Chương 7

Thỉnh thoảng mới có một trận mưa, tiếng nước rơi tí tách khiến Ngụy Diệp thêm bực bội, hơn nửa giờ tự học buổi tối đã trốn về. Trở lại nhà trọ, thấy Phiền Phức vác vẻ mặt bị táo bón đứng ở cửa, trong lòng cậu không nỡ bỏ mặc, đành phải dẫn nó ra ngoài.


Bầu trời âm u còn lất phất mưa, Ngụy Diệp nhìn con chó ngốc Phiền Phức tránh né vũng nước mà đi, nào ngờ nó nhảy vọt qua vũng nước, một chân đạp vào nước, toàn bộ lông đều bẩn, bốn móng vuốt vô cùng thảm hại. Ngụy Diệp nghĩ mỗi lần Lý Cảnh Lâm giúp ông giời con này tắm rửa chắc phải tốn rất nhiều sức lực, không khỏi cười thầm sung sướng.


Tìm một chỗ khô mát dưới tàng cây cho Phiền Phức giải quyết nỗi buồn xong, Ngụy Diệp nắm chắc dây xích chó dẫn nó đi tản bộ, ngắm Phiền Phức vừa nhảy nhót vừa tránh vũng nước trên mặt đất, Ngụy Diệp cũng muốn chơi. Cậu cố ý dẫn nó vào chỗ đọng nước nhiều, nhìn nó giơ chân trước lại nhấc chân sau, hai chân quắp lại rất đáng yêu!


Không biết có phải Phiền Phức cảm nhận được sự hả hê của Ngụy Diệp hay không, hai đôi mắt chó gian tà âm thầm lóe sáng, nó cọ cọ trên mặt đất ăn vạ, lại lăn tròn nhất quyết không chịu đi. Chờ tới khi Ngụy Diệp tới gần xem nó bị làm sao, nó lập tức vùng chạy khiến Ngụy Diệp nằm úp sấp.


Mẹ nó! Ngụy Diệp vừa đứng lên, tự nhiên sợ để tuột dây xích chó, cậu sống ch.ết giữ chặt dây, không để ý cả người ướt đẫm, quyết tâm dù ch.ết cũng không buông tay. Kết quả là bị Phiền Phức kéo đứng thẳng dậy. Hình như vừa rồi nó thấy cái gì đó nên mới kích động như vậy, cậu nhìn theo hướng của Phiền Phức, trong tầm mắt là một con chó Samoyed trắng như tuyết.


Samoyed-Pictures
Samoyed
Con chó bên kia dường như cũng thấy Phiền Phức, hăng hái vội vàng đạp mạnh chân sau chạy tới, chỉ tiếc chủ nhân của nó khỏe hơn Ngụy Diệp nhiều lắm, vẫn bình tĩnh bất động.


available on google playdownload on app store


Lại là anh… Ngụy Diệp nhìn bóng dáng cao to kia, cả người cứng đờ không biết phải nói gì. Nhưng mà người này nuôi chó từ lúc nào thế? Ngụy Diệp vừa mới do dự không biết có nên tới bắt chuyện hay không, con Phiền Phức đã mở lời trước.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”


“Gâu! Gâu! Gâu!” Bên kia cũng tích cực đáp lại.


Ngụy Diệp nhìn hai con chó trò chuyện từ xa thật đáng thương, nhất thời nhẹ dạ dắt Phiền Phức tới gần. Sự thật chứng minh, nhẹ dạ cả tin là khởi nguồn của tai họa. Hai đại gia chó kia mới đầu chỉ chạm chạm mũi, ngửi ngửi hơi nhau, sau một hồi, Phiền Phức xoay về phía mông con Samoyed giống như muốn tìm vợ.


Hành động này của nó khiến con Samoyed nổi giận. Đây chính là trêu chọc gái nhà lành nha. Nó quyết đoán xoay người không cho Phiền Phức ngửi. Phiền Phức sốt ruột, sống ch.ết bám theo chó nhà người ta. Samoyed không cho, hai con chó không hợp ý nhau trở nên bất hòa. Hai vị đại gia này cộng lại hơn 100 cân, tuy rằng đều là chó nuôi trong nhà, nhưng vẫn mang dòng máu sói di truyền, đánh nhau chưa cần nói đến sức mạnh, ngay từ tư thế gầm gừ đã rất đáng sợ, mày cắn tao giơ mong vuốt cào cào, mày lại cắn tao lại cưỡi lên người mày.


