Chương 56: Cả đời này của cậu thế là hết
Cuối cùng Tô Tiểu Tục và Ninh Triệt vẫn không thể tham gia thành chiến, bởi vì tối hôm thế lực chiến, Ninh Triệt sốt.
Tô Tiểu Tục gần đây ngủ ít, khoảng bốn giờ sáng, cô bị tiếng động ngoài phòng đánh thức.
Cầm điện thoại chuẩn bị gọi 110 sẵn, cô đánh bạo đẩy cửa ra ngoài, trông thấy bạn Ninh đang tìm thuốc trong ngăn kéo phòng khách.
Tìm được nhiệt kế trong hộp thuốc bụi bặm, Tô Tiểu Tục dìu bạn Ninh nằm xuống giường, năm phút sau lấy ra xem, thôi rồi, 39°2, nhiệt độ vi diệu.
Tiếc rằng thuốc tồn kho trong nhà đã quá hạn, đành phải dỗ Ninh công tử uống mấy cốc nước nóng rồi đi ngủ, vốn là một ngày cuối tuần đầy cảm xúc lại thành đau khổ trong bệnh viện.
Có trời mới biết bệnh viện vào cuối tuần đáng sợ đến cỡ nào.
Người đông nghịt, huyên náo ầm ĩ.
Vì Ninh công tử không muốn quấy rầy ông bà Ninh, cuối cùng, Tô Tiểu Tục chỉ có thể cắn răng kéo hắn lên taxi (đề phòng đi xe lại không có chỗ đỗ, đỗ xe để mình Ninh công tử ở bệnh viện hoặc đi cùng cô đỗ xe rồi vào bệnh viện sẽ bị lạnh), hai người hùng hùng hổ hổ chạy vào bệnh viện.
Hành lang chật chội, những gương mặt ch.ết lặng qua lại, y tá mặc đồng phục gọi tên Ninh công tử, kiểm tr.a đơn giản bên ngoài, bình tỉnh bảo người khác truyền nước cho hắn.
Lúc đó thời tiết đã chuyển lạnh, Tô Tiểu Tục cùng Ninh Triệt ngồi trong góc bệnh viện đếm từng giọt nước nhỏ xuống trong bình, Ninh công tử dựa vào ghế, híp hờ mắt, do lên cơn sốt nên sắc mặt có hơi đỏ.
Tô Tiểu Tục áp lưng bàn tay lên mặt hắn, mí mắt hắn động đậy. Vừa mở mắt nhìn, Tô Tiểu Tục đã đem sự chú ý chuyển sang cái tay được truyền nước. Bàn tay cô rất ấm, nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn, do truyền nước nên cánh tay cứng ngắc như đá, nháy mắt như được hòa tan.
Hắn lại nhắm mắt, cánh tay vẫn cảm giác được sự va chạm với cô, thật ra biết đâu dùng túi chườm nóng sẽ hiệu quả hơn? Mặc kệ, dù sao tâm tình hắn đang tốt, cho nên, ngay cả giả vờ ngủ cũng hé miệng cười.
Truyền nước xong đánh xe về, trời đã tối.
Tô Tiểu Tục lần đầu tiên phát hiện phục vụ một bệnh nhân khó khăn cỡ nào, trên đường về nhà, cô đưa ra vô số đồ bán bên ngoài, sau cùng đều bị Ninh công tử vô tình gạt bỏ.
Đứng trong bếp nhà Ninh công tử, cô quyết định làm môn thần mặt nhăn nhó canh cửa phòng bếp, "Lão tổ tông của tôi, anh muốn ăn gì hả."
Ninh công tử nhíu lông mày, "Người bệnh hình như đều thích ăn cháo?"
Được thôi, Tô Tiểu Tục bắt đầu lục tung, tìm nguyên liệu nấu ăn, ngoan ngoãn nấu cháo.
