Chương 43. Cái gọi là chính đạo đây sao?
- Bây giờ không phải là đợi bí cảnh mở ra là được hay sao?
- Không phải...
Tiêu Thanh Ca đứng sau lưng hắn, thấp nói.
- Bí cảnh lần này chỉ có thể có mười người tiến vào, nhưng ở đây lại có mười hai người.
Nàng ta cũng không ngờ, bí cảnh này sẽ thu hút nhiều người như vậy.
Hơn nữa toàn bộ đều là thiên kiêu tông môn!
Tống Thanh Tùng của Thần Đạo Cung, Nhạc Kiếm Ly của Vạn Kiếm Các, Mộ Dung Xuyên của Thiên Sư Đạo...
Nhất là Tống Thanh Tùng, trước kia là đồng môn sư huynh muội với nàng ta, nếu như bây giờ thân phận bại lộ, chỉ sợ sẽ có phiền phức lớn!
Nàng ta quấn áo bào, cúi đầu thấp hơn.
- Dễ thôi mà.
Lý Nhiên híp mắt cười nói.
- Ngẫu nhiên chọn ra hai người xem may mắn, để cho bọn họ dẹp đường hồi phủ!
- Hừm!
Lời vừa nói ra, đám người hoảng sợ.
Đây là muốn mạnh bạo sao?
Lý Nhiên thản nhiên nói.
- Là chính các ngươi chọn, hay là ta tự chọn đây?
Nhạc Kiếm Ly nhíu mày.
Người này cũng quá bá đạo rồi đấy!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Quả nhiên là ma giáo yêu nhân, rõ ràng là không nói đạo lý với ngươi được mà!
Vậy bây giờ nên làm gì đây...
Động thủ?
Bí cảnh sắp mở ra rồi, ai tình nguyện làm con bài chưa lật ra hết, giao thủ với Thánh Tử ma đạo này chứ ?
Hơn nữa cho dù bọn họ liên thủ, chắc chắn có thể đánh lại được sao?
Con người độc ác này ngay cả một con Xích Diễm Hổ cũng có thể một cước đá ch.ết!
Cách tốt nhất, chính là chọn ra một người hy sinh, như vậy mới có thể đảm bảo lợi ích lớn nhất cho tất cả mọi người.
Nếu thực sự đợi Lý Nhiên tới chọn, thì người nào cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Bầu không khí yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người thăm dò lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều tập trung trên người một người.
Tào Việt.
Đệ tử đích truyền của Nhị Lưu Tông Môn Diễn Nguyệt Tông.
Là kẻ yếu nhất ở đây.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Gương mặt Tào Việt hốt hoảng.
- Để ta đi sao? Ta là người đầu tiên đến đây, mọi việc đều phải bàn thứ tự đến trước và sau chứ?
Đám người giống như không nghe thấy.
Tào Việt bất lực nhìn về phía Tống Thanh Tùng.
- Tống sư huynh, ngươi phải làm chủ cho ta chứ! Không phải vừa rồi ngươi nói chúng ta là đồng bào chính đạo, phải cùng tiền cùng lui với nhau sao?
- Khụ khụ.
Tống Thanh Tùng có chút xấu hổ, hắng giọng một cái nói.
- Là đồng bào chính đạo thì không sai, chỉ là tu vi của ngươi còn thấp, tiến nhập bí cảnh có thể sẽ gặp nguy hiểm... Không bằng quay về tu luyện cho tốt, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.
Lời này nghe như thực sự đang quan tâm hắn ta.
Những người khác nhao nhao phụ họa.
- Đúng vậy đó, Tào Việt, quả thực tu vi của ngươi hơi kém.
- Quay về tu luyện cho tốt đi!
- Tống sư huynh cũng là vì tốt cho ngươi thôi!
- Không nhất thiết phải vì bí cảnh mà nguy hiểm đến tính mạng đâu.
Tào Việt nhìn sắc mặt của bọn họ, biết mình đã bị vứt bỏ.
Hắn ta cắn răng nói.
- Tốt, tốt lắm, ta nhớ kỹ chư vị rồi! Nước từ trên núi chảy xuống sẽ có ngày tương phùng, chúng ta sau này còn gặp lại!
Buông một câu độc ác, xoay người không đi vào trong rừng rậm.
Bốp bốp bốp.
Lý Nhiên vỗ tay.
- Đặc sắc, quá đặc sắc! Xem ra ta thật không có tiềm chất làm chính đạo, không có cách nào, vẫn không đủ dối trá.
Đám người đỏ mặt, xấu hổ quay mặt đi.
Ngược lại Tống Thanh Tùng cực kỳ thản nhiên nói.
- Tiên Duyên mờ ảo, người có đức chiếm lấy, chỉ có thể nói cơ duyên của Tào Việt còn chưa tới mà thôi.
- …
Lý Nhiên lắc lắc đầu.
Người này da mặt thật là quá dày.
- Tốt rồi, hiện tại hẳn là không có gì phải tranh luận nữa nhỉ...
Hắn ta còn chưa nói xong, Lý Nhiên đã ngắt lời nói.
- Đợi một chút, ta nói là hai người, hiện tại mới chỉ có một người rời đi thôi.
- Hả?
Tống Thanh Tùng nhướng mày.
- Nếu như ta không nhìn lầm thì bạn đồng hành với ngươi hẳn là một phàm nhân chứ? Chỉ là một phàm nhân, sao xứng tiến nhập Tiên Đế bí cảnh chứ?
Tiêu Thanh Ca nghe vậy nhất thời khẩn trương.
Lời này không sai, bọn họ đều là Tu Hành Giả, chỉ có mình nàng ta là phàm nhân.
Lỡ như Lý Nhiên thực sự vứt bỏ nàng…
- Ngươi ở đây dạy ta làm việc ư?
Lý Nhiên cười lạnh nói.
- Ta nói nàng ta xứng thì nàng ta xứng! Ngươi có ý kiến gì sao?
- Vẫn là câu nói kia, ta tới chọn, hay các người tự chọn?
Tống Thanh Tùng vô cùng tức giận.
Tên Lý Nhiên này quả thực quá ngông cuồng!
Nếu như ngay từ đầu không động thủ vậy thì hiện tại lại càng không nhất thiết phải động thủ...
- Mộ Dung Xuyên, ngươi rút khỏi đi!.
Hắn ta lên tiếng nói.
- Tống sư huynh!
Mộ Dung Xuyên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Ngươi tự mình rời khỏi, còn có thể toàn thân trở ra, đừng ép ta phải đích thân ra tay tiễn ngươi đi!
Giọng nói của Tống Thanh Tùng lạnh như băng.
Đây chính là uy hϊế͙p͙ trắng trợn.
Nhạc Kiếm Ly từ xa vẫn luôn ngoảnh mặt làm thinh, trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
- Thần Đạo Cung... Thì ra đều là loại mặt hàng này?
Mộ Dung Xuyên sắc mặt trắng bệch, ủ rũ cúi đầu rời đi, thân hình biến mất ở trong rừng rậm.
- Thật không ngờ, Tống sư huynh lại vô liêm sỉ như vậy...
Tiêu Thanh Ca âm thầm lắc đầu.