Chương 70: Gặp nhau trên đường
Con thuyền lênh đênh trên biển sáu ngày mới nhìn thấy bóng dáng đất liền. Đoạn đường trở về trời yên biển lặng, giống như ông trời đặc biệt giúp bọn họ thuận lợi về nhà.
Thuyền đưa đám người Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong trở lại làng chài ven biển nơi bọn họ khởi hành. Mà con thuyền thì phải trở về cửa hàng Nguyệt gia, người Nguyệt gia ở trên thuyền cũng rời đi.
Gần đến giờ thuyền rời bến, một tên tùy tùng Nguyệt gia chạy đến nói gì đó với Nguyệt Ly Phong, mọi người rời thuyền, Sở Lương Âm quay lại liếc nhìn bọn họ, trong đầu chợt lóe sáng, dường như nàng đã gặp người kia ở đâu rồi.
Nếu nhớ không lầm thì đó là Khiếu Thiên Uy, tâm phúc Nguyệt Ly Phong, nhớ lúc đó cô gặp gia chủ Nguyệt gia cũng chính là phụ thân Nguyệt Ly Phong, nam nhân tên Khiếu Thiên Uy này luôn ở bên cạnh phụ thân hắn. Nhìn bộ dạng hiện tại hình như vẫn là người làm nhưng có điều bây giờ là người làm tâm phúc của Nguyệt Ly Phong.
Vân Liệt Triệu đeo đại đao, sãi bước đi trước, không biết từ lúc nào Đỗ Ý Lăng cũng đã chạy lên trước, khoảng cách rất gần Vân Liệt Triệu.
Sở Lương Âm ở phía sau hơi híp mắt nhìn Đỗ Ý Lăng thỉnh thoảng nói chuyện với Vân Liệt Triệu, còn cười khẽ một tiếng, xem ra tiểu nha đầu này coi trọng Vân Liệt Triệu. Chỉ có điều Vân Liệt Triệu năm nay đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hơn nàng ấy đến mười mấy tuổi.
Hoành Hạ đứng ở bến tàu đợi Nguyệt Ly Phong, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Ý Lăng đã sớm chạy xuống bến tàu, nhìn nàng liên tục nói chuyện với Vân Liệt Triệu, không khỏi hừ lạnh một tiếng, rủa thầm nàng chỉ biết ‘vuốt mông ngựa’. Lộ vẻ nịnh bợ trưởng bối Tùng Vụ môn không tiết tháo.
Xe ngựa Nguyệt gia đã sớm đợi ở chỗ này, Nhĩ Tương đứng bên cạnh xe ngựa nhìn đoàn người đi tới, trông thấy Vân Liệt Triệu không chút thương tích nào cũng âm thầm thào thở phào nhẹ nhõm.
Tiến lên vài bước, “Lục sư thúc, người không sao là tốt rồi, Nhĩ Tương lo lắng gần ch.ết.” Liếc nhìn Đỗ Ý Lăng đi theo Vân Liệt Triệu, Nhĩ Tương không khỏi buồn bực, từ lúc thì quan hệ giữa Lục sư thúc và Đỗ Ý Lăng đã tốt như vậy chứ?
Vân Liệt Triệu vẫy vẫy tay, “Được rồi được rồi, không có gì đáng lo lắng đâu.” Nhắc tới chuyện này Vân Liệt Triệu có chút sốt ruột, đi nhanh tới chỗ xe ngựa, không quản xe ngựa này có phải dành cho hắn hay không trực tiếp nhảy lên.
Nhĩ Tương há hốc mồm nhưng bị nghẹn ứ, mấy vị sư thúc ở Tùng Vụ môn tính tình thế nào hắn đều hiểu rõ, hắn không nên trêu chọc bọn họ.
Đỗ Ý Lăng hơi hếch mũi nhìn Nhĩ Tương khốn khổ, khinh thường cười một tiếng, sau đó cũng leo lên xe ngựa, nàng không quấn quít với Sở Lương Âm nữa, trái lại thành cái đuôi bám theo Vân Liệt Triệu.
Nhĩ Tương cũng chẳng có tâm tư lo chuyện Đỗ Ý Lăng, Sở Lương Âm đã đi tới trước mặt, “Thất sư thúc.” Hắn mở to mắt nhìn dáng vẻ lạnh lùng của nàng, phỏng đoán nàng lại cãi nhau với công tử à? Nếu không sao sắc mặt không tốt tý nào.