Mắt thấy Phiền Phức sắp bị Samoyed đè đầu cưỡi cổ, để bảo vệ trinh tiết của nó, “Cố Ân Sính, kéo chó nhà anh ra xa một chút!” Ngụy Diệp vội vàng kêu to, vừa dùng hết sức mình kéo Phiền Phức ra. May mà đối phương cũng không mặc kệ chó của mình, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn khiến con Samoyed ngoan ngoãn ngồi xuống, cái mông to đặt luôn vào vũng nước. Bộ lông trắng như tuyết sau khi “vận động” kịch liệt với Phiền Phức đã trở thành lông chó đốm đen trắng như bò sữa.


“Á, xin lỗi.” Ngụy Diệp nhìn con chó nhà người ta vốn sạch sẽ bị con nhà mình làm cho bẩn thỉu, cảm thấy rất áy náy.
“Không có việc gì, cậu là?” Cố Ân Sính nghi hoặc hỏi.


“Ngụy Diệp, bố tôi họ Ngụy, mẹ tôi họ Diệp, khoa tài chính năm hai.” Ngụy Diệp nghĩ trước đây cậu không hề biết tên khốn này nuôi chó, sao đột nhiên gần đây lại nuôi chó? “Samoyed rất đáng yêu, a, sao lúc trước tôi chưa từng thấy anh nuôi chó? Đây là Phiền Phức, đúng là rất phiền phức. Nào, Phiền Phức mau tới chào hỏi đi.”


“Tôi cũng vừa mới bắt đầu nuôi, rắc rối hơn tôi tưởng tượng nhiều. Nhưng mà rất có lợi.” Cố Ân Sính nhàn nhạt liếc mắt nhìn con Phiền Phức đang nóng lòng muốn đánh nhau bị Ngụy Diệp giữ trong tay, “Con chó của tôi tên là Long Nha, nhưng bình thường tôi hay gọi nó là Đột.”


Ngụy Diệp nghe thấy mấy cái tên rất đặc sắc, đột nhiên nhớ tới chuyện mình băn khoăn hồi lâu: “Anh chơi Cơ Tam sao? Đó đều là tên kỹ năng của Thiên Sách mà.”
“Ừ, tôi chơi Thiên Sách.” Đối phương thực sự gật đầu thừa nhận.


“Anh chơi khu nào, tôi có một người anh em cũng chơi cái này.” Ngụy Diệp vội vàng hỏi, lẽ nào thực sự có thể báo thù tên khốn này trong game!
“Khu 0.”


Tên này, thế mà vẫn không khai ID ra. Ngụy Diệp cắn răng, thực sự không biết mở miệng hỏi ID thế nào, quyết định về nhà tự mò thôi. Cậu kéo chó, nói tạm biệt với Cố Ân Sính, theo thói quen thò tay vào túi sờ soạng, chợt cả người đều choáng váng. Chẳng lẽ vừa rồi bị ngã đã làm rơi chìa khóa rồi.


“Sao thế?” Cố Ân Sính khó hiểu nhìn người cứ đờ đẫn trước mặt.
“Tôi… Tôi…” Ngụy Diệp hoảng hốt tìm kiếm trong túi trên túi dưới toàn thân, còn cẩn thận đi một vòng chỗ vừa ngã tìm, đành thừa nhận, “Tôi làm mất chìa khóa rồi.”


“Làm mất hay quên mang theo?” Cố Ân Sính hỏi.


“Đã mất. Tôi ra ngoài có khóa cửa mà. Chìa khóa của tôi chưa bao giờ rời khỏi người.” Ngụy Diệp quả thực phát điên rồi, bởi vì Phiền Phức mà trên người cậu ướt sũng, bây giờ quần áo vẫn còn ẩm. Lúc nãy vội vàng ngăn cản Phiền Phức nên không cảm thấy giờ, giờ để ý mới thấy trên người dính dớp khó chịu, cậu vốn ưa sạch sẽ càng thấy ghê hơn.


“Cậu thuê chung nhà với ai không?”
“Tôi không mang điện thoại…” Ngụy Diệp xong đời rồi, cậu thấy điện thoại sắp hết pin nên để ở nhà sạc, không mang theo.


