Chương 19: Phải chăng trời sinh một đôi
“Lão huynh à, sao huynh lại thiếu kiên nhẫn thế? Đợi muội có nửa canh giờ thôi đã chịu không được rồi, thật đúng là…” Ninh Chiêu Nhiên tiêu sái bước đến kéo ghế ngồi xuống, nhìn thân thể cường tráng của Ninh Tùy Phong, tràn ngập tức giận nóng nảy, càng nhìn càng cảm thấy hắn và Sở Lương Âm cực kỳ giống nhau, hai người này đúng là có đức hạnh, làm gì cũng không có kiên nhẫn, hơn nữa mở miệng ra là thấy mắng chửi người khác.
“Câm miệng. Có chuyện mau nói có rắm mau thả. Ta rất bận rộn, không có thời gian mà chơi với ngươi.” Ninh Tùy Phong đặt mông ngồi xuống đối diện Ninh Chiêu Nhiên, động tác của hắn nhẹ nhàng như luồng khí đong đưa, cả gian phòng chìm trong yên lặng.
“Hôm nay muội đến Tồn Hương đường xem mẫu đơn, có thấy một đóa hắc mẫu đơn cực kỳ xinh đẹp.” Ninh Chiêu Nhiên từ tốn nói, trong lời nói còn mang theo nồng đậm tình cảm.
Đôi mắt xanh thẫm của Ninh Tùy Phong nhìn chằm chằm sắc mặt không đổi của Ninh Chiêu Nhiên nói, “Thích thì mua, nói với ta làm gì?”
Thật ra Ninh Chiêu Nhiên không có ý này, cười tủm tỉm lắc đầu, “Không phải muội thích, là người khác thích.”
Nghe Ninh Chiêu Nhiên nói chuyện lòng vòng quanh co một hồi, Ninh Tùy Phong cáu kỉnh nện một quyền xuống bàn, cái bàn thượng hạng rắn chắc vì một quyền này mà vỡ toang, rầm.., trong nháy mắt, ở giữa hai người là một đống gỗ vụn.
Ninh Chiêu Nhiên xê dịch chân một chút, thuận tay phủi phủi vụn gỗ bám trên váy, rất bình tĩnh đối mặt với Ninh Tùy Phong, giống như nàng đã sớm quen với hành động ‘thấy nhưng không trách’ này, nói: “Đừng nóng giận mà, nghe muội nói hết cũng không muộn. Muội đây lúc nào cũng quan tâm đến hôn sự của huynh, trong lòng rất nôn nóng tìm một tẩu tử, haizz nói vậy, chuyện lần trước muộn nói, huynh đã quên rồi sao, người đó chính là đệ tử của Tùng Sơn đạo nhân Tùng Môn vụ, cũng là nữ đệ tử duy nhất, Sở Lương Âm. Lần này đến Tấn thành, ta với nàng ấy ở cùng một chỗ, hôm nay vừa hay để hai người gặp mặt nhau.” Nàng thật mong đợi, tính nết hai người này giống như, ắt hẳn sẽ rất hợp nhau.
Ninh Tùy Phong khẽ nhíu mày, đuôi lông mày nhếch cao, khiến trên mặt hắn có thêm mấy phần liều lĩnh, “Ngươi sai Thần Ngũ ngàn dặm xa xôi mang tin tức báo cho ta biết đến Tấn Thành là vì muốn gặp mặt một người đàn bà?”
Khóe miệng Ninh Chiêu Nhiên co rút, “Huynh nói chuyện lịch sự một chút có được không, cái gì mà đàn bà? Nếu lời này của huynh bị Sở Lương Âm nghe thấy, có khi hai người sẽ đánh nhau sống ch.ết không chừng.” Tuy nàng lo lắng tính nết hai người giống nhau, nhưng lại quên mất, tính tình hai người này không tốt nếu gom lại ở một chỗ, cũng không biết ra cái dạng gì, có khi chưa nói đã đánh nhau.
