Chương 3. Xin hãy kết giao với ta!
U Quang trong tay Lãnh Vô Yên lóe lên.
Bên trong viên ngọc thạch bỗng nhiên xuất hiện một lượng lớn văn tự nhảy nhót, tự động sắp xếp thành một tổ hợp ở giữa không trung.
- Thải Hà Tiên Tử trở thành đạo lữ với Xích Mộc Chân Nhân, Chính Nhất Tông lại có thêm một vị cao thủ độ kiếp!
- Nữ nhân xấu như Thải Hà đó mà có thể tìm được đạo lữ? Tên Xích Mộc Chân Nhân có phải là tu hỏng cả đầu rồi không, hay là tu mù mắt luôn rồi?
Lãnh Vô Yên vừa xem tin tức vừa phỉ nhổ. Lại xem tiếp xuống phía dưới.
- Chưởng môn Lâm Uyên của Liệt Dương Tông, vì để giúp đạo lữ Mặc Tiểu Tiên độ đan kiếp nên đã dùng thân thể cứng rắn của mình để chặn lôi kiếp lại, khiến cho tu vi bị hao tổn, Liệt Dương Tông có thể sẽ bị loại khỏi hàng ngũ Tông Môn đứng đầu.
Lãnh Vô Yên nhướn mày:
- Vì một nữ nhân mà dùng thân mình chặn lôi kiếp? Tên Lâm Uyên này sẽ không phải là một kẻ ngốc chứ! Lỡ như Liệt Dương Tông rớt xuống hạng hai vì chuyện này, e rằng Lâm Uyên sẽ trở thành tội nhân thiên cổ cho mà xem! Quả nhiên tình cảm nam nữ sẽ khiến con người ta làm ra những chuyện sai lầm!
Nàng tức giận lẩm bẩm, nhưng biểu cảm lại đầy vẻ chua xót, giống như ăn phải mười cân chanh vậy. Nàng tiếp tục xem xuống phía dưới:
- Chưởng môn Ngũ Hành Tông trở thành đạo lữ với tiên tử Băng Vân Tông, liên thủ mạnh mẽ...
- Tam cao thủ Thân Đồ Dạ của triều đình đang đi tới núi Lăng Dương để tham gia hôn lễ...
- Hợp Hoan Tông vui mừng vì lão tổ đã sáng tạo ra công pháp song tu có hiệu quả cao liên tục mười hai canh giờ không cần chờ đợi...
- ...
Rắc!
Sắc mặt Lãnh Vô Yên không thay đổi, bóp viên ngọc thạch vỡ tan tành.
- Tin tức dạo này sao lại như thế chứ, vì sao toàn mùi chua hôi thế?
Nàng chắp tay sau lưng, sắc mặt không chút thay đổi.
- Thiên địa bất nhân, tiên lộ vô tình!
- Song tu cái gì, đạo lữ cái gì... đám người ngu ngốc đó rõ ràng là đang bị lầm đường lạc lối! Làm sao có thể giống ta, lục căn thanh tịnh, lòng không vướng bận, sớm đã có được đế vị, nhận sự kính trọng của vạn người chứ?
Lãnh Vô Yên nở nụ cười lạnh lẽo. Nàng còn chưa tới tuổi cập kê thì đã cắt đứt thất tình lục dục, dồn toàn bộ sức lực và tinh thần vào việc tu hành, cuối cùng đã trở thành một người sở hữu tu vi mạnh mẽ vô song.
- Nhìn những kẻ xuất chúng sinh cùng thế hệ với ta kìa? Đều bị tình yêu dày vò, không thể leo lên đỉnh cao của đại đạo. Ta đã trở thành chưởng môn của U La Điện, còn bọn chúng vẫn còn đang lăn lộn trong hồng trần. Quả là cực kỳ ngu xuẩn!
Đúng là như vậy, Lãnh Vô Yên cũng cấm đệ tử của mình không được yêu đương. Tuy có rất nhiều lời đồn đãi ở sau lưng, nhưng lòng tin của nàng chưa từng dao động. Mấy trăm năm nay, nàng tự nhận rằng lòng mình vững như bàn thạch. Vậy mà không biết vì sao khi nhìn ngắm núi tuyết trắng mênh mông trước mắt, trong lòng nàng dường như có hơi buồn bã.
Bầu bạn với nàng chỉ có gió tuyết lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào cả.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, trăm ngàn năm tiếp theo, bản thân cũng vẫn sẽ cứ cô độc như thế này mãi nhỉ?