Nhĩ Tương ở bên này đoán già đoán non, Sở Lương ở bên kia đã trực tiếp đi vòng tới trước leo lên một xe ngựa khác. Nhĩ Tương nghĩ mãi không ra mấy vị ôn thần sống này bị gì.
Đợi một lúc mới thấy Nguyệt Ly Phong và Hoành Hạ đi từ bến tàu ra, thuyền Nguyệt gia cũng đã rời bến.
“Công tử.” Nhĩ Tương chạy tới, nhìn bọn họ không có bị gì trở về càng thêm cao hứng, Hoành Hạ đấm hắn một quyền, Nhĩ Tương đấm lại một quyền, hai người hết sức vui vẻ.
“Công tử, Lục sư thúc và Đỗ tiểu thư ngồi trên chiếc xe này. À xe phía trước chỉ có một mình Thất sư thúc, người muốn ngồi xe nào?” Dù sao Nhĩ Tương cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn Thất sư thúc và Lục sư thúc có vẻ kỳ quái.
Nguyệt Ly Phong không trả lời, chỉ cười nhạt lắc đầu, sau đó trực tiếp đi tới chiếc xe ngựa phía trước.
Hoành Hạ không đi theo Nguyệt Ly Phong, nhìn xe ngựa trước mặt giống như gặp vận may, “Nhĩ Tương, ta điều khiển xe ngựa này.” Nói xong, đi tới vài bước nhảy lên trên.
Nhĩ Tương quá đỗi kinh ngạc, nhưng không dám hỏi, lặng lẽ đi tới xe ngựa phía trước, sờ bờm con ngựa, nhỏ tiếng lầm bầm gì đó, chẳng ai nghe được hắn nói gì, hoặc có lẽ chỉ có con ngựa kia nghe được thôi.
Từ nơi này trở về núi Vân Vọng phải tốn khá nhiều thời gian, hiện tại gần đến tháng mười, thời tiết sẽ se lạnh bất cứ lúc nào, nên bên trong xe ngựa đã chuẩn rất nhiều trang bị giữ ấm.
Mỗi ngày đều ở trong xe ngựa, Sở Lương Âm lại càng ít gặp mặt Vân Liệt Triệu hơn, Đỗ Ý Lăng ở trong xe sợ Nguyệt Ly Phong nên không dám chạy qua, nếu như không phải hai tiểu đồng thường xuyên nói chuyện với nhau người ta còn tưởng bọn họ không quen biết nhau.
Xe ngựa chạy về con đường ngang qua Xích Châu Lăng, một lần nữa ở nơi đây gặp Lệnh Hồ Cửu Tiêu, nhưng lúc này Sở Lương Âm hình như đã sớm quên chuyện đó, trong xe ngựa nàng ngồi ở vị trí chính giữa, trên đùi đắp áo choàng cừu loại tốt của Nguyệt gia, nàng không khỏi cảm thán có tiền thật tốt.
Sớm muộn gì Nhĩ Tương cũng sẽ đưa lò sưởi tới nên đêm tối trong rừng không lạnh lắm.
Nguyệt Ly Phong ngồi một bên, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng áo bào màu trắng đã tăng thêm một lớp, hiện tại áo khoác ngoài màu đen mềm mại như nước càng làm nổi bật gương mặt trắng như ngọc của hắn.
Tiếng bánh xe lốc cốc không ngừng quanh quẩn bên tai, Sở Lương Âm buồn ngủ, dựa lưng vào vách xe, đôi mắt nặng trĩu rũ xuống.
Bỗng dưng, bên ngoài truyền tới tiếng chim chóc vỗ cánh phành phạch, sau đó Nhĩ Tương ló đầu vào nhìn Sở Lương Âm nhắm mắt, nhỏ tiếng nói: “Công tử, Thiên Uy công tử truyền tin đến.” Nói xong đem tờ giấy đưa cho Nguyệt Ly Phong.
Nguyệt Ly Phong tiếp nhận, sau đó mở ra xem, ngón tay thon dài trắng nõn, tay hắn hấp dẫn hơn so với tờ giấy kia.