“Bớt nói nhảm đi, nếu đã như vậy, thì gọi nàng ấy đến gặp ta.” Quần áo trên người Ninh Tùy Phong bừa bãi, thân thể vạm vỡ dường như che hết toàn bộ cái ghế, cả người hắn giống như xiêm áo được tạo hình ngồi trên ghế.
Ninh Chiêu Nhiên âm thầm thở dài, với tình huống thế này, Sở Lương Âm và ca ca nàng gặp mặt, thế nào cũng đánh nhau vỡ đầu mất.
Nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, đến trước căn phòng của Sở Lương Âm, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì.
“Lương Âm?” Ninh Chiêu Nhiên gọi một tiếng, bên trong vẫn như cũ không có lời hồi đáp, nàng đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là căn phòng trống rỗng, không có người?
“Người đâu?” Ninh Chiêu Nhiên đi vào bên trong gian phòng, dựa theo hơi thở, Sở Lương Âm hẳn là đã rời đi được một lúc. Liếc mắt nhìn cửa sổ mở một bên, Ninh Chiêu Nhiên bước sang, theo cửa sổ nhìn xuống bên dưới, là đường phố tĩnh mịch, chẳng lẽ Sở Lương Âm nhảy xuống từ đây để đi đánh người?
Ninh Tùy Phong phát cáu vì chờ đợi, phút chốc đứng lên, nhấc chân bước qua đống gỗ vụn trên mặt đất, ra ngoài cửa, vừa hay Ninh Chiêu Nhiên từ bên ngoài trở về, “Huynh muốn làm gì?”
Ninh Tùy Phong chau mày hỏi, “Người đâu?” Trên hành lang cũng chỉ có một mình Ninh Chiêu Nhiên, có thể thấy người kia căn bản không muốn gặp hắn.
Ninh Chiêu Nhiên nhún nhún vai, “Người không thấy, ai biết đã đi đâu.”
“Ta đi đây.” Ninh Tùy Phong cầu còn không được, vẫy vẫy tay muốn bỏ đi.
Ninh Chiêu Nhiên bắt lấy cánh tay Ninh Tùy Phong, dưới chân dùng sức dính chặt mặt đất, cả người nghiêng về phía trước, cái mông chu ra sau, ráng sức níu kéo Ninh Tùy Phong, “Huynh đợi một chút không được sao?”
Ninh Tùy Phong muốn hất bỏ con bạch tuộc Ninh Chiêu Nhiên đang bám trên cánh tay hắn, nhưng huynh muội bọn họ đã sống chung với nhau nhiều năm, Ninh Chiêu Nhiên đã sớm luyện được triền công, mặc kệ hắn vung vẫy quăng ném thế nào cũng không kéo nàng ra được.
“Không được, ta có việc gấp.” Đá cũng không đi, Ninh Tùy Phong đành lấy cái cớ có việc gấp để trả lời cho có lệ.
Ninh Chiêu Nhiên bĩu môi, đứng thẳng người buông cánh tay Ninh Tùy Phong ra, “Vậy được rồi, huynh có việc gấp thì đi đi, lần này tạm thời bỏ qua. Nhưng mà huynh phải làm một chuyện mới được.” Ninh Chiêu Nhiên sẽ không để cho Ninh Tùy Phong dễ dàng rời đi như vậy, cái gì nên làm thì làm, nếu không chẳng phải trắng tay một chuyến sao.
Trăng sáng như sương, Tấn thành một ngày huyên náo dưới ánh trăng cũng trở nên vắng lặng, thành trì cổ kính, được ánh trăng bao phủ lên một lớp thần bí huyền ảo, đường phố cảm thấy xa hơn, mỗi một khối đá như đang kể về chuyện xưa của mình.
Từng cơn gió thổi qua, phá vỡ bầu trời đêm an tĩnh, một bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện ở trên đường vắng, giây tiếp theo đã biến mất, giống như quỷ mỵ.