Lãnh Vô Yên kéo kéo y bào. Rõ ràng khí lạnh không thể ngấm vào cơ thể nàng, vậy mà lúc này lại có hơi lạnh.
Loạt soạt!
Phía sau vang lên tiếng bước chân:
- Bẩm chưởng môn, đan dược do các đệ tử luyện đều nộp cả rồi đây ạ, có cần mang vào thư phòng của người không ạ?
Nữ đệ tử cung kính nói.
Lãnh Vô Yên điều chỉnh sắc mặt, quay người nói:
- Không cần, trực tiếp đưa cho ta đi.
Đúng lúc nàng muốn dời sự chú ý đi để thay đổi cảm xúc.
- Vâng.
Nữ đệ tử dâng Trữ Vật Giới lên rồi rời đi ngay lập tức. Còn Lãnh Vô Yên thì tìm một biệt viện yên tĩnh, ngồi lên trên ghế mộc. Tu tiên là một việc rất phức tạp, bất kỳ một chút sai lầm và sơ suất nào cũng đều có thể khiến con người ta tẩu hỏa nhập ma, tiêu tan đạo hạnh rồi mất mạng. Chính nàng cũng đã từng trải qua khoảnh khắc kinh khủng ấy. Cho nên vào ngày đầu tiên đảm nhận vị trí chưởng môn của U La Điện, Lãnh Vô Yên đã thầm yêu cầu chính mình trong lòng rằng nhất định phải có trách nhiệm với các đệ tử, không được để họ lầm đường lạc lối khi tu hành. Mà luyện đan là việc tốt nhất để có thể nhìn rõ tu vi và tính cách của một người.
- Không tệ, tiến bộ rất rõ rệt.
Lãnh Vô Yên hài lòng gật đầu:
- Xem ra để bọn họ cách xa nam nữ hoan ái quả nhiên là một điều đúng đắn.
Nghĩ vậy, tâm trạng nàng cũng tốt lên không ít. Khi nàng lấy chiếc hộp gỗ cuối cùng ra, để ý thấy hình như trọng lượng không đúng, trên hộp cũng không viết tên gì. Sau khi mở ra, chỉ thấy một khối đá màu xanh.
- Hả? Lưu Ảnh Thạch?
Lãnh Vô Yên nhíu mày:
- Ai lại đưa cái thứ này tới lừa gạt bổn tọa vậy?
Vốn nàng còn định tiện tay vứt đi, nhưng lại hơi do dự một chút, lòng hiếu kỳ bỗng nổi lên, cuối cùng vẫn là tập trung tinh thần vào trong khối đá đó.
- Ngược lại bổn tọa cũng muốn xem thử xem là ai to gan như vậy!
Ánh sáng lóe lên trước mắt, hình ảnh vẫn là ở La Sát Phong, nhưng trước mặt nàng lại xuất hiện một nam tử anh tuấn.
Chỉ thấy hắn mặc một thân bạch y, khuôn mặt tuấn lãng đang nở nụ cười với nàng.
- Ngươi đến rồi.
Lãnh Vô Yên sửng sốt.
- Nhiên Nhi?
Nam tử đó hóa ra chính là Thánh Tử Lý Nhiên.
Sao hắn lại dùng cách lưu ảnh như thế này chứ? Có chuyện gì cũng có thể nói trực tiếp mà. Chẳng lẽ có lời gì khó nói sao?
Chỉ thấy Lý Nhiên nhìn nàng rồi nói.
- Cảm ơn sự kề cạnh từ trước đến nay của muội, tuy rằng ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ tất cả. Sự xuất hiện của muội tựa như ánh mặt trời ấm áp, chiếu rọi vào cuộc đời đen tối của ta.
- Hả, hóa ra là cảm ơn vi sư sao... từ khi nào mà Nhiên Nhi lại học những cái này rồi?
Lãnh Vô Yên lắc đầu cười:
Mà lúc này, đoạn nhắn gửi của Lý Nhiên vẫn tiếp tục.
Hắn thâm tình “nhìn” Lãnh Vô Yên, giọng nói thấp lại giàu từ tính:
- Ta thích cơn mưa mùa hè, sau cơn mưa trời lại tạnh, giống như dáng vẻ của nàng vậy.
Lãnh Vô Yên sửng sốt:
- Hả?
Hình như lờ kịch này có chỗ nào đó không đúng lắm…
- Trong mắt ta đều là nàng cả, sao sáng đầy trời cũng không so được với nàng.
- Gì cơ?
- Ta thích nàng, xin hãy kết giao với ta đi!
- Cái gì?