Chương 17

Hôm nay là một ngày đẹp trời!
Buổi chiều, trời nắng chói chang nhưng không nóng gắt. Mây quang đãng, gió mát rượi.


Dù chẳng nhìn thấy gì ngoài kia, thế nhưng Sasuke vẫn cảm nhận được những tia nắng đã không còn gay gắt như hôm nào, chiều nay dường như bầu trời trở nên mát dịu một cách kì lạ. Gió từ biển thổi vào mỗi lúc một nhiều hơn, không khí thật trong lành.
Một cảm giác khoan khoái.


Đúng là thời tiết, luôn có những biến chuyển không ngờ, khiến các nhà khí tượng cũng chẳng kịp xoay chuyển theo.
Và tâm tình con người cũng thế, khiến chủ nhân của nó chẳng kịp thích nghi mỗi lần nó đổi tính.


Một nỗi xao xuyến vô định, Hắn nhìn về phía cửa, chăm chú lắng nghe tiếng chuông buổi chiều, lúc đầu mới tới đây, hắn có chút khó chịu, nhưng dần dần hắn cũng quen, thậm chí còn nhớ rất rõ giờ giấc tiếng chuông ngân vang. Bao nhiêu tiếng. Thoạt đầu nghe rất chói tai, nhưng nếu cảm nhận từ tâm nó mới êm đềm làm sao, khiến tâm hắn trở nên bình lặng. Nhịp chuông cuối cùng vừa dứt, hắn xoay đầu nhìn phía cửa, hồi hộp mong chờ người con gái kia, mở cánh cửa phòng bước vào.


Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Mười phút trôi qua, cánh cửa vẫn đóng kín, âm thanh tĩnh lặng thật khiến người ta nôn nao.
Mặc dù nôn nao tuyệt nhiên hắn không tỏ ra cáu gắt hay khó chịu. Hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, thế nhưng thời gian cứ thế trôi qua, cô thì vẫn chưa thấy đâu, hắn cũng trở nên suốt ruột hơn.


Tại sao cô chưa tới? Hay cô không còn tới đây nữa? Có phải chuyện hôm qua?
Bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà, hắn giật mình thoát dòng suy tư.
Không phải cô. Sasuke khẳng định. Hinata không bao giờ phát ra những âm thanh khó chịu mỗi khi tới đây, cô luôn giữ yên lặng.


available on google playdownload on app store


Tiếng gõ cửa vang lên, hắn thở hắt, cảm giác khó chịu, chẳng muốn gặp nhưng người không cần gặp.
- Tôi là y tá, tôi vào được chứ?
Giọng một cô gái, rõ ràng, dễ chịu, nhưng không phải giọng cô.
- Vào đi. Hắn đáp khô khốc.


Cánh cửa mở ra, một tiếng "Cách" như hòn đá thả xuống nước. Cánh cửa được đóng lại.
- Anh gọi có chuyện gì vậy?
Cô gái tiến tới đứng cuối giường nhìn hắn chờ đợi, xem hắn cần gì. Sasuke chẳng có phản ứng nào rõ ràng. Có nhầm lẫn chẳng? Hắn có gọi ai hay có yêu cầu nào đâu.


Cô gái vẫn nhẫn nhại đứng đó nhìn hắn không rời.
Im lặng.
Chợt nhớ ra lúc nãy hắn lỡ tay nhấn vào chiếc chuông đặt trên giường. Nếu đã tới thì tiện thể hắn muốn biết hôm nay cô có tới không.


- Lọ lem! y tá nhíu lông mày lắng nghe một cách khó hiểu. - Ý tôi là Cô gái đó đâu rồi? sao giờ này chưa tới?
Y tá đưa mắt đảo khắp phòng, giờ mới nhận ra sự vắng mặt của cô.
- Tình nguyện viên chưa đến sao? Tôi cũng không rõ nữa.
Cô gái đáp, thật sự không biết.


Cảm thấy thất vọng, hắn yêu cầu cô gái ra ngoài.
- Cô có thể đi rồi. Hắn nói bằng một giọng vô cảm.
- Vâng, nếu cần gì hãy gọi, chúng tôi luôn sẵn sàng phục vụ.


