì anh.
Mỗi lần Hiên được sống bên Hà mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc sung mãn thật sự. Hình như đó là mới là thứ tình yêu mà chính anh mới cảm nhận được. Còn sống với Oanh, hình như đấy chỉ là tình bạn có nền tảng liên quan đến mập hợp thể xác chứ không thể trọn vẹn như anh đã sống với Hà. Rồi sự ra đời của thằng Huy mới biến đổi vị trí của Oanh ngang bằng được với Hà. Đôi lúc hiên đã tứng tính tóan một cách sòng phẳng như thế!
Cứ thế, dòng xóay cảm xúc đã khiến Hiên phải xé đôi mình ra để trôi vào hai quỹ đạo. Oanh tuyệt nhiên không nhận ra mình đang cầm trên tay một xác ve khô, tiếng ve thì Hiên đã trao tặng cho Hà lâu rồi. Một người được xác ve, một người được tiếng ve kêu. Cuộc đời đôi khi nghiệt ngã không thể nào hình dung được.
Với Oanh, kể ra Hiên thật sự là một mẫu đàn ông lý tưởng. Anh không cờ bạc, không rượu chè, không vũ phu, không trai gái. Nhưng hóa ra lâu nay ngưởi đàn ông mà chị sống chung là người luôn đem theo một mối tình. Oanh bao giờ cũng tin Hà chỉ là một người bạn tốt của Hiên. Bây giờ thì chị đã hiểu ra tất cả.
– Anh ơi! Chúng ta mắc nợ Hà nhiều đến thế sao? Em có nên rút lui không, hả anh?
– Em điên hay sao? – Hiên vuột miệng. – chúng ta không thể phá vỡ tất cả những gì Hà đã xây dựng!
– Nhưng thật sự chỉ có hạnh phúc bên Hà. – Oanh chua xót nhận xét.
Hiên bóp nhẹ vào vai vợ:
– anh không thể mất cả em lẫn Hà! Anh không thể mất ai được. Anh không thể mất tất cả những gì anh đang có. Hãy thương anh đi em! Hãy thương cho cả hai đứaanh, đi em!
– Anh Hiên! Em chỉ trả lại cho anh những gì anh cần thôi.
– Anh cần em, cần con. Đúng là anh cần Hà nữa, nhưng giữa anh với Hà chỉ là một thế giới rất riêng. Hãy hiểu cho anh. Đừng phá hủy anh. Đừng gây đau khổ cho Hà, Oanh ơi! Em bỏ đi, giữa anh và Hà cũng sẽ chấm dứt! Anh không có can đảm với điều đó!
Oanh lắc đầu:
– Hiên ơi! Em thật sự thương anh! – Oanh khóc.
– Em đừng bao giờ bỏ đi. Anh không thể mất em và con, nếu vậy anh không sống được đâu.
Trong mắt Oanh, Hiên thật sự là một người chồng tốt. Và anh cũng là một người đàn ông yếu đuối, đáng thương yêu nhiều hơn là đáng trách. Oanh xúc động khi nhận ra Hiên là một người đàn ông chung thủy, vì thế chị không thể nào mà ghen được nữa.
Chẳng hiểu sao, Oanh chợt nghĩ chị vẫn còn là một người phụ nữ may mắn hơn nhiều người đàn bà khác. Vì chị có Hiên, có con và có cả một người đàn ông luôn đứng bên ngoài hy sinh hạnh phúc cho gia đình chị