Nếu như là một câu chuyện, lúc này trong phòng bếp tràn lan màn sương mập mờ, chẳng qua, Tô Tiểu Tục vùi đầu cắt gừng không thể nào so sánh được với nữ chính trong ngôn tình. Ninh công tử đứng tựa cửa bếp một lúc, Tô Tiểu Tục ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh uống thuốc xong thì sao không đi nằm đi?"
Ninh Triệt =.=
... Khi em làm bếp sao lại không có chút hương vị gì thế!
"Đúng rồi, anh ốm mà không nói với bạn gái anh à." Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tục nói ra một câu không đầu không đuôi.
Ninh Triệt nhíu mày, "Bạn gái tôi là ai?"
= =.
Đây là lần thứ ba anh quên tên bạn gái anh đấy.
Tô Tiểu Tục 囧 囧 bỏ gừng vào nồi cơm điện, "Thành Bình."
Ninh công tử sửng sốt, chớp chớp mắt mới nhớ ra người này là ai, sau đó liền 囧 bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Tục, "Tôi có nói cô ấy là bạn gái tôi à?"
Nằm rãnh, đến lượt Tô Tiểu Tục 囧, "Không phải anh thầm chấp nhận nhiều lần đấy sao? Còn nữa, nếu không phải vợ anh thì việc gì anh phải vì cô ấy mà chơi game?"
Ninh Triệt cười bất đắc dĩ, "Em gái tôi không nói cho cô à? Thời gian đó tôi mới nhận được một vụ án, liên quan đến nữ sinh viên chơi game bị lừa." Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, "Vừa hay cô gái kia có quan hệ họ hàng xa với chúng tôi, được người ta nhờ, cũng không thể mặc kệ, đúng không?"
... Vào giờ phút này, trừ việc "=-=||||" ra thì không còn từ nào để miêu tả tâm tình của Tô Tiểu Tục.
Có lẽ đã được truyền nước, hoặc cơ thể bạn Ninh tốt, cơn sốt lần này của hắn tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Tục vừa bò dậy khỏi giường đã nhìn thấy Ninh Triệt khoẻ như vâm đeo tạp dề trong bếp.
Cô xoa mắt, cuối cùng xác định bạn Ninh thật sự mặc cái tạp dề màu hồng cô và Ninh Tiếu Tiếu mau trong đợt giảm giá siêu thị...
Oh, my eyes!
Dường như là phát hiện cô đến, bạn Ninh quay lại nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi, "Buổi sáng có muốn ăn gì khác không?"
Khóe miệng Tô Tiểu Tục giật giật, trong lòng oán thầm: Sao tôi có cảm giác đầu anh nóng quá nên hỏng rồi.
Nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, đưa tay lên chạm vào trán hắn, có lẽ vừa dậy nên nhiệt độ ở tay cô rất cao, sờ một lúc mà không có cảm giác gì không đúng.
Dứt khoát kéo Ninh công tử lại, nhón chân vén tóc đưa trán lại gần.
Kịch.
Một giây, Ninh Triệt đờ đẫn.
Ninh công tử không tổn thất gì quay về (này), thời gian đã là ngày thứ hai sau thành chiến.
Đăng nhập vào game, Mộng Nguyên Thành sừng sững treo cao tiêu chí Tóc Như Tuyết, Tô Tiểu Tục mở thư, chợt, di động reo.
Đó là một dãy số lạ, theo lễ phép, Tô Tiểu Tục vẫ nhận điện thoại, "Alo, xin chào."
Bên kia sau khi vang lên những âm thanh hỗn tạp ngắn, Tô Tiểu Tục rốt cuộc nghe thấy người đó mở miệng, "Chào cô, tôi là Nhậm Nhạc, tôi có một số chuyện muốn nói với cô."
Nhậm Nhạc?
Hic, thứ cho Tô Tiểu Tục lớn tuổi, nghĩ mãi mới nhớ, đây không phải người đàn ông lần trước đi ăn lẩu hải sản bị nghi là Thương Diễn sao... Tô Tiểu Tục điều chỉnh tâm tính, "Vâng, chào anh, anh nói đi."