Dù trong lòng không muốn, nhưng cô gái cũng chẳng biết làm gì để có thể ở lại. Tỏ vẻ tiếc rẽ cơ hội được chăm sóc cho hắn, vội xoay đầu rời đi. Cánh cửa đóng lại.
Hắn lại một mình trong phòng.
Rốt cuộc tại sao cô chưa tới?


Ba mươi phút rồi một tiếng trôi qua, thêm hai mươi phút nữa, cô vẫn chưa có mặt.
Sasuke thật sự không chịu nổi sự chờ đợi vô vọng này, chẳng có tin tức nào từ cô.
Chưa bao giờ hắn kiên nhẫn như thế.
Chưa bao giờ hắn chờ đợi ai hay bất cứ điều gì mà không tỏ ra cáu gắt, bực bội.


Chưa có ai khiến hắn rối bời trong suy nghĩ như cô.
ch.ết tiệt! hắn đã đạt tới giới hạn đó.
Cái quái quỷ gì đang xảy ra, cô rốt cuộc có tới hay không?
Hắn bấm chuông liên tục như muốn phá hỏng nó để yêu cầu ngay một lời giải thích từ phía bệnh viện.


Rất nhanh chóng một cô y tá bước vào, lập tức ngậm ngùi nhận ngay cơn tức giận của hắn.
- Xin anh hãy bình tĩnh. Tôi thật sự không biết, tôi chỉ là y tá, không rõ về vấn đề này. Giọng cô ta van nài, run rẩy gần như sắp bật khóc.
- Gọi ngay người phụ trách tới đây. Hắn ra lệnh, thật sự quá sức nhẫn nại.


- Vâng, tôi đi ngay.
Chi chờ có thế, cô gái bước nhanh ra khỏi phòng.
Hắn lại chỉ còn một mình.
Tại sao hắn nổi nóng vô cớ?
Thêm một lần nữa, cánh cửa mở ra, lần này đích thân người chịu tránh nhiệm với các tình nguyện viên tới.
- Anh cần gặp tôi.


Đúng tác phong làm việc chuyên nghiệp. Người phụ nữ nói giọng hòa nhã.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hắn hỏi, chán nản khi mãi không thoát khỏi suy nghĩ về cô.
- Anh có ý gì? Người phụ nữ vẫn nhẹ giọng cất lời, rõ ràng chưa hiểu ý hắn.


- Tôi hỏi cô gái chịu trách nhiệm chăm sóc tôi đâu rồi. Sao giờ này con chưa tới.
Sasuke nói lớn tuy nhiên thay vì cư xử thiếu thấu hiểu, hắn vẫn cố làm cho giọng nói trông điềm tĩnh nhất.


Chút ngạc nhiên trước thắc mắc từ hắn, người phụ nữ này vẫn chưa hay biết gì, vẫn cứ nghĩ Hinata tới đúng như bao ngày.
- Anh vui lòng chờ cho một lát, tôi sẽ liên lạc với người phụ trách bên kia.
Hắn lặng im không nói gì.
Người phụ nữ đi về phía cửa sổ, lấy điện thoại gọi ngay cho viện trưởng.


Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, thế nhưng nội dụng rất rõ ràng và cần thiết. Đoạn bà ta quay lại nhìn hắn giọng thuyết phục.
- Tôi đã liên lạc với họ, xin anh vui lòng nhẫn nại chờ thêm chút nữa. Có lẽ cô ấy đang trên đường tới.


Hắn không nói gì, ít ra thông tin đó giúp hắn thoải mái hơn. Người phụ nữ vẫn đúng đó chờ đợi một phản ứng tích cực từ hắn.
Sasuke đưa tay lên ra dấu cho bà ta ra ngoài, hắn cần chấn chỉnh lại trạng thái của mình trước khi gặp cô.


Căn phòng một lần nữa chỉ có mỗi hắn. Thật lẻ loi, trống trãi. Cứ như vắng cô nó không còn nơi mà người ta muốn ở nguyên một chỗ thật lâu.
oOo


Hinata loảng choảng giữ khoảng không vô định, bàn tay cố đưa ra víu lấy tay gã, thế nhưng không thể, trước khi ngã người về phía sau cô vẫn còn thấp thoáng thấy khuôn mặt thất thần gã nhìn cô.
Cú lộn vòng nhanh đều rồi dừng hẳn.
Rầm!


