Chương 21
Tâm trạng rối bời khiến âm thanh từ bước chân Hinata vọng từng tiếng lạnh lẽo xuống nền gạnh thêm nặng nề. Đứng trước cửa phòng mà cô cần phải vào, nghĩ đến việc không biết giải thích ra sao cho sự mất tích vừa qua, cô chần chừ, lưỡng lự, biết đâu mình đã bị cho nghỉ việc rồi cũng nên, đột ngột tới thế này chắc không ổn tí nào? Nghĩ thế cô xoay đầu định bỏ đi. Nhưng nhớ tới những tin nhắn kia, thấy cần thiết phải nói một lời tử tế, dù sự việc ra sao cũng kệ. Coi như đền đáp sự quan tâm ấy.
Qủa quyết như thế, cô hít một hơi thật dài liền đưa tay lên gõ cửa. Chưa kịp nói gì thì hắn đã lên tiếng trước.
- Vào đi!
Thoáng bất ngờ, cô đẩy cửa, một tiếng "tách" êm dịu, Sasuke vẫn y như mọi hôm ngồi trên chiếc giường của mình đang chăm chú lắng nghe tiếng chuông nhà thờ. Không cần phải nhìn thấy hắn vẫn biết người đứng trước cửa là ai, nhoẽn miệng cười một cái thật bí hiểm, hắn trầm ngâm lên tiếng:
- Lọ lem, cô đến rồi? Giọng điệu chẳng nói lên được điều gì.
Ngạc nhiên khi được hỏi, làm thế nào hắn biết cô tới?Như thể cả hai có thần giao cách cảm vậy. Hinata thoáng bối rối, rồi dần dà tiến đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Sasuke. Cô thấy căng thẳng, cực kì căng thẳng, không biết hắn đang nghĩ gì? Hắn có tr.a hỏi cô hay không? Im lặng một hồi cô lặng lẽ cất tiếng:
- sao anh biết là tôi?
Hắn lúc này mới quay vào trong nhìn Hinata, liền thể hiện một nụ cười rất thân thiết. không rõ thế nào mà hắn bắn ngay cái nhìn trực diện với cô, khiến Hinata suýt nữa hoảng hốt nếu như tấm băng che không còn nằm trên mắt.
- Chỉ có cô là vào phòng tôi yên lặng đến thế.
Ý của Sasuke là cô luôn di chuyển nhẹ nhàng, không gây ra bất kì tiếng động nào. Cô luôn luôn gõ cửa trước khi nói, không giống mấy cô y tá tay vừa gõ, miệng vừa thưa. Hay như mấy vị bác sĩ bước vào đây đột ngột, hơn hết tất thảy đều để lộ tiếng bước chân xuống sàn. Cô thì không.
Hinata hiểu ý, vội thở nhẹ một hơi, - Thì ra là vậy.
Rõ cô đã nghĩ ngợi quá nhiều, cô cứ tưởng hắn sẽ nổi cáu khi gặp cô, thậm chí còn nặng lời đuổi cô đi. Xem ra lời giải thích trước đó của cô, hắn không có bất kì sự nghi ngờ nào. Nhẹ nhõm hơn một chút, cô cho phép cơ thể được thả lỏng.
Bỗng nhiên im lặng xen ngang.
Sasuke chờ đợi cô nói điều gì đó, chí ít một lời xin lỗi hay đưa ra một cái cớ cho sự đột nhiên mất tích của mình. Cô có biết hắn đã lo lắng thế nào?
Nhưng cô không nói gì, thậm chí không có ý định sẽ nói về việc đó, cô ngồi đó chậm chạp trong suy nghĩ, dường như quên luôn những việc cần làm khi tới đây.
Cho tới khi hắn mở miệng nói trước.
- Hôm nay cô đến sớm hơn mọi khi. Có phải có gì muốn nói không?
Đúng là cô cố tình đến sớm hơn mọi khi, chuông vẫn chưa được kéo cô đã tới.
Hắn tế nhị gợi ý cho cô. Hinata ngẩng lên nhìn hắn, Sasuke như đọc được tâm tư cô vậy.
- Tôi làm bù cho hai ngày vắng mặt kia thôi. Anh có thể trừ tiền hai ngày tôi không tới. Giờ tôi xin phép được bắt đầu.