“Nhà của ngươi có chuyện?” Đôi mắt Sở Lương Âm không động, lười biếng hỏi. Một thời gian không nói lời nào, cổ họng hơi khàn khàn thế nhưng rất dễ nghe.
Nguyệt Ly Phong cất tờ giấy, nghiêng đầu nhìn Sở Lương Âm, mặt mày như vẽ, bất luận nhìn từ góc độ nào gương mặt của hắn đều hoàn mỹ không tỳ vết, “Người thần giáo và Mạc phủ đã đem Mộ Dung Tử Tề trở về. Xem ra cả hai phe định cùng nhau tới Mạc phủ giải quyết chuyện Mộ Dung Tử Tề.”
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Giết ch.ết y ngay tại chỗ là được rồi, cần gì phiền phức như vậy. Nhưng mà đây cũng coi như là lần đầu tiên ‘chính tà lưỡng đạo’ hợp tác, quả là chuyện chuyện lớn trong võ lâm.” Nàng không định gặp đám người kia chút nào, cũng không biết tại sao Ninh Tùy Phong lại đồng ý.
“Hiện tại chuyện này do Ninh Chiêu Nhiên toàn quyền phụ trách, Ninh Tùy Phong không nhúng tay vào. Cái gì là ‘chính tà lưỡng đạo’ chứ, Mạc Thiên Tuyệt sẽ ra mặt nhưng không có nghĩa sẽ đạt được kết quả như ý.” Nguyệt Ly Phong nói, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng, nhưng có thể biết được ý tứ xem thường trong lời nói xuôi tai của hắn.
“Ninh Tùy Phong thông minh thật, sau này nếu có xảy ra mâu thuẫn nữa, hắn ta tuyệt đối không nể tình.” Sở Lương Âm mở mắt ra, miễn cưỡng nhìn Nguyệt Ly Phong.
Nguyệt Ly Phong cười cười, nói tiếp: “Có lẽ Mạc phủ đã mời thiệp mời rồi, muốn các môn phái tới tham gia đại hội quyết định Mộ Dung Tử Tề.”
“Đúng vậy đúng vậy, xem biểu hiện của bọn họ với Mạc phủ có bao nhiêu chính nghĩa.” Sở Lương Â, châm chọc khiêu khích, dù sao nàng cũng sẽ không đi.
“Ha ha.” Nguyệt Ly Phong cười khẽ, vừa định nói gì thì xe ngựa đột ngột dừng lại, “Thất sư thúc, công tử, Lệnh Hồ thiếu hiệp ở phía trước.” Giọng nói Nhĩ Tương từ bên ngoài truyền tới, nghe qua có vẻ bất ngờ.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Lệnh Hồ Cửu Tiêu? Sao gã lại ở chỗ này?” Nói xong vén áo choàng cừu đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài mặt trời chiếu rọi, cả người cảm thấy ấm áp dạt dào, so với trong xe càng ấm hơn.
Đứng trên càng xe quả nhiên trông thấy Lệnh Hồ Cửu Tiêu lưng đeo đại đao đứng ven đường, thấy Sở Lương Âm từ trong xe ngựa đi ra, gã nhanh chân đi tới, quần áo trên người gã không khác lúc trước gặp là bao, thoạt nhìn có vẻ sắp nứt ra, nhiều chỗ đã rách bươm.
“Sao huynh lại ở đây thế?” Sở Lương Âm từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi về hướng Lệnh Hồ Cửu Tiêu.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu đánh giá Sở Lương Âm từ trên xuống dưới một vòng, “Ta cố tình chạy đến làng chài ven biển hỏi thắm, đoán chừng lúc cô trở về sẽ đi ngang đây, xem cô có bình an không rồi sẽ đi ngay.” Trên mặt gã mang theo quan tâm thật lòng, mặc dù lúc này nhìn gã có vẻ nghèo túng, nhưng không giấu được khí chất phóng khoáng từ trong xương cốt tản ra.
Sở Lương Âm không nói gì thở dài, “Huynh chờ ta làm chi? Ông già kia đã đồng ý chữa bệnh cho muội muội huynh chưa?”
Lệnh Hồ Cửu Tiêu gật đầu, “Ừm, nhìn thấy mông mông thảo cô đưa cho ta ông ấy lập tức đồng ý.” Ngay cả một giây suy nghĩ cũng không có, đúng là khiến gã không khỏi kinh ngạc.