Một âm thanh vang vọng, đầu óc quay cuồng, cô nằm đó chơi vơi giữa sự sống và cái ch.ết. Trước khi mọi thứ chuyển thành màu đen hoàn toàn, đôi mắt cô mơ màng nhìn thấy mụ chạy ra, há hốc miệng, trân trân nhìn mình, cô thề rằng cô đã thấy tiếng mụ thét lên với người đàn ông kia.


- Ông đã làm Cái quái gì thế này?
Tầm nhìn mập mờ, Mọi thứ đã chuyển đen. Cô rơi xuống vực sâu thăm thẳm, chẳng một tia sáng nào lọt qua.
Cô đang ở đâu? Chẳng đau đớn cũng chẳng vùng vẫy.
Tất cả không xác định.


Tai cô nghe thấy những tiếng ù ù rồi tắt hẳn, cô hoàn toàn mất ý thức.
oOo


Sasuke vẫn ngồi đó, tựa lưng vào thành giường, mắt không thôi hướng ra cửa sổ, tiếng chuông nhà thờ đã kết thúc từ lâu rồi, nhưng Hinata vẫn chưa tới. Hắn chưa thôi nghĩ vu vơ, không biết liệu rằng có phải do sự việc hôm qua nên cô muốn tránh né hắn.


Cảm giác không tìm ra câu trả lời khiến tâm can hắn đảo lộn, chưa bao giờ hắn như thế này, rốt cuộc là tại sao? Hắn đã ngồi như thế gần hai tiếng đồng hồ, biết bao nhiêu người ra vô phòng hắn, nhưng cô thì mãi chưa xuất hiện. Hắn thấy lòng nôn nao lắm, có chút bất an vô cớ. Tự hỏi hay là cô đã xảy ra chuyện gì?


"Tách"
Chiếc ly trên tay hắn rơi xuống sàn, tạo ra một âm thanh chói tai. Sasuke đã rất cẩn thận, thế nhưng vẫn để xảy ra tình trạng đó, khi đặt chiếc ly lên bàn ngay bên cạnh, hắn cứ ngỡ đã đẩy nó vào phía trong, nào ngờ chỉ mới ngay mép bàn hắn đã buông tay, vậy là chiếc ly chơi vơi rồi rơi xuống.


Bỗng cánh cửa mở ra lần nữa.
Là cô phải không? Hắn chẳng kìm nỗi sự phấn khích nói ngay không chờ người ngoài kia lên tiếng.
- Lọ Lem!
Sasuke hi vọng chính là cô, nhưng ngay sau đó cảm giác hụt hẩng lại trỗi dậy kéo theo một sự lo sợ không xác định.
Hôm nay, Hinata không thể tới.
oOo


Mụ đứng trơ giây lát, hai tay che miệng không thốt nên lời, rồi khi phát hiện ra bạn trai mụ đang đứng trên kia thái độ sững sờ, chân tay thì run rẩy, mụ mới ý thức lại điều gì đang xảy ra.
- Ông đã làm cái quái gì? Mụ thét lên đầy tức giận.


- Tôi...tôi chỉ...gã lắp bắp chẳng biết phải nói gì, mụ nhướng mày khi nhận ra bộ trang phục thiếu chỉnh tề của gã, chiếc khóa quần còn chưa kịp kéo lên, mụ chợt hiểu ngay.
- Tên khốn nại, sao ông dám làm thế. Mụ gằn giọng trong một cơn sôi sục, bỏ qua tình trạng của Hinata.


- Tôi...chỉ là không kiềm chế được. Gã thanh minh bằng một giọng sợ hại. Đoạn quay qua nài nĩ mụ: - Bà Nghe tôi đi, chúng ta giải quyết chuyện đó sau, giờ làm thể nào với nó đây?
Gã run cầm cập nhìn mụ khẩn thiết van xin. Như thể giờ đây mụ chính là vị cứu tinh của gã.


Tsunade thu cái nhìn ch.ết chóc về, Đoạn cả hai nhìn xuống cô, mụ bỗng thấy sợ hại, cô đã ch.ết hay chưa? Dù nhiều lần có ý nghĩ mong cô ch.ết cũng như muốn giết ch.ết cô, thế nhưng ngay lúc này sự thật đã thành thì mụ lại chẳng vui vẻ tí nào, thậm chí là hoảng sợ vô cớ.


