Chương 17
Sau khi mua sắm mệt mỏi, hắn đưa hai người đến một quán ăn nằm trong trung tâm thương mại, tranh thủ thời gian tiểu Thuần ăn, hắn đi mua quần áo cho mình. Lúc trở về cũng chỉ một lòng muốn gặp cô, cũng không chuẩn bị được gì nhiều, ngoài hai bộ quần áo, bàn chải, khăn mặt, laptop để xử lý công việc, hắn hoàn toàn không mang nhiều hơn. Bây giờ suy nghĩ lại vẫn là nên mua thêm.
Trần Hinh gọi một phần ăn gia đình, có bốn đùi gà, bốn ly nước ngọt, hai dĩa mì ý. Nhưng tiểu Thuần không thích ăn mì, Trần Hinh cũng không thích ăn mì, vì vậy hai mẹ con mỗi người hai cái đùi gà gặm. Tiểu Thuần đương nhiên cũng rất thích nước ngọt, nhưng trên cương vị là một người mẹ thương con, Trần Hinh không muốn bé ước nước có ga độc hại, vì vậy kêu thêm một ly nước lọc cho bé. Còn mình thì vui vẻ uống hai ly nước ngọt.
“Mẹ à, mẹ như vậy là không làm gương cho con đấy!” Bạn nhỏ phản đối, tại sao mẹ có thể uống còn bé lại không thể?
“Không có gì. Mẹ là người lớn, có thể uống.” Trần Hinh vừa uống xong một ly, vui vẻ cười hì hì.
“Nhưng mà, con cũng muốn uống.” Bạn nhỏ vẫn khát khao thèm muốn.
“Con trai, muốn uống thì phải nhanh lớn một chút, vậy thì có muốn làm gì mẹ đây cũng không rảnh ngăn cản.” Con lớn sức mẹ cũng yếu rồi nha.
Lại nhìn thấy Hoắc Thần Hy từ phía xa đi đến.
“Anh đi đâu vậy?” Nhìn thấy hắn xách thêm hai túi đồ về, Trần Hinh không nhịn được hỏi.
“Quần áo đem về có chút thiếu, anh mua thêm.” Bỏ túi xuống, hắn ngồi vào anh với hai mẹ con họ.
“Có chừa phần lại cho anh.” Trần Hinh đưa hai dĩa mì Ý và hai ly nước ngọt đến trước mặt hắn.
Hoắc Thần Hy cảm động, cô vẫn nghĩ cho hắn sao?
“Đừng suy nghĩ nhiều, ăn không hết mới chừa cho anh, Hoắc thiếu gia cố gắng ăn hết nha, bỏ là có tội đấy.” Chưa kịp suy nghĩ nhiều ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
Không sao, hắn nhịn.
Sau khi ăn xong thì đưa Tiểu Thuần đến khu vui chơi dành cho trẻ em. Bé nhìn thấy một nơi toàn là đồ chơi thì hưng phấn nhảy lên, đợi bọn họ mua bé xong ngay lập tức xông vào.
Khu vui chơi vốn dĩ cho cả người lớn vào, Trần Hinh cũng định bước vào nhưng lại thấy bên trong toàn trẻ em, hiện tại bên trong cũng tương đối vắng, vì vậy liền thay đổi ngồi bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn vào bên trong xem con đang làm gì.
“Trần Hinh, tại sao em lại lựa chọn sinh Tiểu Thuần?” Khi ấy cô cũng vừa mới mười tám tuổi, sinh một đứa bé là quyết định khó khăn đến cỡ nào.
Hoắc Thần Hy không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh cô, có nhiều điều hắn thật sự muốn hỏi, nhưng lại không có được thời gian thích hợp, thật tốt, bây giờ rất vừa vặn.
“Tôi không nỡ bỏ con, lại không nghĩ được cách nào khác, đành phải sinh thôi.”
“Thật xin lỗi... nếu như anh cẩn thận một chút, chúng ta cũng không có con sớm như vậy.” Rõ ràng bọn họ luôn sử dụng biện pháp, nhưng cũng có một vài trường hợp không kịp đành lau súng cướp cò, nhưng không ngờ lại trúng thưởng thật.