“Vậy thì tốt rồi, mau về dẫn muội muội huynh tới, có ông già kia, bệnh của muội muội huynh nhất định chữa khỏi.”
Lệnh Hồ Cửu Tiêu cười cười, trông rất đẹp mắt, giống như ngọc thạch phủ một lớp bụi trần, khiến trước mặt người ta sáng ngời.
Đỗ Ý Lăng thò đầu nhìn qua cửa sổ xem tình hình bên ngoài, con mắt nhìn Lệnh Hồ Cửu Tiêu rồi lại nhìn Sở Lương Âm, sau đó cười hắc hắc.
“Ai vậy?” Giọng nói thô ráp của Vân Liệt Triệu từ trong xe truyền ra, Đỗ Ý Lăng rụt đầu vào, có thể nghe nàng ấy nhỏ tiếng đáp, “Là bạn của Sở tỷ tỷ, Lệnh Hồ Cửu Tiêu.”
Lệnh Hồ Cửu Tiêu cũng nghe được âm thanh, nhìn chiếc xe ngựa kia, “Vân huynh?”
Sở Lương Âm gật đầu, “Ừm.”
Lệnh Hồ Cửu Tiêu lập tức đi qua, “Vân huynh, thời gian này huynh chịu khổ không ít rồi.” Hoành Hạ ngồi ở càng xe vén màn lên, Vân Liệt Triệu ló mặt ra, sau đó cả người nhoài ra như con sư tử, “Cửu Tiêu? Sao ngươi lại chạy tới đây?” Hắn vẫn chưa thích ứng với ánh sáng mặt trời, xem ra hắn vẫn ngủ từ đó tới giờ.
“Lương Âm tìm huynh có đi ngang nơi này vừa vặn gặp mặt mới biết huynh mất tích, bây giờ nhìn huynh có vẻ ổn lắm.” Giọng nói Lệnh Hồ Cửu Tiêu sang sảng lại dễ nghe, giống như bầu trời bị mây đen che phủ gặp được mặt trời.
Trên mặt Vân Liệt Triệu hiện rõ muộn phiền, nhìn lướt qua Sở Lương Âm, “Toàn thế giới đều biết ta mất tích à? Tin đồn truyền khắp nơi?”
Sở Lương Âm tức giận trợn mắt nhìn hắn, quyết định không quan tâm tới hắn nữa.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu cười cười, “Tất cả đều quan tâm Vân huynh, nhiều ngày qua ta còn lo lắng không yên, hi vọng huynh đừng xảy ra chuyện gì.” Hắn giơ tay vỗ vai Vân Liệt Triệu, khí chất hai người ngang nhau nhưng thật ra cũng chẳng phải bằng tuổi nhau.
“Hiện tại ngươi muốn đi đâu?” Vân Liệt Triệu không định nói đến đề tài kia nữa, đánh trống lãng sang chuyện khác.
“Về nhà!” Lệnh Hồ Cửu Tiêu nói.
“Ngươi không đi xe ngựa, vậy để ta đưa một đoạn.” Nói xong, hắn tránh người ở càng xe, định nhường chỗ cho Lệnh Hồ Cửu Tiêu lên xe.
“Hả? Như vậy không tốt đâu. Các người cũng phải lên đường trở về Tùng Vụ môn.” Lệnh Hồ Cửu Tiêu quay lại nhìn thoáng qua Sở Lương Âm nói.
Sở Lương Âm dương dương tự đắc xua tay, “Thôi quên đi, tiễn huynh một đoạn, vòng qua Băng Châu, hướng tây là Chi thành, chúng ta rẽ hướng Đông trở về núi Vân Vọng.” Cô đồng ý, nói xong liền xoay người trở về xe ngựa.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu nhìn nàng bỏ đi, sau đó gật đầu leo lên xe ngựa Vân Liệt Triệu.
Sở Lương Âm leo lên xe ngựa, Nhĩ Tương nhìn nàng một cái, sau đó rũ mí mắt giống như không nhận ra điều gì đó.
