Chương 17
“Không sao chứ?” Ngụy Diệp cảm thấy thắt lưng của mình như bị chặt đứt rồi, Long Nha đúng là một con chó béo phì! Cậu chống tay xuống đất, gian nan muốn đứng lên, tiện thể đưa mắt đánh giá Cố Ân Sính từ trên xuống người. Người này hình như đâu có bị thương, chẳng lẽ vừa rồi ngã bị đụng vào đầu, choáng váng sao?
“Nè, tên khốn? Anh bảo Long Nha đứng lên đi T-T” Bất kể Ngụy Diệp gọi thế nào, Cố Ân Sính vẫn mang bộ dạng ngây ngốc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Diệp. Cậu còn hoài nghi không biết có phải trên mặt mình nở hoa hay không mà anh ta cứ nhìn mãi.
Nhưng mà, nhìn kỹ lại thì người này đúng là rất đẹp trai! Ngụy Diệp cảm thán, sống mũi thắng tắp siêu đẹp, xương quai xanh dưới lớp áo len xộc xệch như ẩn như hiển cũng đẹp, hầu kết di động theo động tác nuốt xuống cũng đẹp… Ặc… Được rồi, không ngừng nổi… Đôi mắt cũng rất đẹp, dáng môi cũng rất đẹp, a, sao có cảm giác quyến rũ quá thể… Đến gần rồi, đến gần rồi, đến gần rồi!
Vô thức trốn sang một bên, bên mặt truyền đến xúc cảm ấm áp, trên làn da tinh tế có thể cảm thụ độ cong của đôi môi run rẩy, khiến cho người ta mê muội. Ngụy Diệp hơi ngửa ra sau, ánh mắt hoang mang chống lại khát vọng dâng trào. Đôi mắt của Cố Ân Sính đen láy, bên trong phản chiếu rõ ràng bóng hình cậu. Thậm chí, Ngụy Diệp còn thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng cùng mờ mịt của mình từ đôi mắt ấy.
Giống như bị yêu tinh mê hoặc vậy, rõ ràng cậu nên đẩy anh ta ra, nên rời khỏi anh ta, nên nói với anh ta rằng đó là ngoài ý muốn, nên cười hỏi xem có phải anh ta đang đùa giỡn hay không, nên nói rằng điều đó chẳng đáng cười. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú dịu dàng kia, cho dù đối phương không nói nửa lời cũng làm cho cậu không có chút khí lực nào để phản kháng, ngược lại còn nảy lên những kích thích sâu kín dưới đáy lòng.
Tưởng như cứ chìm đắm trong kích thích đó như vậy mãi.
Không cần ngôn ngữ, không cần biểu đạt dư thừa, hai người cứ như vậy, cùng nhau dừng thời gian lại một chút, yên lặng đối diện nhau, hấp dẫn nhau, bỏ mặc thế tục. Ngay cả Long Nha rời khỏi lưng cậu lúc nào, Ngụy Diệp cũng không biết, khi cậu nhận ra, trên lưng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Đứng lên từ trên người Cố Ân Sính, Ngụy Diệp chỉ cảm thấy ngàn lời muốn nói cứ ứ đọng lại ở cổ, không biết phải mở miệng thế nào, đành để mặc bầu không khí lặng yên và xấu hổ chậm rãi khuếch tán.
“Ngày mai hết rồi, sau đó sẽ thi.” Không thể cứ tiếp tục như vậy, Ngụy Diệp mau chóng hạ quyết định.
“Ừ.” Cố Ân Sính vừa đứng lên từ sàn nhà chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Mấy ngày nay rất cảm ơn anh.” Ngụy Diệp gian nan nói, “Tôi về tiếp tục ôn bài, làm phiền anh quá lâu như vậy…”
“Không phiền.” Xiết tay thành nắm đấm.
“Thật à?”
“Ừ.”
“Vậy tôi về trước…” Ngụy Diệp bắt đầu dọn dẹp sách vở của mình, cố gắng che giấu hai tay đang run rẩy, muốn động tác của mình nhìn như rất vững vàng.
“Diệp Tử…” Cố Ân Sính xiết chặt nắm tay, ép bản thân phải bình tĩnh.