“Lúc đầu tôi cũng cho rằng không may, nhưng đến bây giờ, điều may mắn nhất trong đời tôi là có tiểu Thuần. Dù sao thì, tôi cũng sẽ không hối hận.” Nếu ngày xưa cô làm theo những gì mẹ muốn, có phải bây giờ Hoắc Thần Hy sẽ trách cô không? Hoặc là bản thân cô tự trách chính mình?
“Trần Hinh, nếu như anh nói lần này anh trở về là muốn quay lại với em, hơn nữa còn muốn mang mọi người đến Mỹ cùng anh, em có đi không?” Thật ra năm năm trước hắn đã từng suy nghĩ như vậy, nhưng cô lại không đồng ý. Năm năm sau, suy nghĩ đó vẫn không thay đổi, nhưng hắn hy vọng lần này sẽ là một câu trả lời khác.
Mỹ? Đó là một nơi hoàn toàn xa lạ với cô, ngay cả thông tin về nó cô cũng nắm rất ích. Để đến một nơi xa lạ sinh sống, người ta cần có bao nhiêu dũng cảm? Câu trả lời đầu tiên hiện lên trong đầu Trần Hinh là “Cô không muốn đi.”
Đúng, cô không muốn đi.
Thấy trên mặt Trần Hinh là vẻ do dự, hắn cũng hiểu rõ đáp án.
“Nhưng nếu em không muốn, anh cũng có thể dời tổng công ty đến Đài Loan, tuy nhiên thời gian sẽ lâu hơn một chút.” Hắn cũng đã hỏi qua ý kiến của mẹ, nhưng trái với suy nghĩ lại nhận được sự ủng hộ rất lớn. Sau khi ông ngoại mất bà cũng chỉ còn người thân nhất là hắn, hắn muốn đi đâu bà cũng không phản đối.
“Thật sự có thể sao?” Nhưng như vậy hình như có chút ích kỉ?
“Không sao, từ bây giờ chúng ta là người một nhà, mọi việc đều có thể.”
Chiều muộn, bọn họ cùng nhau trở về nhà. Vì đã ăn ở trung tâm thương mại, lúc về nhà cả ba người đều không muốn ăn thêm nữa. Trần Hinh sợ nửa đêm Tiểu Thuần đói bụng liền bắt bé uống thêm một ly sữa, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cho bé lên giường ngủ sớm.
Đương nhiên người tắm sẽ là Trần Hinh rồi, mặc dù hai người kia tận lực phản đối, nhưng Trần Hinh vẫn quyết tâm xung phong nhận việc.
Sau khi nhìn tiểu Thuần ngủ say, cô nhẹ nhàng đắp chăn cho con rồi sở về phòng. Trần Hinh cũng thừa sức đoán được tên mặt dày tối qua lại bò vào phòng cô, bạn học Trần lại lười ngăn cản, liền đi vào phòng mẹ ở bên cạnh ngủ. Thôi hắn yêu mến phòng cô như vậy thì cho hắn mượn đấy, dù sao hắn cũng đã tốn nhiều tiền hôm nay rồi.
Khi vào phòng an toàn lại nhanh chóng khóa cửa, miễn cho người lạ mặt bất ngờ xông vào.
Hoắc Thần Hy nằm trong phòng cô đợi rất lâu, rất lâu, cho đến khi hắn ngủ quên mất, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy bên giường lại không có ai. Lại nghĩ chắc chắn cô cũng biết được âm mưu của mình, khó khi nào lại nghĩ ra biện pháp trốn tránh không? Hắn nghĩ nghĩ một lát lại có chút không yên tâm, quyết định xuống giường tìm người.
Phòng khách, nhà bếp, phòng tắm vẫn không có ai, ngay cả phòng của Tiểu Thuần cũng không tìm thấy, cho đến khi hắn tò mò mở cửa căn phòng bên cạnh, quả nhiên là đã khóa.
Trần Hinh, em giỏi lắm, vậy mà cũng có thể trốn. Được rồi, lần này lại cho em nợ, nhưng mà anh cũng rất thù dai nha, đợi em thuộc về anh rồi anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Một đêm này lại yên tĩnh trôi qua.
....
Trần Hinh sau một đêm ngon giấc buổi sáng liền vui vẻ tỉnh dậy, vươn vai một cái, lại đánh răng rửa mặt sạch sẽ. Thực đơn hôm nay vẫn như hôm qua, cô chỉ làm đơn giản rồi vào phòng gọi Tiểu Thuần.