Sở Lương Âm nín thở, đi xuyên qua con phố, đi theo hướng nam đến Tồn Hương đường, bước chân nàng đi như thoi đưa, người nhẹ như yến, dường như chỉ nghe tiếng gió rất nhỏ, không bắt được, ngay cả cái bóng cũng không để lộ ra.
Ban đêm Tồn Hương đường cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn khác nhau một trời một vực với tiếng người ồn ào lúc ban ngày, cửa lớn vẫn mở, trước cửa còn có gã sai vặt gác cửa, ban đêm bọn họ cũng làm việc.
Bóng Sở Lương Âm lóe sáng trước cửa Tồn hương đường, hai gã sai vặt gác cửa cũng không phát hiện có người đã lướt nhanh trước mặt họ, chỉ cảm thấy như có gió thổi qua, nhưng chớp mắt đã không thấy.
Phía nam Tồn Hương đường là khu rừng, ban đêm khu rừng càng thêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng chim đêm vang lên quanh quẩn núi rừng, càng sinh ra cảm giác thê lương.
Tiếng lá cây xào xạc vươn xa vươn gần, Sở Lương Âm đi sâu vào bên trong khu rừng, tiếp tục bước dọc theo con đường về phía trước núi sâu.
Tồn Hương đường mấy đời gây trồng nên những kỳ hoa dị thảo nổi tiếng, mẫu đơn chỉ là một phần trong đó, vẫn còn rất nhiều loại hoa được Tồn Hương đường gây trồng, ban ngày khi ở Tồn Hương đường Sở Lương Âm cũng có ngửi thấy có những mùi hương khác nhau.
“Dạ Sương” là một loại hoa có độc, độc tính không nhiều, mặc dù không phải là loại hoa vô giá, nhưng nếu dùng để luyện dược chế dược thì không thể thiếu nó được.
Nhưng mấy trăm năm trước, “Dạ Sương” vẫn còn có thể tùy tiện ngắt hái khắp nơi, nhưng nay chẳng còn bao nhiêu, hiện tại “Dạ Sương” trong y dược quán đều là hoa khô được lưu giữ lại cách đây rất lâu, độc tính vốn dĩ không nhiều, sau khi được phơi khô độc tính càng suy giảm, hơn nữa giống cây này đã tuyệt chủng, cho nên giá bán vô cùng đắt, nó được xem như là dược liệu xa xỉ.
Nhưng mà, hôm nay ở biển hoa Tồn Hương đường, Sở lương Âm có ngửi được mùi cỏ “Mông Mông”, phải biết rằng, cỏ “Mông Mông” và “Dạ Sương” là cộng sinh, xem ra Tồn Hương đường đang muốn nuôi trồng “Dạ Sương” một lần nữa.
Nàng cũng không cần “Dạ Sương” nhưng mà không có nghĩa người khác không cần, đó chính là Kê tiên sinh của Quỷ cốc, nhưng nàng định lấy trộm “Dạ Sương” cũng không phải vì đưa cho Kê tiên sinh, nàng với lão nhân cổ quái kia không có giao tình gì, nhưng mà người khác thì có, đó chính là Lệnh Hồ Cửu Tiêu.
Lệnh Hồ Cửu Tiên định van xin Kê tiên sinh chữa trị bệnh cho muội muội hắn, nhưng lão đầu kia dễ gì xem bệnh cho người ta, cho dù Lệnh Hồ Cửu Tiên thành kính dập đầu cũng chưa chắc sẽ lay động được ông ấy, tốt nhất vẫn là tìm vật dụ dỗ. Lần trước Sở Lương Âm muốn có được “Phượng Y Đan” thì phải đi Thiên Nhai một chuyến bắt mấy con rắn cạp nong về, lúc đó ông ấy mới cho nàng “Phượng Y Đan”, Lệnh Hồ Cửu Tiêu muốn thuyết phục được lão nhân kia chữa trị bệnh cho muội muội, thì phải đưa ra được món đồ có thể khiến ông ấy động tâm, vậy “Dạ Sương” đã tuyệt chủng từ lâu hẳn là sự lựa chọn tốt nhất.