Cố Ân Sính hơi nở nụ cười, nói: “Nhà của tôi ở đằng kia, hay là cậu tới nhà tôi tắm rửa trước đi. Cậu bị bẩn như vậy cũng là lỗi của tôi, trong nhà có máy tính, cậu có thể gửi tin nhắn QQ cho bạn cùng phòng.”


Ngụy Diệp ngẫm lại, dù sao cũng hết cách rồi, nếu không cậu chỉ có thể ngồi ở cửa chờ trạch nam nửa đêm mới về nhà. Giờ mới hơn 8 giờ, cậu có muốn vào quán chờ trạch nam, chủ quán cũng ngại Phiền Phức mà không cho vào. Nhưng mà tới nhà tên khốn thì thấy rất mất tự nhiên.


“A, nhà anh có người lớn không?”


“Chỉ có mình tôi ở thôi. Đi nào.” Nói xong, Cố Ân Sính kéo Ngụy Diệp tới nơi mình ở. Tại chỗ Ngụy Diệp không nhìn thấy, anh lặng lẽ vỗ về túi mình, chùm chìa khóa anh nhặt được trên mặt đất đang nằm ở đó, chờ khi nào cậu phải về thì trả lại chỗ cũ, hay là làm thêm một bộ nữa rồi trả? Không ngờ nuôi chó không chỉ hoàn thành điều anh mong muốn còn giúp hai người tiến triển thêm một bước, buổi tối phải thưởng thêm cơm cho Long Nha mới được. (má…)


Nghĩ như vậy, Cố Ân Sính bước đi càng thêm khoái trá. Đương nhiên, anh đột nhiên tăng tốc như vậy khiến Ngụy Diệp rất cực khổ, nhưng mà may mắn thay Phiền Phức cứ bám riết lấy Long Nha, không gây thêm phiền phức cho cậu.


“Làm phiền.” Ngụy Diệp chùi chân ở thảm trước cửa, lại dùng giẻ lau chân của Long Nha để lau cho Phiền Phức, xong xuôi mới bước vào nhà Cố Ân Sính.


Cảm nhận đầu tiên chính là sạch sẽ, hoàn toàn không giống căn nhà cũng nuôi chó của cậu với trạch nam. Cảm nhận thứ hai là trống trải, Ngụy Diệp nhìn cái chén duy nhất trên bàn, khắp nơi đều vắng vẻ. Đây là vấn đề chung của những người sống một mình, hoàn cảnh này càng làm bầu không khí lắng đọng.


Đột nhiên không còn muốn tìm cách thêm ID để báo thù anh ta ba, bốn mươi lần nữa. Ngụy Diệp lặng yên đứng ở cửa, chỉ cảm thấy áp lực của người này thật lớn.
Cố Ân Sính mở miệng trước, phá vỡ không khí trầm mặc.


“Vào đi, phòng tắm ở bên cạnh, có bình nước nóng năng lượng mặt trời, cậu cứ dùng tự nhiên.” Cố Ân Sính cởi dây xích cho Long Nha. Nó không thèm để ý tới ánh mắt khát vọng của Phiền Phức, bình tĩnh tới gần ấm nước nóng ở ban công ɭϊếʍƈ nước.


“Ừm, cảm ơn.” Ngụy Diệp đang băn khoăn không biết có nên mặc lại quần áo bẩn sau khi tắm không, Cố Ân Sính lại ôm tới một bộ đồ sạch sẽ. “Mẹ tôi gửi quần áo mới cho tôi nhưng quá nhỏ, tôi không mặc vừa. Chắc vừa với cậu. Máy giặt ở ngay trong phòng tắm, tôi giúp cậu mở máy rồi, chỉ cần bỏ quần áo bẩn vào là được.”


“A, ngại quá.” Ngụy Diệp cảm thán chắn chắn mình ra đường không đúng giờ tốt, nếu không sao lại chật vật tới mức không biết chui vào lỗ nào thế này! Cậu cúi đầu lén lườm Cố Ân Sính một cái, vội vàng nói tiếng cảm ơn, nhờ đối phương giúp buộc Phiền Phức vào cửa rồi mới vào phòng tắm.


Nhìn gương mặt đỏ bừng trong cái gương lớn, Ngụy Diệp tạt nước lạnh vào khuôn mặt chật vật của mình. Cậu ở trước mặt Cố Ân Sinh lúc nào cũng bối rối, hỗn loạn.