Sở Lương Âm cũng không để ý hắn, trực tiếp đi vào trong, ngồi lại vị trí cũ, đem áo choàng cừu đắp lên đùi, nhìn sắc mặt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Sao không mời Lệnh Hồ thiếu hiệp ngồi chiếc xe này?” Nguyệt Ly Phong nở nụ cười hỏi.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, Sở Lương Âm điều chỉnh lại tư thế ngồi, “Nguyệt công tử có nhiều tật xấu như vậy, toàn thân gã bẩn thỉu ở chung với Vân Liệt Triệu hợp hơn.” Nàng nói lời này cũng không sợ sẽ tổn hại ai.
Nguyệt Ly Phong hơn nhướng mày nói, “Cảm ơn đã suy nghĩ cho ta!”
Sở Lương Âm không khí phách trợn mắt, cả người ngả về sau, chiếc xe chao đảo khiến nàng bắt đầu buồn ngủ.
Sắc trời tối dần, dù người hay ngựa thì vẫn phải có thời gian nghỉ ngơi,nhưng hôm nay đi nhanh hơn mấy ngày trước, không cần nghỉ lại trong rừng nữa, vừa vặn đến một trấn nhỏ, trên trấn có mấy quán trọ, đoàn người tìm nơi sạch sẽ thuận tiện nhất nghỉ lại qua đêm.
Đỗ Ý Lăng từ trong xe nhảy xuống, thấy Hoành Hạ trừng mắt với nàng, nàng cũng hếch mũi xem thường hắn, hai người này một ngày không đánh nhau là không được.
Nhìn xe ngựa phía sau, Sở Lương Âm cũng vừa xuống tới, nàng chạy nhanh tới gọi, “Sở tỷ tỷ.”
“Hửm?” Sở Lương Âm trả lời một tiếng, đảo mắt nhìn Vân Liệt Triệu đang đi xuống.
Vân Liệt Triệu và Sở Lương Âm nhìn nhau không vừa mắt, hắn liền di chuyển tầm mắt đi nơi khác, xem ra lửa giận trong lòng còn chưa tiêu tan.
Sở Lương Âm cũng không thèm để ý đến hắn, giả vờ không nhìn thấy.
Trái lại Lệnh Hồ Cửu Tiêu và Vân Liệt Triệu hết sức ‘tâm đầu ý hợp’, hai người vừa nói vừa cười, ngay cả Đỗ Ý Lăng cũng có ý kiến. Đã nhiều ngày nay Vân Liệt Triệu lên xe ngựa chỉ có ngủ, cũng không biết hắn có bao nhiêu buồn ngủ. Nhưng giữa trưa nay Lệnh Hồ Cửu Tiêu lên xe, hai người này liền nói chuyện luyên thuyên.
“Khách Như Vân? Tên không tệ.” Giọng nói Nguyệt Ly Phong từ phía sau truyền tới, Đỗ Ý Lăng bị dọa sợ run lên một cái, không dám quay đầu, nhanh chân bỏ chạy.
Sở Lương Âm nhìn Đỗ Ý Lăng như có lửa sau mông, quay lại nhìn Nguyệt Ly Phong, “Ngươi đừng có lúc nào cũng xuất hiện đột ngột thế không, nhìn xem nàng ấy bị ngươi dọ sợ đến bỏ chạy.” Nàng trách móc giống như mọi lần, nhưng cũng không phải lần nào cũng thoải mái như hôm nay.
Nguyệt Ly Phong cười lơ đễnh, giơ tay ra hiệu, “Mời.”
Sở Lương Âm nhấc chân đi vào quán trọ, Nguyệt Ly Phong đi theo sau.
Lúc bọn họ đi vào, Vân Liệt Triệu Lệnh Hồ Cửu Tiền và Đỗ Ý Lăng đã tìm bàn ngồi xuống, tiểu nhị bận rộn bưng trà lên.
Sở Lương Âm không đi qua, trực tiếp tìm một bàn trống ngồi, ngược lại Nguyệt Ly Phong đi tới bàn Vân Liệt Triệu.
“Lệnh Hồ thiếu hiệp.” Chắp tay khách sáo, Nguyệt Ly Phong ưu nhã bắt mắt.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu cũng đứng lên, chắp tay đáp lễ, “Nguyệt công tử.” Hào phóng tự nhiên.
Vân Liệt Triệu tự mình rót một chén trà, sau đó đưa tới trước mặt Nguyệt Ly Phong, “Ly Phong ngồi xuống đi.”
Nguyệt Ly Phong lịch sự ngồi xuống, Đỗ Ý Lăng bên kia đã thối lui, sau đó dời chỗ chạy đến bàn Sở Lương Âm.