Hinata nói những gì cần nói, tránh né vấn đề riêng tư kia, nói xong cô đứng lên, đặt chiếc túi xuống ghế rồi bước tới giường kéo gọn tấm chăn sang một bên. Vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô làm chậm chạp hơn, tay chân bủn rũn, những cơn choáng váng cứ thế kéo tới. Hơi thở khó nhọc.
- Rót cho tôi ly nước. Hắn lên tiếng, lấy sự tập trung của cô.
Phải mất vài giây cô mới tiếp thu được yêu cầu từ hắn.
- Được, anh đợi chút. Hinata Xếp gọn chiếc mền đặt ngay ngắn phía dưới chân Sasuke rồi đi vòng qua phía bên kia, chiếc bàn đặt kế bên giường, tay nâng chiếc bình thủy tinh lên, đổ nước vào cốc, phải cố gắng lắm cô mới điều chỉnh được cánh tay đang run của mình. Không để nước đổ ra ngoài.
- Của anh. Hinata đưa ly nước tới, tay phải cầm chặt chiếc ly, để ngay miệng hắn.
- Tới giờ uống thuốc rồi, cô lấy mấy viên thuốc trên bàn hộ tôi.
Cô quay lại, với lấy một chiếc lọ nhỏ màu trắng, ngập ngừng hỏi:
- Bao nhiêu viên?
- Ba. Hắn đáp.
Cô chậm rãi dốc lấy ba viên thuốc đặt vào lòng bàn tay hắn. Sau đó lấy ly nước trên bàn, chờ đợi hắn đưa thuốc lên miệng, Sasuke bỏ ba viên thuốc vào miệng, rồi đưa tay muốn đón lấy ly nước trên tay cô. Thừ người một lúc cô mới lung túng đưa nước cho hắn uống.
"Ừng ực" nước chạy xuống cuống hỏng đắng ngắt do thuốc gây ra. Khi không còn một chút nào trong ly hắn đẩy về phía cô, một lần cô lỡ nhịp khi đón lấy ly.
Những phản ứng chậm từ cô khiến hắn dấy lên một mối nghi ngờ. Cô cầm lấy chiếc ly, quay người đặt nó lên bàn, rồi nhẹ nhàng hỏi hắn:
- Anh có cần gì nữa không?
- Không. Hắn đáp, vẫn không thôi thắc mắc sự kì lạ cô gây ra cho mình.
- Vậy tôi xin phép dọn dẹp phòng.
Hinata xoay người bước đi, bỗng hắn cất tiếng hỏi:
- Hai hôm nay có chuyện gì với cô vậy?
Đột ngột bị hỏi, cô lúng túng chẳng nghĩ được lý do gì khéo léo.
- Không có gì, sao anh lại nói thế? giọng cô cho thấy sự bồn chồn, sợ hắn phát giác ra điều gì.
- Biểu hiện của cô rất kì lạ, đã xảy ra chuyện gì? nếu tôi có thể giúp được gì cứ nói?
Hắn nghiêng đầu chờ cô phản ứng, Hinata thực sự kinh ngạc trước lời đề nghi đó. Nhưng sau đó, nhớ ra mình không nên có bất kì yêu cầu nào khác ngoài công việc, cô từ chối thẳng thừng.
- Cảm ơn ý tốt của anh, tôi có thể tự giải quyết.
Nói xong, cô bước đi, không muốn cho hắn nói thêm gì nữa, cô sợ sẽ bị hắn làm xiêu lòng. Nhận ra cô định tránh né, hắn vội đưa tay ra tóm lấy tay Hinata khi cô bước đi, rất khéo hắn nắm trúng cánh tay trái đang đau nhức của cô.
Cơn đau đột ngột khiến cô không kìm hãm rít lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
- Cô làm sao thế? Sasuke hoảng hốt, buông ngay tay cô. Hinata không trả lời, hắn thêm nôn nóng. Hắn cuống quít dò hỏi: - Tay cô bị thương à? Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Có phải do giằng co với tên giật túi xách? Hắn nóng lòng, hối thúc cô nói.
Hinata thật sự rơi vào khó xử khi thấy hắn chồm người về phía trước như muốn kiểm chứng xem liệu cô có ổn không. Rõ biết cô sẽ chối bay, nhưng hắn vẫn mong mọi cô chia sẻ với hắn.