Mà Cố Ân Sính ở bên ngoài phòng tắm yên lặng liếc mắt nhìn Long Nha dưới sàn nhà, cửa thủy tinh đục ngăn cách hai phòng, hồi tưởng lại bộ dạng Ngụy Diệp ướt sũng nước, đột nhiên anh nghĩ, sao mình không dùng cửa trong suốt? Vừa tự hỏi vấn đề này, trong lòng Cố Ân Sính trầm xuống, hóa ra mình không chỉ trúng độc giọng nói của Ngụy Diệp?


Lòng anh rối như tơ vò, mãi sau anh mới dừng mấy lời tự hỏi hỗn loạn, ổn định hô hấp, tựa ở trên tường yên lặng nhìn bóng hình mơ hồ cách cửa phòng tắm.


Mà lúc này, Ngụy Diệp trong phòng tắm cũng phải đối mặt với vấn đề cực lớn. Trên vách tường có treo khăn mặt, cậu lại không dám dùng. Tuy rằng đều là đàn ông, nhưng khăn mặt cũng coi như vật sở hữu cá nhân, lẽ nào cậu phải đứng đợi khô người? Tưởng đùa mà thật, Ngụy Diệp thành thật đứng đợi khô người theo cách tự nhiên.


“Sao thế?” Có thể là lâu quá không thấy tiếng nước chảy, Cố Ân Sính tới gõ cửa phòng tắm.
“Không sao.” Ngụy Diệp lên tiếng, bắt chước Phiền Phức lúc tắm rửa xong vậy, cậu dùng sức lắc người, để tóc nhanh khô hơn.


Ngoài cửa yên lặng một hồi rồi lại có tiếng gõ: “Khăn mặt tôi treo ở cửa, chưa từng dùng đâu.” Nói xong mới nghe thấy tiếng chân người rời đi.


Mình thẹn thùng cái gì chứ? Ngụy Diệp tự hỏi mình, mở cửa phòng tắm lấy khăn mặt. Là bị cảm giác kỳ quái của Cố Ân Sính gây ảnh hưởng sao? Cậu cảm thấy trên người anh ta có điều gì đó khó hiểu vô cùng.


Mà Cố Ân Sính ở ngoài cửa không quản đến độ dài sợi dây xích của Phiền Phức đang ngồi xổm, cũng không quan tâm Long Nha cứ khiêu khích Phiền Phức, mà chạy đi mở máy tính, đăng nhập trò chơi.


Ngụy Diệp lau khô người xong, mặc quần áo của Cố Ân Sính, vừa mắng sao trên đời lại có người mẹ không biết số đo của con trai mình, mua quần áo lại mua nhỏ đến mức cậu mặc được, vừa cảm thấy quần áo này rất đẹp. Khi đi ra, đập vào mắt cậu là cảnh Cố Ân Sính đang điều khiển nhân vật trò chơi chăm chú giết người.


Ngón tay dài nhỏ linh hoạt lướt tên bàn phím, khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực. Ánh mắt anh ta rất chăm chú, nghiêm túc nhìn đối thủ trên màn hình, dường như toát lên vẻ tự tin tất thắng.


Chợt cảm thấy người này thật đúng là kẻ thù của toàn thể đàn ông, vẻ ngoài lớn lên đẹp trai. Đến khi Cố Ân Sính cất tiếng gọi cậu mau tới liên lạc với bạn cùng phòng, Ngụy Diệp mới phản ứng. Một vấn đề cậu day dứt đã lâu, dù thế nào cũng phải tìm ra, ID trò chơi của Cố Ân Sính đang ở ngay trước mắt kìa.


Nhìn vào tên nhân vật trên góc trái màn hình, Ngụy Diệp thấy ID của Cố Ân Sính gọi là Quân Dạ, quân trong “thiên quân nhất phát”, dạ trong “thâm dạ”.
(Thiên quân nhất phát: ngàn cân treo sợi tóc. Thâm dạ: đêm khuya.)
================================


Hãy nói đi, nói anh là kẻ mà em luôn kiếm tìm (để giết) đi =))))))))))))))))))))
Mà thôi khỏi nói em đã biết rồi =))))))))))))))))))))
Chú cmn thích:
Long Nha: Kỹ năng Thiên Sách, kích hoạt sau khi thi triển 3 lần Xuyên Vân, đây là skill nổ damage chính của Thiên Sách.
Đột thì đã chú thích ở chương trước 5fb30f26gw eqhygnomtaj203m037jrb






Truyện liên quan