“Nghe nói Lệnh Hồ huynh đến Quỷ cốc tìm Cốc Tử tiên sinh vì bệnh tình của Lệnh Hồ phu nhân? Không biết có kết quả gì không?” Nguyệt Ly Phong sau khi ngồi xuống hỏi, giọng điệu hết sức chân thành.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu sủng sốt, sau đó lắc đầu, cười nói: “Đúng là chữa bệnh, nhưng không phải phu nhân của ta, là muội muội.”
Vẻ mặt Nguyệt Ly Phong đầy nghi hoặc, “Ồ vậy do tại hạ đã nghĩ sai rồi.”
Lệnh Hồ Cửu Tiêu khoát tay, “Thật ra Nguyệt công tử nói không sai, quả thực lúc trước Song Nhi có hôn ước với ta nhưng sau đó gia đình nàng sa sút, mẹ ta đe về nuôi. Ngày dài tháng rộng ta và Song Nhi giống như huynh muội, cho nên cũng coi như là huynh muội ruột thịt. Hôn ước kia cũng không còn giá trị.” Hắn thật tình đem chuyện nói ra đầu đuôi ngọn ngành, có thể thấy được Lệnh Hồ Cửu Tiêu là người rộng rãi, không giấu giếm bí mật gì.
“Thì ra là vậy, bá mẫu quả là người có tấm lòng Bồ tát.” Nguyệt Ly Phong cảm thán nói.
“Đúng vậy gia mẫu tin Phật, đối với người hay vật đều từ bi hỷ xả.” Lệnh Hồ Cửu Tiêu gật đầu khẳng định nói.
Đỗ Ý Lăng chống cằm nghe bàn bên kia nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm Sở Lương Âm như muốn tìm thấy thay đổi trên mặt nàng, nhưng một lúc lâu sau vẻ mặt Sở Lương Âm vẫn thế chưa từng có biến hóa, chẳng lẽ, nàng không có gì gì đó với Lệnh Hồ công tử sao?
Thật ra tâm trí Sở Lương Âm đã sớm bay về nơi nào, người bên cạnh nói gì nàng cũng không nghe rõ, lần này trở về núi Vân Vọng nàng quyết định học theo Tùng Sơn đạo nhân bế quan một thời gian. Bị thương thế này, thân thể không thoải mái lắm, bế quan ở ích cốc sẽ giúp thân thể khôi phục lại tốt hơn.
Bữa cơm cứ như vậy diễn ra, rõ ràng một nhóm người đi cùng nhau nhưng lại tách ra làm hai bàn, từ chưởng quầy đến tiểu nhị quán trọ đều nghi hoặc, nhưng nếu không thiếu tiền thì bọn họ chẳng quan tâm nhiều làm chi.
Đỗ Ý Lăng và Sở Lương Âm một gian phòng, hai người một trước một sau đi vào trong phòng, người đi trước cầm theo kiếm, người đi phía sau ôm chén đồ ăn vặt.
“Sở tỷ tỷ, ngày mai tỷ ngồi cùng xe ngựa với Lệnh Hồ công tử nhé?” Đỗ Ý Lăng ngồi bên giường, hai chân lắc lư, một bên ôm chén nói.
Sở Lương Âm ngồi bên bàn, một tay cầm chén trà uống nước, nghe Đỗ Ý Lăng nói động tác của nàng hơi khựng lại, liếc nhìn nàng ấy, “Muội lại nghĩ ra trò gì đây? Mấy ngày nay tên Vân Liệt Triệu kia không liếc mắt nhìn muội à?”
Sắc mặt Đỗ Ý Lăng phút chốc ửng đỏ, cúi đầu nhìn cái chén trên đùi, “Không có.” Hắn lên xe liền ngủ làm sao có thời gian liếc nhìn nàng.
“Mặc dù theo đuổi cũng là chuyện tốt nhưng có thể theo đuổi được thì theo đuổi, còn không thì nhanh chóng buông tay.” Cô uống một ngụm trà thông họng, thản nhiên nói.
Đỗ Ý Lăng quyệt miệng, “Cái gì mà không thể theo đuổi chứ? Dù sao bây giờ muội còn nhỏ, chuyện sau này ai biết được, nói không chừng muội thành công thì sao.” Xem ra muốn nàng ấy buông tay cũng khó.