- Thật ngại quá! khiến anh bận tâm rồi, tôi không sao, do sơ ý nên bị trầy xước ngoài da thôi, anh yên tâm tôi đã bôi thuốc.
Hinata giải thích, cố nợ nụ cười tự nhiên nhất nhằm đánh lạc hướng tò mò của hắn. Một hành động vô ích, hắn vốn chả nhìn thấy gì.
- Cũng muộn rồi, tôi tranh thủ dọn phòng, cần gì anh cứ gọi. Hinata nhanh chóng chuyển chủ đề, không muốn hắn tìm hiểu quá sâu về sự việc.
Sasuke chùn hai vai xuống, chẳng có cớ nào để ép cô khai ra, rõ ràng biết cô đang che giấu những đành ngậm ngùi cho qua, hắn không thể ép buộc cô. Một lần nữa cảm giác không tìm ra lời giải đáp khiến tâm can hắn loạn. Đầu óc thì rối bời.
Một mớ lộn xộn xào xáo khiến hắn bức rứt không yên.
Cô không tin tưởng hắn? Cũng phải giữa hai bên chẳng có mối quan hệ nào ngoài trừ ông chủ và người hộ lý.
Im lặng lại làm chủ. Hắn ngồi yên như tượng, suy nghĩ mông lung. Trong khi đó Hinata phải vật lộn với cơn đau đầu, nhưng không bỏ qua việc lau cho xong sàn nhà.
Động tác mới uể oải làm sao, cô mệt lữ người nhưng phải đấu tranh không để gục ngã.
- Tôi muốn uống nước, chợt hắn yêu cầu, rõ chỉ muốn kiểm tr.a xem cô có ổn hay không.
Hinata đứng lên, thế giới quay cuồng, cô nhắm nghiền mắt mong sao nó qua nhanh.
- Lọ lem! hắn gọi, sao cô không nói gì, sự im lặng khiến hắn muốn nổ tung. Cô cứng đầu và cố chấp hơn hắn có thể mường tưởng.
Lấy lại bình tĩnh, cô đáp bằng một giọng rời rạc: - Vâng! tôi tới ngay.
Cô lảo đảo bước tới, tầm nhìn nhòe nhoẹt, tay cô không cầm nổi ly nước nữa rồi.
"Bốp"
Ly nước trên tay cô rơi xuống, hắn giật mình chưa kịp hỏi gì, Hinata đổ cơ thể mềm yếu xuống mặt phẳng lạnh lẽo, bóng đen dần dần ập tới, cô mất ý thức bỏ lại tiếng gọi thất thanh của hắn.
- Lo lem! Lọ Lem! Trả lời tôi đi.
Im lặng kéo dài lê thê. Hắn hoảng quá, cho hai chân xuống giường muốn tới chỗ cô xem sao.
- Lọ lem! tiếng hắn nghe mới tuyệt vọng làm sao.
Cảm nhận được chuyện chẳng lành, hắn cuống cuồng hét lớn, gọi người đến. Quên luôn chiếc chuông nằm bên cạnh luôn chờ chực hắn đưa ra yêu cầu.
- Có ai ngoài đó không? Mau lên. Giọng hắn khẩn trương, vang xa tới mức nhanh chóng cô y tá đẩy cửa xồng xộc chạy vào quên gõ cửa.
- Anh cần gì? Sự chú ý luôn dành cho hắn.
- Mau lên, Xem cô ấy thế nào rồi? Hắn gấp gáp nói.
Cô y tá trẻ đảo mắt nhìn về phía Hinata, cô nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo đang không ngừng run lên, cả người co quắp lại, một cánh tay vươn ra phía trước dường như đang muốn cố níu lấy một thứ gì đó, đôi mắt nhắm nghiền, nơi khóe mắt ướt đẫm, khuôn miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó mà không thành tiếng, gương mặt kia trở nên vặn vẹo ánh lên nét bi thương cùng thống khổ tưởng chừng như đang phải hứng chịu những cơn đau đớn tột cùng giày xéo tâm can. Lập tức tiếng kêu cứu khẩn cấp reo lên.
- Bác sĩ!
Vài ba người có mặt, bác sĩ chạm vào người cô, nó nóng hừng, mồ hôi lạnh lại tuôn ra mạnh mẽ, lập tức họ đem cô đến phòng cấp cứu thay vì mấy phòng sơ cứu thông thường. Tất cả vội vã, hấp tấp lao đi, bỏ quên luôn hắn, người cũng cần được quan tâm, hơn hết hắn muốn ra ngoài đó xem xem thế nào.