Có lẽ giọng cô quá nghiêm chỉnh, người bên kia trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói một câu, "Đừng dây dưa với Tề Thụy nữa, hai người vốn không phải người cùng một thế giới."
Tô Tiểu Tục, 囧.
Đây là thông điệp gì thế? Nội dung kế tiếp chẳng lẽ sẽ là đối phương vứt ra một tờ chi phiếu tiêu sái cảnh cáo cô không được có ý định chim sẻ biến thành phượng hoàng?
Đang khi cô hứng thú dạt dào chờ đối phương nói tiếp, nghe thấy trong di động lại vang lên tạp âm, sau đó là những thanh âm tít tít tít liên tục - hắn, dập máy.
Đây là cảm giác làm người ta ngứa ngáy khó chịu, giống như treo một củ cà rốt trước mặt con lừa, lại như đặt một thanh sô cô la trước mặt người bị tuột huyết áp.
Với tình huống doạ dẫm cảnh cáo nói thẳng một nửa này, Tô Tiểu Tục chỉ muốn kêu rên, bà nguyền rủa con cháu mày Tử Dương.
Đáng tiếc, đối mặt với tình huống như vậy, việc duy nhất có thể làm là để mình cơm no áo ấm, thành phố này nhỏ lắm, muốn nghe ngóng một người cũng không phải chuyện quá khó, đợi ba ngày, Ninh Tiếu Tiếu cho cô câu trả lời.
"Sao cậu lại hỏi thăm người như vậy?" Ninh nữ vương đã đổ ập xuống câu này.
Tô Tiểu Tục sửng sốt, "Sao vậy?"
"Là tên tiểu quỷ tầng dưới của cậu hả? Thế nào? Ngắm người ta rồi?"
"..." Tô Tiểu Tục 囧, nghĩ lại, hình như... cũng không khác nhiều lắm?
"Có vấn đề gì không?"
Lần này đến phiên đối phương trầm mặc, hồi lâu, Ninh Tiếu Tiếu mới thận trọng mở miệng, "Nếu cậu vừa ý cậu ta, đồng chí Tô Túc, tớ khuyên cậu nên cẩn thận."
"Hả?"
"Cậu biết cậu ta vốn học trường nào không?"
"?"
"Trường X, lại còn bỏ học, nguyên nhân bị đuổi là do làm bụng nữ sinh to lên, trước đó, khi tên này còn học trung học từng đánh gãy xương cột sống một tên côn đồ, bởi vì bố cậu ta có tiền nên chuyện này bị ép xuống."
"..."
"À, nhà cậu ta là mẹ đơn thân, mẹ cậu ta là vợ cả bố cậu ta, chẳng qua bố cậu ta đã tái hôn, cậu ta sống với mẹ, căn nhà tầng dưới là do bố cậu ta bỏ tiền mua cho mẹ cậu ta, coi như bồi thường ly dị."
"..."
Nhắc tới bố cậu ta cũng kỳ, kết hôn nhiều lần, ông ta chỉ có một con trai, bây giờ lại cưới một cô bé mới tốt nghiệp đại học, nghe nói bụng đang có hi vọng, tớ nói này đồng chí Tô Túc, làm sao cậu lại biết một người truyền kỳ như thế? Khi tớ hỏi mẹ mà mẹ tớ cũng phải ngây người."
"Tớ..."
"Hình như bây giờ cậu ta có bạn gái rồi, là bạn thanh mai trúc mã, người lớn hai nhà đã gặp nhau, này Tô Túc... Bỏ học, không có bố, còn nhỏ hơn cậu ba tuổi, nếu cậu thật sự định phát huy bản chất Thánh mẫu để ở chung với cậu ta, tớ chỉ muốn tặng cậu một câu."
"Gì?"
"... Cả đời này của cậu, thế, là, hết."