“Ừ?”
“… Thi xong tôi chờ cậu cùng đánh 2200.”
“Được!” Ngụy Diệp! Trong lòng Ngụy Diệp tàn bạo gầm gào, mày con mẹ nó chờ mong anh ta nói gì chứ? Đóng cửa nhà Cố Ân Sính lại, Ngụy Diệp nghĩ, may mà tên khốn không nói gì không nên nói, nếu không hôm nay cậu thực sự không đi được…
Thế nhưng nếu anh ta nói ra thì làm sao? Mà còn chẳng biết có phải cậu tự mình đa tình không, đúng không, Ngụy Diệp thật ngốc.
“Tiểu Diệp Tử, hôm nay sao về sớm thế~” Ngụy Diệp vừa mở cửa nhà trọ đã bị bạn trẻ Phiền Phức đang chơi trong phòng khách nhiệt liệt hoan nghênh. Mũi của con chó này nhất định đã ngửi được mùi của Long Nha nồng nặc trên người Ngụy Diệp.
Tránh né sự “chào đón” thân thiết của Phiền Phức, Ngụy Diệp ném sách giáo khoa lên sô pha, cả người cũng nằm úp sấp xuống đó. “Không còn gì phải học nữa.” Nói như vậy, trong lòng cậu lại nhớ đến tên khốn kia không ngại cực khổ giúp cậu ôn tập, càng thêm buồn bã, uất ức.
“Anh đây thấy chú không chỉ như thế.” Trạch nam ngồi vào bên kia sô pha, đôi mắt bất chợt lóe sáng, “Xảy ra chuyện gì không vui với thằng nhóc kia rồi à? Nói ra xem nào, anh giúp chú tìm cách, nếu không báo thù nó được 10 lần thì cũng phải được 8 lần.”
“Gâu~” Phiền Phức, mày đừng làm nũng nữa…
“Không, chỉ là ôn tập mệt mỏi…” Ngụy Diệp lầm bầm, nói cái gì, chẳng lẽ nói cậu với tên khốn kia thiếu chút nữa là hôn nhau? Chẳng lẽ nói cậu hình như cong rồi?
Không muốn tiếp tục cùng trạch nam thảo luận vấn đề này, Ngụy Diệp nói sang chuyện khác: “Anh, trước đây anh với Quân Khuynh kia biết nhau à?”
“Ừ, biết từ lâu lắm rồi. Nhưng mà năm đó anh không biết hắn là một thằng khốn đến thế!” Vẻ mặt trạch nam tràn đầy ưu thương, dường như có chuyện cũ sâu xa. Nhìn Ngụy Diệp làm biểu cảm cầu kể nhiều hơn, hắn mới nhỏ giọng kể.
Năm đó, Lí Cảnh Lâm mới vào đại học, thanh xuân mơn mởn, chỉ nghĩ mình học công nghệ thông tin mà không chơi game online thật đúng là quá kém cỏi. Vì thế hắn ra thử qua rất nhiều trò chơi trên internet, nhưng mà đều chơi một mình, cảm thấy rất vô nghĩa. Sau đó, hắn thấy trên weibo có những nữ sinh cấp ba thường đăng weibo về Kiếm Tam, hắn dứt khoát quyết định bước vào con đường Cơ Tam.
Cái game này rất nhiều con gái, trò chơi lại có độ khó không tính là cao, Lí Cảnh Lâm vừa nghiên cứu số liệu, vừa vui vẻ nhìn những topic về kỹ thuật. Trải qua một quãng thời gian tôi luyện, PVP, PVE hắn đều nhuần nhuyễn. Acc [Phong Lâm Lâm] của Lí Cảnh Lâm được đông đảo bạn bè khen là chú dê sắc bén, nghe mà thấy lâng lâng.
Con người quá tự mãn sẽ dễ gặp chuyện chẳng may. Acc đầu tiên mà Lí Cảnh Lâm chơi là Thuần Dương, còn là một đạo trưởng Nam Hoàng tóc bạc trắng. Thấy người ta thường nhắc đến Hoa Dương, trong lòng hắn cũng muốn tìm một Hoa tỷ dịu dàng động lòng người. Bình thường không có việc gì làm, hắn sẽ tới Hoa Cốc nằm giả ch.ết, còn chạy đến topic Vạn Hoa Cốc xem có ai tìm tình duyên không.