Thời gian trôi qua, cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trên chiếc xe chẳng thư thái chút nào. Người ta đã cố gắng hết sức để khống chế cơn sốt kinh khủng đang âm thầm hành hạ cô.
Theo yêu cầu từ Sasuke, một chiếc giường được đặt sát bên cạnh giường hắn, cô được đưa vào phòng hắn thay vì tới các phòng bình thường khác, dù gì phòng hắn cũng rỗng rãi hơn mấy chiếc hộp vuông chật kín người bệnh, mùi mồ hôi xen lẫn thuốc men sẽ không tạo sự thoái mái cho cô.
Hắn thật chu đáo.
- Cô ấy thế nào? tại sao lại đột nhiên ngất.
Người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng thở một hơi chán ngán, thông tin chắc chắn sẽ không làm hắn vui. Nhận ra sự do dự ấy, hắn hối thúc hơn.
- Nói đi, rốt cuộc cô ấy bị làm sao? Tình trạng của cô ấy...?
Không thể lãng tránh được nữa, vị bác sĩ hạ giọng nói bằng một giọng điệu khá nghiêm trọng trước vấn đề.
- Tình hình vẫn chưa nói trước được điều gì. Cô ấy bị thương khá nghiêm trọng...
- Ông nói gì cơ, cô ấy bị thương? Hắn sốt ruột tới mức chen ngang lời người đàn ông.
Bác sẽ nhẹ nhàng trấn an hắn: - Xin cậu bình tĩnh.
- Xin lỗi, nói tiếp đi.
Nhận ra mình cư xử thiếu nhẫn nại hắn kìm hãm sự sôi sục trong lòng để lắng nghe những gì người ta sắp cho hắn biết, mặc dù sự nhẫn nại này thật khiến hắn phát điên.
- Trong quá trình cấp cứu, Chúng tôi phát hiện ra trán cô ấy có một vết thương, nó khá sâu, dựa theo quan sát, chúng tôi khẳng định vết thương này mới có không lâu, máu chỉ vừa đông lại. Ngoài ra cánh tay trái có dấu hiệu xương bị nứt, xương bã vai trái lẫn xương sườn bị rạn. Cô ấy bị ngất có lẽ do mất máu quá nhiều, hơn nữa dinh dưỡng cũng như không được chăm sóc tốt dẫn tới cơ thể suy nhược. Tình trạng đó kéo dài thêm chút nữa, e rằng cô ấy...
Vị bác sĩ ngưng lại, nhận ra biểu hiện khác lạ từ hắn, Sasuke đột nhiên trầm lặng, vẻ suy tư buồn bã.
- Cô ấy sẽ ổn? giọng hắn tựa gió thoảng qua, rất nhẹ, nhưng lòng lại nặng trịu những suy nghĩ mông lung.
- Cũng may phát hiện kịp thời, giọng bác sĩ sáng sủa hơn, tình hình khá khả quan: - Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên chúng tôi cần phải tiếp tục theo dõi, còn phải chờ kết quả chụp các lớp và MRI để xem có để lại di chứng hay biến chứng nào không.
Tương lai Hinata chưa được hứa hẹn chắc chắn.
- Nguyên nhân là gì? Sao cô ấy lại bị như thế?
Giọng hắn lạc đi, muốn biết rõ điều gì xảy đến với cô gái tội nghiệp kia.
- Theo kiểm tr.a sơ bộ, rất có thể cô ấy gặp tai nạn. Bác sĩ đăm chiêu nói.
- Tai nạn kiểu gì? Hắn nôn nóng muốn biết rõ hơn nữa, hắn cần biết cô đã trãi qua điều khủng khiếp gì.
- Dựa vào các vị trí bị thương có thể do ngã cầu thang, hoặc bị xe... Người đàn ông đưa ra suy đoán của mình, dựa trên những gì ông thấy.
- Đủ rồi, hắn lại ngắt lời bác sĩ. - Ông có thể ra ngoài.
Nghe tới đó, hắn không chịu thêm nữa, chẳng muốn nghe thêm bất cứ điều gì khiến tâm hắn loạn. Sasuke bóp nhẹ nơi thái dương, thật sự cảm thấy rối bời, đầu hắn đột nhiên đau nhức khi cô gắng suy diễn những gì đã xảy ra với cô.