Sở Lương Âm bĩu môi cười, “Vậy muội cứ tiếp tục, nhưng sau này đừng có khóc nhè đấy.”
“Hừ, ai thèm khóc nhè.” Đầu óc Đỗ Ý Lăng nhanh chóng suy chuyển, suy nghĩ lời Sở Lương Âm nói, thật ra nàng nói rất đúng, nàng cảm thấy Vân Liệt Triệu có cảm giác an toàn, đi theo bên hắn, sẽ không có ai dám bắt nạt nàng.
“Không bằng muội suy xét Hoành Hạ đi?” Buông chén trà, Sở Lương Âm cười nói.
Vừa nhắc tới Hoành Hạ, vẻ mặt Đỗ Ý Lăng đã rối rắm, “Tỷ nói ai cũng được nhưng đừng nói hắn. Muội không cần một người hầu đâu.” Đỗ Ý Lăng vô cùng bất mãn nói.
Sở Lương Âm lắc đầu không nói gì, trong lòng không phải nhất thời nói ra, nhưng trong mắt nàng, Đỗ Ý Lăng và Hoành Hạ rất xứng đôi, cãi nhau suốt ngày.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, đến bình minh ngày thứ hai, đoàn người dùng qua bữa sáng rồi tiếp tục lên đường.
Đã thông báo cho người ở Tùng Vụ môn biết Vân Liệt Triệu bình an vô sự, đang trên đường trở về đây, bọn họ dự định sẽ trở về đúng thời hạn. Nhưng hiện tại phải đi vòng đến Băng Châu cho nên trễ hẳn một ngày.
Sự thật không như suy nghĩ hôm qua của Đỗ Ý Lăng, Lệnh Hồ Cửu Tiêu vẫn ngồi cùng xe với nàng và Vân Liệt Triệu, lần này Vân Liệt Triệu không ngủ nữa, trái lại vui vẻ trò chuyện với Lệnh Hồ Cửu Tiêu, đổi lại Đỗ Ý Lăng buồn ngủ, hơi thở nam tính của bọn họ quanh quẩn trong xe khiến nàng dễ dàng rơi vào giấc ngủ, cho dù tối qua nàng ngủ rất ngon giấc.
Xe phía trước chỉ cách chừng hai ba thước, hai người kia nói chuyện lớn tiếng người ngồi trong xe này nghe rõ mồm một, Sở Lương Âm làm như không nghe thấy, nhưng Nguyệt Ly Phong cảm thấy hết sức thú vị.
“Trong nhà Lệnh Hồ huynh còn hai người anh em? Trước đây ta chưa từng nghe qua.” Hắn kinh ngạc nói.
Sở Lương Âm vùi mình trong áo choàng cừu, chỉ để lộ gương mặt ra ngoài, áo choàng màu đen tỉ mỉ làm nổi bật gương mặt trắng nõn của nàng, “Ta không biết cũng chẳng quan tâm việc nhà gã.” Nàng thoạt nhìn không hứng thú lắm.
Nguyệt Ly Phong co giật mí mắt, “Chỉ là cảm thấy ngạc nhiên thôi, từ đó tới giờ chưa từng nghe qua.”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi có thể điều tr.a vị hôn thê người ta nhưng không điều tr.a được huynh đệ người ta, chứng tỏ tình báo của người không nhanh nhẹn gì cả.” Sở Lương Âm cay đọc nói.
“Ta từng đi qua Chi thành, ở đó có một thôn trang nhỏ, đời sống người dân khốn khổ, đa số là người gia và trẻ con bệnh tật.” Nguyệt Ly Phong nói, giống như nhớ lại cảnh tượng đã từng thấy.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Thế ngươi không dựng y quán ở đó sao? Đó chẳng phải là việc ngươi thích làm nhất sao?”
“Ngươi nói đúng, có xây một y quán, còn mở một trường tư thục.” Hắn nói, dáng vẻ nhẹ nhàng như gió.
Sở Lương Âm nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đang khoe khoang trước mặt ta à? Vì bà đây không có tiền, nếu có ta đã đi chu du khắp nơi, để cho toàn thế giới nhớ đại ân đại đức của ta.” Nàng hơi châm chọc, nàng biết Nguyệt Ly Phong làm việc tốt, nhưng mà sau khi làm việc tốt lại nghênh ngang cho mọi người biết hắn có tiền đúng là chướng mắt, đạo đức giả.