Đi đêm lắm có ngày gặp mà là đây. Mụ gây ra nhiều tội ác cho Hinata tất nhiên sợ rằng nếu cô ch.ết sẽ trở về ám ảnh mụ.
Cả hai hoang mang không biết nên làm gì. Gã đứng đó lúng túng gạt mô hồi lạnh trên khuôn mặt tái xanh đi.


Mụ vẫn đứng trơ ra như đá, cho tới con quỷ trong mụ lên tiếng dễn đường, mụ sốc lại tinh thần, nhấc đôi chân run lẩy bẩy lại gần cô, mụ cuối xuống đặt tay ngay mũi, xem cô đã tắt thở chưa, ồ vẫn còn thở, nhưng rất yếu, và máu thì vẫn không ngừng chạy ra, mụ lập tức rụt ta lại trong một động tác nhanh gọn, như thể chạm vào cô cũng có thể khiến mụ ch.ết sợ.


Mụ thôi nhìn cô, ngước lên người đang ông đang nín thở chờ đợi kết quả, gã hoảng loạn không kém mụ trước sự việc quá đường đột.


Gã vẫn không tin mình vừa làm gì, gã tự hỏi có đúng gã đã giết cô? Gã đứng đó run rẩy, chưa bao giờ nghĩ tới tình huống tồi tệ này, cô kháng cự quyết liệt và rồi gã chẳng biết làm gì, gã quá bất ngờ nên đã buông tay cô ra.
Đây là tai nạn? Liệu gã có bị kết tội giết người?


- Mau đưa nó đến bệnh viện đi. Bỗng gã cất giọng nói sợ hãi. Dường như có chút ý thức trước sự việc nghiêm trọng.
- Ông điên sao?


Mụ gắt lên, gần như đã hoàn toàn đủ tỉnh táo để xứ trí sự việc. Gã nhìn mụ ánh mắt hoang mang không rõ mụ muốn gì, gã sẽ bị buộc tội giết người nếu cô ch.ết. Và gã thì không muốn điều đó, hoàn toàn không.


- Nếu bọn họ hỏi tại sao nó ra nông nổi này chúng ta biết nói sao, chưa kể cảnh sát có thể sẽ nhúng tay vào.


Mụ nói, vẻ cẩn trọng, chuyện này thật nằm ngoài tầm kiểm soát của mụ. Nghe mụ nói gã trở nên hoảng loạn hơn, không ý thức được nên ngồi xụp xuống cầu thang, cơ thể run rẩy rơi vào bất an trước hành vi của mình.


- Nghe đây, bây giờ chúng ta chung một con thuyền, ông phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Mụ nói, trong trạng thái tâm lý ổn định, sự cố ngoài ý muốn này không phải bất lợi cho mụ, ngược lại thì đúng hơn, mụ đã nắm được thóp của gã đàn ông nguy dốt, háo sắc kia.


Gã ngẩng lên nhìn xuống mụ, đang lúc cuỗng trí gật đầu chấp nhận, chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Mụ hài lòng, cười thầm trong bụng, rồi động não suy nghĩ làm sao giải quyết, bỗng tiếng Karin cất lên khiến mụ giật mình trở lại với hiện thực.


- Mẹ! - Mụ rối rít đáp lời con gái - Mẹ vào ngay. Đoạn mụ quay nhìn gã, lên tiếng như ra lệnh.
- Đưa con bé lên gác, xử lí ngay vết máu, đừng để ai khác biết chuyện này. Chúng ta cần thảo luận một cái cớ hoàn hảo nếu như có ai đó biết việc này, và cảnh sát nhúng tay vào.


Dứt lời mụ quay đi, bước tới phòng Karin trước khi ả chờ đợi quá lâu, lại mò ra ngoài thì hỏng chuyện.


Đang lúc mất phương hướng, lời mụ như cứu cánh, Gã vội trấn tĩnh, loảng choảng lao xuống, làm đúng y như lời mụ, gã bế Hinata lên, tuyệt nhiên tránh nhìn vào khuôn mặt càng lúc càng xám xịt, tím tái của cô.
Gã thấy ớn lạnh khi tiếp xúc với cơ thể dần lạnh ngắt đó.