Phải chăng đó là lí do cô mất tích?
Một lúc sau, cảm thấy im lặng thật bức bối, hắn muốn nghe giọng nói của cô, cho nên nhân lúc không có ai dám sát, hắn trèo xuống khỏi giường mình, mon men theo mép giường, tay mò mẫn tới giường Hinata, loay hoay kéo chiếc ghế gần đó, ngồi xuống, tay chạm vào tay Hinata muốn xem cô thế nào rồi.
Lạnh ngắt, cơ thể cô rất lạnh. Hắn nghe rõ hơi thở khó nhọc, chắc cô đau lắm, dù không trông thấy gì nhưng hắn cảm nhận được cơn đau đang giày vò cô. Nắm chặt tay cô đặt lên miệng mình, đầu cúi thấp, hắn thì thầm lời cầu nguyện. Hinata đã dạy hắn cách câu nguyện trong một lần hắn tò mò về cô.
Mặc dù hắn chẳng tin. Nhưng lúc này đây không hiểu sao hắn lại hành động như vậy, phải chẳng vì cô? Hắn biết cô tin vào chúa trời, cô nói rằng "tiếng chuông mang lại cảm giác bình an". Cái đó Chính hắn cũng cảm nhận được như thế.
Hắn thành tâm tới mức không để ý cô y tá đã bước vào.
- Xin lỗi, tôi cần tiêm thuốc cho cô ấy. Nghe tiếng gọi hắn mới ngẩng đầu lên, chẳng nói gì, tự động xê ra để y tá bước tới, y tá nhẹ nhàng tiêm vào ống dẫn được kết nối tới tay Hinata một loại dung dịch màu trắng trong. Từng giọt tí tách rơi, theo dòng chạy truyền vào cơ thể yếu ớt, nhợt nhạt ấy. Xong việc, cô ta quay sang bắt gặp hắn ngồi thừ người trên ghế, hướng nhìn về phía cô. Khá bất ngờ, hắn như thể khác Sasuke của những ngày thường, hôm nay hắn mang lại cảm giác dễ gần, thân thiện ngoài sức tưởng tượng. Nhìn lại Hinata, y tá phần nào ngộ ra nguyên do cho sự thay đổi đó. Có chút chảnh lòng, nhưng không vì thế quên đi trách nhiệm của mình, thật sự Hinata khiến cho người con gái này thầm ghen tị. Cười nhẹ như cười nhạo chính mình, cô gái cất tiếng, giọng quan tâm.
- Đã khuya sao anh chưa ngủ?
Thời gian trôi nhanh quá, khiến hắn chẳng biết giờ đã vào đêm. Được hỏi hắn tỉnh ra, thoáng sững sốt khi biết.
- Đó không phải việc cô cần quan tâm, cô ấy thế nào rồi. Giọng lo lắng, Hắn hỏi ngay tình trạng của Hinata, phớt lờ sự quan tâm từ người khác, thay vì chú ý tới vấn đề nghĩ ngơi của chính mình hắn để tâm tới tình trạng của cô hơn.
- Tôi đã tiêm thuốc giảm đau cho cô ấy. Cô ấy sẽ sớm khỏe lại thôi, anh đừng quá lo lắng.
Dường như thuốc đã ngấm và phát huy tác dụng, Hinata sau khi được tiêm xong thì trở nên yên tĩnh hơn hẳn, có lẽ cơn đau đã dịu bớt đi nên khuôn mặt cô đã giãn ra đôi chút, đôi môi mỏng mím chặt, chân mày vẫn còn hơi giật giật, phần tóc trước trán thấm đẫm mồ hôi...
Sasuke trong lòng rối bời, từ khi biết cô, hắn đã phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ kinh ngạc này đến kinh hãi, quả thực lúc này đầu óc có hơi hoảng loạn và lộn xộn, chân tay luống cuống nhất thời không biết làm gì, chỉ biết ngồi một chỗ nhìn chằm chằm vào gương mặt mà dù muốn hình dung hắn cũng chẳng hình dung ra nổi.
Qua một hồi lâu, hắn vẫn ngồi bên cạnh giường Hinata. Y tá được yêu cầu đến túc trực cho hắn về đêm lúc hắn cần, cũng chỉ biết im lặng, chẳng ý kiến gì.
