Chương 44: Lại đá cửa
Mặt trời ngã về tây, đám người Sở Lương Âm mới chịu rời khỏi nghĩa trang, lúc gần đi Sở Lương Âm còn không quên căn dặn Hoành Hạ nhớ đóng kỹ cửa nghĩa trang, Hoành Hạ có chút không vui, nhưng lúc định đóng cửa phát hiện có bóng người lượn lờ trong nghĩa trang, vặn vẹo dữ tợn, dọa hắn giật mình, nhanh tay đóng cửa lại, ba chân bốn cẳng chạy, gia nhập vào đám người rồi mới thấy yên tâm, trong lòng không ngừng lẩm bẩm a di đà Phật, xem ra chỗ đó thật sự có quỷ.
“Ở nơi này hết nửa ngày, cũng chỉ tìm được một khối ngọc, có lợi ích gì hay không cũng chẳng biết. Sở Lương Âm, từ những vết thương kia cô có thể suy đoán được là môn phái nào làm không?” Ninh Chiêu Nhiên đứng cách xa Sở Lương Âm, nghĩ tới việc nàng ấy dùng tay móc đồ vật từ trong cổ họng người ch.ết thôi nàng đã cảm thấy buồn nôn.
Sở Lương Âm lắc đầu, “Ra tay rất tàn nhẫn, mục đích chính là muốn lấy mạng nạn nhân, không có gì đặc biệt, điều duy nhất có thể xác định chính là đám người này tuyệt đối là loại người hạng người lãnh huyết vô tình thủ đoạn độc ác.”
“Có thể hung thủ đã thuê sát thủ, trên giang hồ, thuê sát thủ giựt tiền cướp hàng là chuyện thường thấy.” Gia Cát Vô Phạm bất ngờ nói ra một câu như vậy, nhìn bộ dạng không nghe sự đời chỉ quan tâm những người nghèo khổ của hắn, té ra hắn cũng biết được một ít chuyện trong giang hồ.
“Có lẽ vậy, nhưng mà trước hết vẫn phải đi tìm hiểu thử xem viên ngọc thạch này là của ai.” Nhìn ôn ngọc trên tay, đầu tiên có thể khẳng định là của nam nhân, còn là một nam nhân có tiền, đồng thời xuất hiện ở Mộ Dung phủ, hoặc hung thủ chính là người nào đó trong Mộ Dung phủ, xác suất xảy ra khả năng thứ hai có vẻ không cao.
Nguyệt Ly Phong đứng ở bên kia, cách Sở Lương Âm chừng hai thước, nghe nàng nói, hắn chậm rãi ngoảnh đầu lại, nhìn viên ngọc trên tay nàng, đôi mắt hẹp dài đột nhiên hiện ra một tia bất ngờ, sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Ngọc thạch này của Mộ Dung gia.”
Lời hắn vừa nói ra, ba người bên kia đồng thời dừng bước, Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày hỏi, “Ngươi nói cái gì? Thứ này là của Mộ Dung gia?” Nàng bước vài bước đến trước mặt Nguyệt Ly Phong, quơ loạn khối ngọc đó trước mắt hắn, Nguyệt Ly Phong nín thở, lại lần nữa dừng hai ngón tay kẹp lấy cổ tay của nàng đẩy ra, “Đúng vậy, là của Mộ Dung gia.”
“Ngươi đã thấy qua?” Sở Lương Âm có phần không hiểu, nếu đã thấy qua sao còn nói láo, hơn nữa lại lựa lúc này nói ra.
Nguyệt Ly Phong khẽ mở miệng, bộ dạng vô cùng xinh đẹp xuất trần, “Mộ Dung phủ ở Đại Tề có hơn mười cửa hàng châu ngọc, loại ôn ngọc xích châu này theo như ta biết là vô giá. Hơn nữa ở cửa hàng châu ngọc chỉ có vỏn vẹn mấy khối thôi, nghe nói mấy vị công tử của Mộ Dung phủ, mỗi người một khối, nhưng mà sẽ được làm thành từng loại ngọc trang sức khác nhau, chẳng hạn như ngọc bội, ngọc gắn trên cây quạt, hoặc là ngọc khảm ở đai lưng.” Hắn lui về sau một bước, mọi người có thể nhìn ra hắn đây là duy trì khoảng cách với Sở Lương Âm.
Nhưng xem ra Sở Lương Âm không biết được điều này, nàng lại bước lên một bước, giơ cao ngọc thạch trong tay, suýt chút nữa đã dán chặt nó ngay trên lỗ mũi Nguyệt Ly Phong, “Ngươi biết rõ là loại này sao? Vậy ngươi có biết người khảm ở đai lưng là ai không?”
Sắc mặt Nguyệt Ly Phong thay đổi lần thứ hai, lại dùng hai ngón tay kẹp lấy cổ tay nàng đẩy ra xa, lúc này hắn không buông ra, cứ như vậy cố định ở một bên, “Quả thực có chuyện đó, nhưng khối ngọc này thuộc về ai, ta không biết.”
“Nếu là như thế, khối ngọc này cũng không có giá trị gì sao? Khối ngọc này nếu thật sự là của hung thủ, mà tên hung thủ lại là người Mộ Dung phủ, chẳng lẽ là một trong những vị công tử của Mộ Dung gia. Trùng hợp là tất cả đều đã ch.ết, chỉ duy nhất Mộ Dung Tử Quân là mất tích, có khi nào vật này của Mộ Dung Tử Quân không?” Ninh Chiêu Nhiên chạy sang đây, đứng bên cạnh Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong, ngoài miệng nói ra những lời này nhưng ánh mắt lại dán chặt ngay chỗ tay hai người dây dưa với nhau.