Sau khi đặt cô nằm xuống chiếc giường trên gác séc, gã tốt bụng kéo tấm mềm đắp lên cho cô. Rồi vội vã rời khỏi, trong phòng cô tạo cảm giác rùng rợn cho gã.


Mặc Hinata nằm đó sống ch.ết ra sao, gã cùng mụ vào phòng bàn bạc mọi chuyện sao cho có ai hỏi hay có nghi ngờ gì nếu Hinata đột nhiên ch.ết còn có cớ mà nói.
oOo


Hai bờ vai run run, Tenten nắm chặt hai tay, hàm răng nghiến chặt khi chứng kiến toàn bộ sự việc. Âm thành hai hàm răng cô va vào nhau, tạo cảm giác rùng mình cho người nghe. Bỗng cô đưa tay lên cao như thể sắp hành động gì đó. Temari quan sát hướng mắt của cô, thì ra Tenten đang nhắm vào gã đàn ông kia, đoán biết Tenten sắp làm gì, Temari vội với tay ra ngăn lại.


Gã đang hấp tấp kéo chiếc mền cho cô, chợt giật mình khi chiếc tủ gần đó ngã xuống sàn, rõ ràng Tenten muốn trừng phạt gã.
- Cô có biết mình đang làm gì không?
Temari gắt lên trước hành động vi phạm đạo đức của một thiên thần, cũng may cô kịp thời ngăn cản.


- Tôi chỉ đang thay trời hành đạo, hắn ta đáng bị như vậy.
Tenten gào lên, giật lại tay của mình.
- Cô có biết hành động ngu ngốc đó mang lại hậu quả ra sao? Đừng có quên cô là thiên thần.


- Thiên thần thì đã sao. Chẳng lẻ cô không có cảm xúc, đừng nói với tôi cô vẫn trơ như đá khi nhìn Hinata đang thoi thóp trong đau đớn.
Tenten nói, giọng đột nhiên nghẹn lại, nơi khóe mi nước mặt đã ứa ra.
- Tôi biết, nhưng chúng ta không được phép làm thế.


Temari nhẹ giọng, có cái gì đó đang chắn nơi cổ hỏng cô, thật khó chịu.
- Thật tàn nhẫn! sao chúng dám gây ra tội ác như thế với một cô gái thánh thiện như Hinata, chúng đáng bị trừng phạt, tại sao tôi không được quyền làm thế.


Temari đứng cạnh bên nhìn người cộng sự, rõ biết tâm lý Tenten nhưng chẳng biết làm gì hơn là đưa ra những lời nói mà Tenten chả buồn nghe.
- Tenten! bình tĩnh đi, tôi biết cô cảm thấy thế nào. Đừng kích động như thế.


- Làm sao tôi có thể bình tĩnh, Hinata có thể sẽ ch.ết nếu không được đưa tới bệnh viện. Và tất cả là lỗi tại chúng. Tenten lại gào lên, ánh mắt phát ra những tia thù hằn đáng sợ.
Temari nắm chặt hai vai đang run rẩy của Tenten.
- Bọn chúng sẽ bị trừng phạt. Ông trời rất công bằng.


- Ông ta vốn dĩ không có mắt.
Tenten phản bác và ngay tức khắc sấm chớp nổi dậy, một tia sét đánh sau lưng cả hai.
- Có giỏi thì đánh ch.ết tôi đi. Nếu ông có mắt tại sao đối xử bất công với một cô gái đáng thương như Hinata.
Tenten chẳng sợ hãi ngẩng mặt nhìn lên, lớn tiếng mắng cả trời.


Rõ ràng không kìm chế được sự xót thương Hinata, Tenten đành nổi giận vô cớ với ông trời. Nhìn cô nằm đó đau đớn, nhưng bản thân là thần hộ mệnh lại chẳng có nhưngg quyền hạn ra tay ngăn cản điều đã xảy ra.
- Tenten!
Temari khẩn thiết van nài cô gái đang hoang mang.


- Temari! Cô nói xem, chúng ta có đúng là thần không? Tại sao lúc người cần được bảo vệ chúng ta chỉ biết đứng nhìn trong bất lực. Chúng ta được gửi tới đây để bảo vệ cô ấy mà, không phải sao?


Chưa bao giờ cô thấy người cộng sự láu cá, tinh nghịch của mình rơi vào trầm mặc thế này, một hình ảnh rất hiếm thấy nhưng cũng rất thật của Tenten khiến Temari có cái nhìn khác, rằng thiên thần cũng có cảm xúc giống con người.