Cuối cùng không thể thờ ơ được nữa, y tá cần phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, giọng hối thúc, cô gái e dè nói với hắn.
- Anh đi nghĩ đi, trời đã muộn lắm rồi. Thức đêm không tốt cho sức khỏe, anh cần nghĩ dưỡng hợp lý như thế mắt mới mau chóng nhìn thấy.
Sasuke làm lờ lời khuyên bảo kia: - Cô có thể ra ngoài được rồi. Hắn đuổi cô y tá ra ngay lập tức.
Biết chẳng thuyết phục được hắn, Sasuke vốn không dễ bị lung lay. Cô gái lắc đầu bất lực, đành ngậm ngùi rời đi.
- Vậy Tôi xin phép ra ngoài, cần gì hãy gọi...cô ta quay đi bỗng ngưng lại khi nhớ ra điều gì đó.
- À! tiện thể, nếu anh có ý định ngồi đó canh chừng cô ấy, vui lòng cho tôi biết nếu cô ấy lên cơn sốt.
- Cô bảo sao? Hắn nghĩ mình nghe nhầm, hắn tưởng cô đã ổn rồi.
Nhìn thái độ hoảng sợ của hắn, y tá nhẹ giọng trấn an: - Anh đừng lo! cô gái cười nói tiếp: - Là do thuốc phát huy tác dụng thôi, cô ấy có thể sẽ sốt để xuất hết vi khuẩn ra ngoài. Ngoài ra vết thương cũng có thể gây ra sốt, việc đó khá hệ trọng, mong anh hãy chú ý.
Được! tôi biết rồi, có gì tôi sẽ gọi cô. Hắn nhẹ lòng hơn một chút.
Cô y tá nhìn hắn buồn bã, thường ngày hắn đối xử với những người khác có phần gay gắt, nhưng với cô gái nằm đó lại khác xa một trời một vực.
Qủa thực hắn đã động lòng cô gái kia.
- Anh chắc sẽ ổn. Y tá nghi hoặc hỏi. Tuy nhiên, Hắn không nói gì nữa, y tá hiểu ý vội đi ra.
Hi vọng hắn không lơ là.
Chỉ còn lại một mình trong phòng, Sasuke cảm thấy bồn chồn, hắn kéo ghế sát cạnh giường cô, chốc chốc lại đưa tay chạm vào tay cô xem tình hình thế nào rồi lại lặng lẽ thở dài.
Một ngày dài mệt mỏi, Sasuke mi mắt nặng trĩu, hắn gục đầu xuống mép giường cô chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Tuy nhiên tay hắn vẫn đặt trên tay cô.
Mặc dù mệt mỏi hắn không quên nhiệm vụ, thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy, chạm xem nhiệt độ cơ thể cô có chuyển biến gì không.
Cứ thế suốt đêm, hắn ngồi đó túc trực canh chừng cô. Y tá lâu lâu mở hờ cánh cửa nhìn vào trong, thấy an tâm nên không muốn làm phiền hắn. Lặng lẽ khép cửa rời đi.
Bỗng hắn hoảng hốt bừng tĩnh khi tay hắn cảm nhận được tay cô đang nóng hừng. Luống cuống đưa tay mò mẫm từ bàn tay cô theo đường cánh tay, tìm tới khuôn mặt cô. Hắn đưa tay sờ trán xem cô có nóng không.
Chợt thấy nhơn nhớt, mồ hôi đang vã như mưa, ướt đẫm khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau. Cơ thể cô co giật gây chấn động lớn khiến giường lung lay. Cố tỏ ra không hoảng loạn, nhớ ra mình cần làm gì. Hắn kêu gọi sự giúp đỡ.
- Người đâu! y tá! nhanh lên. Giọng hắn xe tan màn đêm tĩnh mịch.
Cánh cửa mở ra, y tá hấp tấp chạy vào, kiểm tr.a thân nhiệt cho cô, quả nhiên cơn đau đã bắt đầu hành cô. Sasuke mặc dù lúng túng nhưng rất biết cách phối hợp, hắn tự động xê dịch ra xa không cần ai yêu cầu. Bằng các kĩ năng nghiệp vụ, y tá nhanh nhẹn tiêm ngay cho cô một liều hạ sốt, truyền nước vào cho cô ngay tức khắc. Bình nước biển treo lủng lẳng trên thanh xà, nhỏ từng giọt thứ dung dịch màu trắng trong, cơ thể cô nhanh chóng hấp thụ nó. Đoạn cô ta dùng khăn sạch lau mồ mồi cho cô, từ mặt cho tới hai tay.