“Tiểu Thuần à, dậy thôi.” Bé con hôm nay rất ngoan, chỉ cần gọi một tiếng liền mở mắt, nằm thêm một chút liền đứng dậy vào vệ sinh rửa mặt.
Bạn học Trần có chút tự hào, con trai cô quả nhiên là đã trưởng thành rồi nha.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, bạn nhỏ Tiểu Thuần trở về phòng gấp chăn, dọn dẹp lại giường ngủ. Đây là thói quen Trần Hinh tập cho con khi còn nhỏ, trái với những bạn nhỏ cùng lứa khác, những gì Trần Hinh dạy bé đều ghi nhớ và làm theo, cũng không có một chút không phục, điều này làm cho người mẹ như cô lúc nào cũng tự hào.
Hoắc Thần Hy nghe thấy tiếng động cũng chậm chạp bò dậy, hôm nay hắn phải đưa con trai đi học, không thể nào lại tiếp diễn tình trạng hôm qua được, hắn còn đang muốn ghi điểm trước mặt con nha.
Khi hắn bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Trần Hinh một thân áo sơ mi kèm váy xám, bộ dáng đúng chất nhân viên công vụ vẫn có cảm giác lạ lẫm không quen. Nhưng cô cũng không muốn để hắn nhìn lâu, sau khi con trai ăn xong liền phi nhanh ra khỏi nhà.
“Chú à, hôm nay mẹ nói chú đưa tiểu Thuần đi học.” Bạn nhỏ sau khi ăn xong nhìn thấy Hoắc Thần Hy, nhớ tới những gì mẹ dặn trước khi ra khỏi nhà, ngoan ngoãn nói.
“Ừm...” vốn dĩ hắn còn muốn đưa cô đi làm, nhưng xem ra vẫn là không kịp rồi.
“Vậy chú chuẩn bị đi nha. Con vào thay quần áo.” Ngụ ý con thay quần áo xong là chúng ta bắt đầu đi.
Hoắc Thần Hy đương nhiên hiểu ý tiểu Thuần, lật đật vệ sinh cá nhân, xong lại tìm bộ quần áo trẻ trung một chút, nhanh chóng thay ra. Khi anh hoàn thành xong công cuộc chuẩn bị, tiểu Thuần cũng hoàn tất trang phục đến trường.
“Chú à, lúc đầu gặp chú, có đã cảm giác có một chút quen thuộc.” Bạn nhỏ vừa mới lên xe liền nói ra suy nghĩ của mình. Rốt cuộc bé cũng biết tại sao lúc đầu nhìn chú có một chút quen thuộc rồi.
“Tiểu Thuần đã từng gặp chú sao?” Hoắc Thần Hy vừa đánh tay lái vừa hỏi.
“Dạ, con đã từng nhìn thấy chú ở trước cổng trường con.” Đúng vậy, bé đã từng nhìn thấy rất nhiều lần chú ấy xuất hiện ở trước mặt bé, nhưng không phải là thường xuyên. Cũng có thể hôm nay bé gặp chú, một tháng sau nữa chú mới xuất hiện, vì vậy ngay từ đầu bé không cho rằng chú ấy là đang theo dõi bé, dù sao theo dõi người khác không phải nên là thường xuyên sao?
“Con thật sự nhìn thấy?” Rõ ràng anh nhớ mình cũng cẩn thận tránh vào một góc, sao bé con lại nhìn thấy được?
“Mỗi lần chú xuất hiện đều mang nón màu đen, áo khoác màu đen, các bạn con cũng biết chú.” Bé không nói với hắn là cô giáo cũng biết, nhưng một tháng mới gặp chú, cũng có khi hai tháng ba tháng chú ấy mới xuất hiện, vì vậy cũng không ai nghi ngờ người kia là bắt cóc hay theo dõi nữa.
Haha, hóa ra là trang phục của hắn có vấn đề, hắn cứ tưởng ăn mặc kín đáo một chút lại có thể che mắt được mọi người, không ngờ lại khiến bản thân trở thành tiêu điểm.
“Vậy Tiểu Thuần có cho rằng chú là người xấu không?” Sau này hắn nhất định sẽ không làm những chuyện như vậy nữa, bây giờ thì không cần trốn tránh đứng từ xa nhìn bé, hắn lại có thể quang minh chính đại đưa bé đến trường, cho đến hôm nay Hoắc Thần Hy vẫn có một chút khó tin.