Lại nói đến Vạn Hoa, hầu như mọi người đều thuộc đảng số liệu, rảnh rỗi toàn đăng số liệu trang bị, vân vân… Có một ngày, Lí Cảnh Lâm thấy một bài post, trong đó nói rất nhiều về kỹ thuật PK. Hắn tập trung đọc, cảm thấy rất vô nghĩa, nên dứt khoát bình luận mắng một trận, khẳng định là kỹ thuật này không thể nào làm được. Không ngờ chẳng bao lâu sau, chủ topic trả lời hắn, “đó là do cậu không làm được”. Lí Cảnh Lâm đang tự cao tự đại, thấy có người chống lại mình, hai người đúng như củi khô bốc lửa, tình cờ hỏi ra mới biết cùng server, lập tức hẹn gặp ở Trường An!
Kết quả Lí Cảnh Lâm bị người kia giết thê thảm, tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, thế nhưng Quân Khuynh quả thật rất mạnh. Sau đó, Lí Cảnh Lâm từ tình trạng kiêu ngạo chuyển thành cún theo đuôi, mỗi ngày đều chạy đi đánh dã ngoại, bình thường còn hẹn Quân Khuynh ở Trường An. Sau khi tỷ thí, Quân Khuynh cũng đồng ý chỉ điểm cho Lí Cảnh Lâm một phen. Hắn tiếp thu rất tốt, kỹ thuật sau khi được dạy dỗ tiến bộ hơn nhiều, hơn nữa từ ghét bỏ chuyển sang sùng bái Quân Khuynh.
Không ngờ, sau này lại trở nên như vậy, nguyên nhân chỉ vì hai cô gái.
Tử Diệp Thâm Thâm, một sư muội Hoa tỷ của Lí Cảnh Lâm, biết hát, giọng nói hay, ảnh chụp trông cũng đẹp, được coi là nhân vật cấp nữ thần. Ban đầu, Lí Cảnh Lâm thấy sư muộn tỏ ra thân thiết với mình, còn tưởng rằng mình đã đạt được nguyện vọng trở thành đôi Dương Hoa. Nào ngờ sư muội muốn từ hắn để tiếp cận Quân Khuynh, còn gia nhập bang hội của Quân Khuynh, cả ngày cứ vội vàng bám theo Quân Khuynh. Quân Khuynh không tỏ ý rõ ràng, cũng không cự tuyệt thẳng thắn, nhưng cả hai người lúc nào cũng như hình với bóng, mọi người đều tưởng quan hệ của họ là thật, Lí Cảnh Lâm dù ăn giấm cũng đành chịu, sư muội nữ thần phối với “sư phụ” Quân Khuynh, trông cũng đẹp đôi.
Ai ngờ sau này bên người Quân Khuynh lại có thêm một cô gái, Mai Tử Hạnh, từ khi cô ta là acc nhỏ đã do một tay Quân Khuynh kéo lớn. Sau này, Mai Tử Hạnh max level, Quân Khuynh vì cô ta mà bao đoàn, chỉ huy chiến trường, đi dã ngoại giết người, càng ngày càng rầm rộ, ầm ĩ. Nữ thần đương nhiên không chấp nhận, không ngờ đắng cấp của đối thủ cũng rất mạnh, một người là tình duyên, một người là thanh mai trúc mã ngoài đời. Hai người chiến nhau từ diễn đàn đến topic, 818, giải thích, lại 818. Cảnh tượng lúc đó vô cùng náo nhiệt, hơn nữa người kia còn lại đại thần PVP nổi tiếng, chậc chậc, scandal hot nhất một thời.
“Vậy sau đó?” Ngụy Diệp nhìn trạch nam chìm vào hồi ức, biểu tình trên mặt thành thục mà ẩn nhẫn, nhìn sao lại muốn đấm cho một cái nhỉ~
“Sau đó, Quân Khuynh nói rõ luôn trong topic kia, hắn có việc nên A, đem toàn bộ tài sản sở hữu để lại cho anh rồi đi.”