“Nếu cô nghĩ như vậy ta cũng không biết nói gì, làm chuyện tốt để mọi người biết có vấn đề gì sao? Tại sao làm tốt không thể được lưu danh? Trái lại biến thành kẻ ích kỷ dối trá? Có lẽ tư tưởng của cô không ai lý giải được.” Nguyệt Ly Phong đảo mắt nhìn đi nơi khắc, gò má hơi lạnh lùng.
Sở Lương Âm nhìn hắn, bĩu môi, “Đây chính là ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu, vĩnh viễn không thể hiểu được nhau.” Nàng nói xong liền nhắm mắt lại không thèm nói nữa, Nguyệt Ly Phong nhìn nàng cũng không nói gì, không hiểu sau bầu không khí trong xe giảm xuống.
Từ Xích Châu Lăng đến Băng Châu mất bốn ngày, Băng Châu là thành phố tương đối phồn vinh của Đại Tề, hơn nữa nơi này nổi tiếng bán nhiều đồ ăn vặt, nên có rất nhiều người không ngại đường xá xa xôi đến Băng Châu thưởng thức đồ ăn vặt.
Đến nơi bán đồ ăn vặt, Đỗ Ý Lăng tự nhiên cao hứng, thậm chí quên béng luôn cả Vân Liệt Triệu, nói tới nói lui nàng ấy vẫn là trẻ con, giả vờ làm người lớn chỉ trong nhất thời.
Đến Băng Châu đồng nghĩa với việc chia tay Lệnh Hồ Cửu Tiêu, Vân Liệt Triệu có vẻ tiếc nuối, đến cửa thành Bắc, Lệnh Hồ Cửu Tiêu đi về hướng tây còn bọn họ đi về hướng đông.
“Ta vô cùng cảm tạ các vị, đặc biệt là Nguyệt công tử.” Dọc đường đi đều là Nguyệt Ly Phong trả tiền, không cảm ơn đúng là thật có lỗi.
Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt nở nụ cười, “Vật ngoài thân thôi, Lệnh Hồ huynh không cần khách sáo.”
“Ta đây không nhiều lời nữa, đợi khi nào có cơ hội Lệnh Hồ Cửu Tiêu nhất định mời Nguyệt công tử đến nhà mình tụ họp.” Lệnh Hồ Cửu Tiêu ôm quyền chắp tay, động tác đơn giản này của gã cực kỳ phóng khoáng.
Nguyệt Ly Phong ưu nhã đáp lễ.
“Lương Âm, cô giúp ta không ít, nói một hai câu cũng không hết được….”
“Vậy không cần nói, đi nhanh đi.” Sở Lương Âm cắt ngang lời gã, vẫy tay ra hiệu bảo gã đi nhanh lên.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu cười cười, quả nhiên không nhiều lời, chắp tay bái biệt Vân Liệt Triệu rồi xoay người rời đi.
Sở Lương Âm xoay người lên xe, Vân Liệt Triệu liếc nhìn nàng một cái, nhỏ tiếng nói: “Vết thương ở vai muội ấy đỡ chưa?”
Hai tay Nguyệt Ly Phong để phía sau, lắc đầu cười cười, “Chuyện này Lục sư thúc nên hỏi Đỗ tiểu thư, ta làm sao biết được?”
Vân Liệt Triệu vò đầu, “Sắp về núi rồi, muội ấy nhất định sẽ đi cáo trạng với sư phụ, trời ơi lại sắp nghe ông ấy lải nhải một phen.” Nhớ tới lời dạy dỗ của Tùng Sơn đạo nhân hắn đã thấy đau đầu.
“Sư thúc lo lắng quá rồi, cô ấy sẽ không cáo trạng người đâu.” Lúc này Nguyệt Ly Phong không nghĩ gì nhiều, đối mặt với Tùng Sơn đạo nhân, mọi thay đổi đều không giống nhau.
Trong xe ngựa, Sở Lương Âm hé miệng cười, không cáo trạng? Ban đầu nàng không tính cáo trạng, nhưng hiện tại bọn họ mong đợi nàng cáo trạng, vậy nàng sẽ không làm bọn họ thất vọng mà đi cáo trạng.