“Không ạ. Chú là bạn của mẹ, đương nhiên sẽ không phải người xấu.” Khi nhìn thấy chú ở cổng trường, bé cũng không cho rằng chú là người xấu, khi biết chú ấy là bạn của mẹ, bé càng chắc chắn chú ấy là người tốt.
Mẹ của bé tốt như vậy, đương nhiên chú ấy cũng là người tốt.
“Vậy Tiểu Thuần có nghĩ đến ba của con là người tốt hay không.” Không được nghe con trai của mình gọi ba, thật sự là rất khó chịu, rất đau lòng, hắn muốn nhanh một chút thu phục Trần Hinh, sau đó đem hai mẹ con bọn họ về nhà.
“Ông ấy không cần mẹ của con, thì ông ấy là người xấu.” Bé giận dỗi hừ một tiếng, lại nhìn thấy gần đến trường liền ngồi dậy, đeo ba lô nhỏ lên vai.
“Không phải đâu....” Hắn vốn dĩ muốn nói thêm nhiều một chút, lại thấy sắp đến trường của con nên thôi. Không sao, thời gian còn dài, hắn nhất định sẽ khiến tiểu Thuần thay đổi suy nghĩ.
Cô giáo đứng ngoài cửa đón học sinh thì thấy Tiểu Thuần đi về phía mình, bản năng nghề nghiệp lập tức dành cho bé nụ cười khả ái nhất, lại ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông phía sau dắt tay bé, có chút không tin được. Bạn nhỏ này ở đâu lôi ra được một tên đàn ông đẹp trai như thế này nha. Lần đầu tiên cô giáo có cảm giác mình sống hơn hai mươi tám năm không hề uổng phí.
Gương mặt góc cạnh nam tính, dáng người đúng chuẩn người mẫu, hơn nữa còn rất cao nha. Nhưng mà điều quan trọng nhất là con Lamborghini của hắn thật sự rất chói mắt nha. Người đàn ông này từ đâu đến vậy, đẹp đến yêu nghiệt.
Thật sự là rất chói mắt.
“Chào anh. Anh là người nhà của Tiểu Thuần?” Đáng lẽ nên vui vẻ chào đón tiểu Thuần, nhưng cô giáo lần đầu tiên vô trách nhiệm hướng phụ huynh của học sinh chào hỏi.
“Cô giáo, đây là chú của con.” Tiểu Thuần buông tay Hoắc Thần Hy, chạy qua phía đối diện nắm tay cô giáo.
“Là em của ba con sao?” Oa người này có thể nào chưa có người yêu hay không? Cô cũng chưa có người yêu, có thể nào chấp nhận cô không?
“Không ạ. Chú là bạn của mẹ con.” Bé có chút hơi ganh tị, tại sao cô giáo vốn dĩ luôn yêu thương bé bây giờ lại nhìn chú không chớp mắt, có phải cô đã không thương bé nữa không?
Mà từ đầu đến cuối câu chuyện Hoắc Thần Hy vẫn duy trì mỉm cười, hắn cũng không có ý định bổ sung điều gì.
Trong lòng cô giáo nghĩ “Oa, soái ca cười kìa. Haha ta đi ch.ết đây.”
“Cô giáo à, chúng ta vào lớp thôi.” Bạn nhỏ quyết tâm không chịu bị thua kém, nắm lấy tay cô giáo kéo kéo.
“Ah, được rồi.” Cô giáo nghĩ mình như vậy cũng thật quá thất sắc, vì vậy ngại ngùng chào hắn rồi nắm tay tiểu Thuần bước vào trong.
“Tiểu Thuần, tạm biệt~” Hoắc Thần Hy hướng tiểu Thuần vẫy vẫy cánh tay, trong lòng cô giáo lại mơ hồ có một đợt sóng.
Soái ca không những cười đẹp, mà giọng nói cũng quá thu hút đi nhaaa.
Bạn nhỏ tiểu Thuần mặc dù có chút không hài lòng hành động của cô giáo, nhưng vẫn ngoan ngoãn vẫy vẫy cánh tay nhỏ tạm biệt chú. Mẹ nói như vậy mới là đứa bé ngoan. Bé biết được mẹ vất vả nuôi mình như thế nào, nên mọi việc mẹ muốn, bé đều sẽ cố gắng làm theo. Mẹ dù sao cũng luôn muốn tốt cho bé nha.
“Tạm biệt chú.”