Chương 45. Cơ hội cuối cùng của Tiêu Thanh Ca! (1)
Mọi người đều là Thiên Kiêu, thực lực rất mạnh, bây giờ chỉ là so xem tốc độ của ai nhanh hơn!
Ngược lại Lý Nhiên không hề gấp gáp.
Hắn gọi hệ thống trong đầu ra, đầu tiên là chuẩn bị nhận phần thưởng nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.]
[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn hảo]
[Đạt được bảo rương siêu cấp 1.]
- Vu Hồ… lại là bảo rương siêu cấp!
Lý Nhiên mở bảo rương ra.
[Chúc mừng ký chủ đã thu được thần thông: Kim Quang Ngự Lôi Chú.]
Thần thông này có thể tác động đến Cửu Thiên Thần Lôi, tạo thành đả kích mang tính hủy diệt cho kẻ địch.
Tu vi càng cao thì dẫn động ra được Thần Lôi càng mạnh, cường giả sử dụng chiêu thức này thì thậm chí uy lực không thua gì Thiên Kiếp!
Hủy diệt cả một thành trì cũng chỉ là chuyện nhỏ!
- Châm bất trạc!
Lý Nhiên thể hiện sự rất hài lòng.
Ngoại trừ Long Tượng Trạch Thiên thì hắn lại có thêm một lá bài siêu cấp.
- Đi, khai sát!
Đóng cửa hệ thống lại, hắn chuẩn bị đi vào khu rừng phía trước để săn bắt, lúc này mới chú ý đến Tiêu Thanh Ca bên cạnh, sắc mặt đã tái nhợt.
- Quên mất, ngươi là phàm nhân đến đây…
Lý Nhiên thấy nhức đầu:
- Ngươi liều mạng muốn tiến vào Bí Cảnh mà ngay cả vòng thí luyện thứ nhất cũng không làm được thì tội gì phải tới đây?
Tiêu Thanh Ca cắn môi.
Đối với chuyện này, nàng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
- Tiền bối có thể dẫn theo ta được không, đã là tận tình tận nghĩa thì hãy thực hiện ước định giữa ta và ngươi.
Tiêu Thanh Ca cúi người nói:
- Tiên Duyên chỉ thoáng qua rồi sẽ biến mất, tiền bối đừng lãng phí thời gian vì ta. Hay là mau đi săn Yêu Thú đi, chúc ngài có được truyền thừa cuối cùng.
- Ồ, được.
Lý Nhiên gật đầu, không chút lưu luyến mà xoay người rời khỏi.
- …
Tiêu Thanh Ca ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười.
- Gia hỏa này đúng là đủ dứt khoát…
- Sinh Linh Quả, nhất định phải tìm được Sinh Linh Quả! Đây là cơ hội duy nhất của ta!
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải sống sót…
…
Thân ảnh của Lý Nhiên không đi vào rừng rậm.
Trực giác nói cho hắn biết, trên người Tiêu Thanh Ca có bí mật lớn.
Nhưng đầu năm nay có người nào là không có bí mật, không đi ra ngoài lăn lộn đâu?
Cho nên hắn cũng không có hứng thú với chuyện này.
Hai người tiếp xúc mới được mười mấy ngày, cảm giác cũng coi như không tệ. Tính cách của Tiêu Thanh Ca cũng rất nóng nảy với hắn.
Lý Nhiên không giống với những “Tiên Trưởng” kiêu căng kia.
Không hợp tính thì Đại Đế hắn cũng không để vào mắt. Còn nếu hợp ý hắn thì dù là phàm nhân cũng có thể xưng huynh gọi đệ.
Cho nên lúc rời đi, hắn đã lặng lẽ dán một lá bùa lên người Tiêu Thanh Ca…
- Muội muội thối, đừng nói là ca không bảo vệ ngươi đấy!
Lý Nhiên tiến vào sâu trong khu rừng.
Xung quanh thúy ý dạt dào, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy sợ hãi như thể có một cái gì đó trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng khi điều tr.a cẩn thận thì lại không tìm được cái gì.
- Thật sự là quá yên tĩnh.
Nơi này cây cối che khuất bầu trời, cao hơn rất nhiều so với những nơi khác.
Không có tiếng côn trùng kêu chim hót nào, đến cả tiếng chém giết của những người còn lại cũng không nghe thấy.
Yên tĩnh giống như tử địa vậy, hắn gần như có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nhưng cơ thể hắn lại ckhoong cảm nhận được sự ấm áp.
Tiếp tục đi về phía trước, không có sinh vật nào khác xung quanh, ngoại trừ cây cối vẫn là cây cối.
- Lạ thật, Yêu Thú chạy đi đâu rồi?
Lý Nhiên lẩm bẩm trong miệng.
Ngay tại phía sau hắn có một cây cổ thủ đã phá vỡ một lỗ hổng tối đen ra, như thể nở một nụ cười chế giễu với hắn.
Hắn đột nhiên dừng bước lại, dường như đang ngây người.
“Nụ cười” của cổ thụ càng tăng lên, thân hình không tiếng động giãn ra, cành cây to như cánh tay hung hăng vươn về phía hắn!
Ầm!
Bùn đất bay tung tóe, nhưng không thấy bóng người đâu.
- Bắt được ngươi rồi!
Lý Nhiên nở nụ cười tàn nhẫn, thân hình lơ lửng giữa không trung.
Vân Linh Thương xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn ném một tiêu thương ra ngoài, ngân thương nhanh như chớp đâm vào miệng Thụ Yêu.
Rầm!
Trong không khí vang lên một tiếng nổ rất lớn.
Thụ Yêu khổng lồ nổ tung từ giữa, kèm theo tiếng rên rỉ chói tai rồi gầm gừ đổ xuống đất!
Ngân thương bay trở về trong tay Lý Nhiên rồi hắn nhẹ nhàng hạ xuống đất.
- Thích giả vờ làm thực vật đúng không? Ta đánh lệch đầu ngươi!
Theo khói bụi tiêu tan đi, cây cối ch.ết héo, một cành cây tỏa ra lục quang lóng lánh trong suốt nằm trên mặt đất.
Đây là linh tủy của Thụ Yêu và Yêu Cốt của Yêu Thú là một.
Lý Nhiên tiện tay ném vào trong nhẫn trữ vật.
- Thảo nào không nhìn thấy Yêu Thú ở đây, hóa ra cây cối này chính là Yêu.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đây có nhiều cây như vậy sao chỉ có một cây thành Yêu?
Vừa nghĩ đến đây thì sắc trời đột nhiên tối sầm lại, đồng tử Lý Nhiên co rụt lại rồi tung người rời khỏi chỗ.
- Ngao!
Các cây cổ thụ xung quanh đột nhiên dồn dập nứt ra, bầy Yêu rú lên. Cảnh tượng dữ tợn chẳng khác nào tận thế!
Rầm rầm!
Thân cây che thiên khuất địa điên cuồng rũ xuống.
Mặt đất nứt nẻ, đất đá sụp đổ!