Hắn im lặng nín thở chờ đợi, không gấp gáp hay cuống quýt hỏi han làm ảnh hưởng tới việc y tá đang làm, chung quy đều vì cô.
Xong xuôi, y tá thở ra nhẹ nhõm, vội quay qua nói với hắn: - Không sao rồi, tôi đã tiêm cho cô ấy liều hạ sốt, cơn sốt sẽ sớm qua đi, đừng lo quá, may nhờ anh kịp thời thông báo! Một nụ cười hài lòng dành cho hắn.
Hắn cuối cùng cũng để cho bản thân được thư thái, thật sự được một phen đau tim, chuyện gì cũng có thể xảy ra, may mà hắn tỉnh giấc kịp lúc, nếu không hắn sẽ dằn vặt nếu cô có bất trắc gì.
- Cảm ơn! hắn bỗng khách khí, y tá mỉm cười, lần đầu tiên nghe được hai từ "cảm ơn" từ hắn.
Hắn cũng biết nói hai từ đó cơ đấy?
- Đó là trách nhiệm của tôi, anh yên tâm ngủ được rồi đấy, từ giờ tới sớm mai chắc không có gì xảy ra nữa đâu.
- Cô chắc? Hắn hồ nghi, rõ chẳng có gì là chắc chắn cả.
Y tá lại cười, hắn đúng thật lo hơi thái quá. - Tin tôi đi, cô ấy đã lên cơn sốt, điều ấy cho thấy thuốc đã phát huy tác dụng. Cô ấy sẽ sớm bình phục. Anh nên đi nghĩ nếu không lại xuất hiện với bộ dạng mệt mỏi khi cô ấy tỉnh lại. Tôi chắc cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi khi thấy anh như vậy. Anh cũng nghĩ thế, đúng chứ?
Xem ra trong số mấy cô y tá, cô gái này hiểu biết và tinh ý hơn nhiều. Hắn bị thuyết phục rồi đấy, rõ ràng cô gái này nói hoàn toàn có lý.
- Vậy thôi, tôi xin phép, có gì hãy gọi, tôi luôn túc trực ở ngoài.
Cô gái bước qua hắn, cánh cửa đóng lại. Căn phòng còn lại mỗi hắn và cô. Sasuke trở lại chiếc ghế, ngồi xuống, dù thấy nhẹ nhõm hơn, song hắn vẫn chưa khỏi lo lắng.
Vậy nên hắn quyết định ngồi đó, lỡ cô lại lên cơn thì còn biết đường mà xử trí.
Vị thiếu gia lần đầu tiên ngồi gục đầu ngủ bên giường bệnh, kể từ sau thời gian đau buồn đó. Cứ thế hắn lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, bàn tay vẫn đặt trên tay cô.
Tích tắc đồng hồ quay, cơn gió nhẹ thoáng thổi vào trong phòng, hắn giật mình lần nữa, hoảng lên khi thấy tay cô lại nóng bừng.
Lại sốt nữa sao?
Sasuke nóng lòng lại mò mẫm kiểm tra, đi dọc cánh tay cô, Cảm thấy dải băng che mắt thật vướng víu, hắn bực tức đưa tay kéo chiếc băng che mắt xuống. Rõ ràng phía trên không hề nóng, tay hắn chạm vào chiếc khăn ấm trên trán Hinata hắn mới thấy yên tâm cười nhẹ nhõm.
Hinata cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu đau như búa bổ, cả cơ thể đau nhức, Cô khó nhọc mở mắt, mắt nhắm mắt mở, xác định xem mình đang ở đâu, ánh mắt vô tình liếc ngang trông thấy bóng dáng một thanh niên đang nhìn chằm chằm mình, không ai bảo ai vô cùng ăn ý, mắt hắn xoáy sâu vào mắt Hinata, cô vô cùng kinh ngạc, cơ thể theo đó đông cứng.
Hắn đang nhìn cô? Hắn nhìn thấy rồi sao?