Lời này của Ninh Chiêu Nhiên vừa thốt ra, tất cả ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người nàng, Ninh Chiêu Nhiên nhún nhún vai nói, “Suy luận như thế không phù hợp à?”
“Bà đây không phải chưa từng gặp qua Mộ Dung Tử Quân, bệnh tật quanh năm thì làm được cái gì?” Sở Lương Âm quay đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, sau đó rút tay khỏi hai ngón tay Nguyệt Ly Phong đang gắt gao kẹp chặt.
“Mặc dù võ công của Mộ Dung Tử Quân không tầm thường, nhưng trời sinh hay bệnh tật, người cũng không tệ, ít ra không phải là ngụy quân tử.” Bằng hữu của Vân Liệt Triệu, tự nhiên Sở Lương Âm đã gặp qua, mặc dù không có cảm tình gì, nhưng cũng chẳng ghét bỏ, lúc nói qua điều này, Sở Lương Âm còn cố tình liếc nhìn Nguyệt Ly Phong, ngụ ý nói hắn là kẻ ngụy quân tử.
Nguyệt Ly Phong làm như không nghe thấy, hai tay để sau lưng, nét mặt hờ hững lạnh nhạt.
Ninh Chiêu Nhiên gật đầu, “Như thế thì Mộ Dung Tử Quân không khả năng, vậy khối ngọc này cũng không dùng được.” Nàng bước đi, tránh xa Sở Lương Âm.
“Về khách điếm trước đi, hôm nay có thể Trâu Ngọc và Chung Ẩn sẽ đến Lan Châu, ta cần phải gặp mặt bọn họ.” Sở Lương Âm đem khối ngọc nhét vào bên hông, quay lại liếc mắt nhìn Nguyệt Ly Phong một cái, “Nếu Nguyệt công tử cũng ở đây, như vậy cùng nhau đi gặp Nhị sư thúc và Tam sư thúc đi.” Giọng điệu nàng hoàn toàn là ra lệnh, lúc này có thể thấy được chỗ tốt của cái gọi là trưởng bối.
Khóe môi Nguyệt Ly Phong khẽ nhếch lên, khẽ gật đầu với Sở Lương Âm, “Thất sư thúc an bài thế nào cũng được.” Hắn cũng rất cung kính lễ độ.
Sở Lương Âm hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường Nguyệt Ly Phong.
Hoành Hạ và Nhĩ Tương đi phía sau liếc mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
Cuối cùng người của Tùng Vụ môn cũng chạy tới, từ Lan Châu chạy thẳng đến Mạc phủ, người Mạc phủ đã sớm ra ngoài nghênh đón bọn họ, mặt tươi cười Trâu Ngọc, mặt lạnh Chung Ẩn, đệ tử của Tùng Vụ môn ở trên giang hồ đều có chút tiếng tăm, dẫn theo năm trăm đồ đệ Tùng Vụ môn vào Mạc phủ, Mạc Thiên Tuyệt tất nhiên phải đích thân ra cửa đón tiếp, chiến trận không nhỏ.
Sở Lương Âm ở khách điếm bên kia cũng nhận được tin tức Trâu Ngọc và Chung Ẩn là đến Lan Châu, vừa nghe bọn họ trực tiếp đi đến Mạc phủ có hơi khó chịu trong lòng, nhưng nghĩ lại nàng cũng phải đến Mạc phủ một chuyến, vừa vặn có thể nghe ngóng được tin tức.
Nói là làm, nàng từ trên giường nhảy xuống, cầm theo bảo kiếm sải bước ra khỏi phòng trọ, vừa định xuống lầu liền nghĩ đến sư điệt Nguyệt Ly Phong của mình, phun nước bọt, đổi hướng trực tiếp đi đến phòng Nguyệt Ly Phong.
Dường như nàng là loại người trời sinh không biết gõ cửa, lại dùng một cước đá văng cửa phòng tốt nhất khách điếm, xông vào mặt là hơi nước ấm áp, cùng với mùi hương tắm rửa ngào ngạt.
“Đen thật.” Sở Lương Âm thấy rõ chuyện đang xảy ra trong phòng, mắng một tiếng, sau đó xoay người lại, một bên la ầm lên: “Mau mặc quần áo vào, theo bà đến Mạc phủ.” Giọng điệu vô cùng sốt ruột, hơi nước từ trong phòng khách cứ quanh quẩn khắp người nàng, ngửi được mùi hương đó càng thêm bực dọc, nam nhân còn phải dùng mùi thơm như vậy? Ẻo lả quá đi!!
Bên trong phòng, Nguyệt Ly Phong tóc dài hơi ướt đứng sau bình phong, hắn mới đi ra, cửa phòng đã bị đá văng, mặc dù hắn đã mặc trung y vào, nhưng cũng không chỉnh tề ngay ngắn, lồng ngực như có như không lộ ra ngoài, đặc biệt da thịt còn dính nước, thoạt nhìn có thêm vài phần mị hoặc không nói nên lời.
Đối với nữ nhân ngoài cửa, hắn thật không biết nên nói gì nữa, bình tĩnh sửa soạn lại trung y, sau đó cầm lấy quần áo lần lượt mặc vào, cài nút đai lưng, mang giày, cả người nhanh chóng ngọc thụ lâm phong cao quý tao nhã, giả vờ không nhìn thấy Sở Lương Âm đang đứng bên ngoài.