- Phải, Temari đáp lại, tựa như một cơn gió, như thể lời thì thầm không muốn để ai nghe thấy họ đang oán than. - Cô nói không sai. Chúng ta được gửi tới đây để bảo vệ Hinata.
Temari nói bước tới gần Tenten hơn, kéo tóc nâu vào lòng bằng một cái ôm an ủi.


- Nhưng Tenten này, cô phải biết có những điều xảy đến nằm trong số mệnh của mỗi người. Đây là kiếp nạn của Hinata. Có tránh không thể được.
- Vậy Hinata, cô ấy có...thể ch.ết.
Tenten không dám tin cũng chẳng muốn nghĩ tới điều không may ấy, nhưng nó bất chợt hiện lên trong tâm trí cô.


- Tôi tin Hinata sẽ vượt qua. Bằng một giọng an ủi, Temari trấn an tinh thần Tenten: - Cô ấy vẫn chưa tìm thấy hoàng tử của mình, cô ấy nhất định sẽ sống, nếu không nổ lực gần ấy năm sẽ trở nên vô ích. Chúng ta đều tin rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô ấy. Đúng không?


- Phải, đó là lý đo chúng ta ở đây, bên cạnh Hinata.
- Ukm.
Một khoảng lặng. Cả hai vẫn trao cho nhau cái ôm an ủi thật ấm áp. Bỗng Tenten lên tiếng.
- Này Temari.
- Gì?
- Hóa ra tôi đã nhầm. Cô nàng tóc nâu muốn thú thực một điều.
- Chuyện gì? Temari Vẻ hiếu kì muốn biết.


- Tôi cứ nghĩ cô không có cảm xúc, không ngờ cô cũng biết khóc.
Tenten thành thực thỏa mãn nguyện vọng kia của cộng sự.
Họ lập tức thoát khỏi cái ôm, nhìn nhau rồi cũng bật cười lớn.


- Này! Temari thay đổi giọng điệu, vẻ hờn giỗi khi nghe Tenten thừa nhận nhận định trước kia về mình là hoàn toàn sai. Tenten không nhịn nổi trước điệu bộ lần đầu dỗi kia, bất giác bật cười.


Không chịu thua, Temari nghiêm giọng bình phẩm: - Cô cũng mít ướt hơn tôi tưởng. Khóc ướt cả áo tôi rồi, nhìn xem. Tóc vàng chạm vào vai áo, muốn Tenten nhìn nó.
- Giờ cô mới biết sao. Tenten vô tư thừ nhận, không những thế còn cố tình trêu ghẹo Temari thêm: - Tôi còn biết cô thích gì đấy.


- Nói nghe coi. Vẻ nghi ngờ Temari thách đố.
- Cô thích làm cộng sự với tôi.
Tenten đáp, đúng thật là láu cá, không phản bác được gì, Temari cũng cười lớn.
Xem ra họ đã khá hơn.
- Dù gì chúng ta vẫn chưa phân thắng bại. Temari nhắc cho Tenten nhớ họ vẫn còn là đối thủ của nhau.
- Tôi đâu có quên.


Tenten cao ngạo tuyên bố đầy tự tin.
- Thua rồi đừng có khóc đấy nhé!
Lại ghẹo nhau nữa, lần đầu tiên Temari mở lòng mình đến thế.
- Chưa chắc đâu nha, biết đâu cô mới là người khóc.


Họ không hổ danh là đối thủ, cộng sự tốt, rất biết làm đối phương vui vẻ. Mặc dù khi mới bắt đầu hợp tác họ chẳng ưa nổi tính cách của nhau. Nhưng nhìn xem, giờ đây họ đều bị sự thánh thiện của cô gái kia cảm hóa. Biết cởi mở hơn, quan tâm nhau hơn.


Cùng có chung một mối bận tâm. Hạnh phúc của Lọ Lem.
Bóng hai thiên thần rời đi, mặc dù họ đã trở lại bình thường, nhưng nỗi lo lắng cho cô vẫn còn đó, chỉ là họ không muốn thể hiện chúng ra ngoài một lần nữa.
Cẵm phẫn không phải cảm xúc mà một thiên thần cần có.






Truyện liên quan