“Anh, đừng quá đau buồn.” Ngụy Diệp đặt tay lên vai trạch nam.
“Cút đi! Tên khốn đó phụ tình sư muội anh, anh khổ sở cái éo gì! Hắn chỉ là một thằng khốn!” Trạch nam xù lông khiến cho Phiền Phức sỡ hãi, cắn dép của trạch nam đặt dưới sô pha mà bỏ chạy.
“Vậy giờ hắn quấn lấy anh, phải làm sao bây giờ? Anh cũng không thể vĩnh viễn không lên mạng?” Ngụy Diệp quan tâm hỏi.
“Làm anh có thể không onl chứ.” Lí Cảnh Lâm ôm gối dựa, “Lẽ nào mặc kệ hắn làm hại em gái anh sao Hắn đừng hòng động đến một ngón tay của A Hoa!!”
Thực ra em nghĩ mục tiêu của hắn là anh… Ngụy Diệp không biết nói thế nào, nhìn trạch nam coi gối như Quân Khuynh mà đánh, nhất thời cậu không nói nên lời, trạch nam quá tàn nhẫn, quá bạo lực, hắn nên cảm thấy có lỗi với gương mặt đáng yêu của mình. Cậu không đành lòng nhìn tiếp, kiểm tr.a sách giáo khoa rồi quay về phòng ngây người.
Chờ đến hôm sau thi hết môn toán, Ngụy Diệp vừa định thả lỏng một chút, dù sao toán học cũng không quá khó khăn, điện thoại đột nhiên vang lên.
Trên màn hình hiện bốn chữ lớn: Tên khốn ch.ết tiệt.
Do dự một giây, trong lòng cậu còn chưa kịp đếm 1234, ngón tay đã trượt lên màn hình, nghe máy…
“Alo?” Cậu cố gắng giả vờ như không hề bối rối.
“Diệp Tử.” Vẫn là giọng nói biếng nhác, thiếu ngủ ấy.
“Ừ, tôi đây.”
“Thi xong chưa?”
“Thi xong rồi, làm bài không tệ, thật sự cảm ơn anh~” Cậu yên lặng một chút rồi nói tiếp, “Tôi mời anh ăn cơm.”
“Để làm gì?”
“Báo đáp.” Ngụy Diệp nghĩ, lão đại ngài chẳng thay đổi thái độ khiến tôi lo lắng đó.
“Không cần, nhưng mà tôi có việc muốn nhờ cậu.” Cố Ân Sính nhàn nhạt mở lời.
“Chuyện gì?” Ngụy Diệp hiếu kì.
“Tôi học song song hai ngành, nhưng môn tiền tệ và tài chính không nghe giảng, tôi nhớ rõ cậu học môn này rất tốt đúng không?”
Người này muốn nhờ cậu dạy bổ túc? Ngụy Diệp sợ ngây người, anh là học thần mà tên khốn, làm sao có thể ngu như người phàm được chứ!
“Ặc, có phải quyển sách màu hồng toàn bằng Tiếng Anh không?” Nhưng mà được học thần nhờ dạy bổ túc rất có cảm giác thành tựu~ Để anh ta mời cậu ăn gì đó là được rồi~
“Ừ.”
“Vậy ok, ngày mai chúng ta gặp ở chỗ cũ?” Vừa nghĩ tới có thể cầm thước giám sát tên khốn học bài, Ngụy Diệp cảm thấy vô cùng thú vị.
“Được.”
Ngắt máy, lúc này Ngụy Diệp mới phản ứng kịp vừa rồi cậu đồng ý điều gì. Rõ ràng còn chưa hiểu được tâm tình của mình, còn lo lắng không biết có nên rời xa cái tên nguy hiểm này không, tên khốn lại dẫn dắt cậu lựa chọn.
Không muốn phá vỡ tình trạng hiện tại, cũng không muốn trốn tránh cảm giác chưa hẳn là yêu, như vậy là đủ rồi, Ngụy Diệp tự nhủ, như vậy là tốt rồi.
==================================
Yêu rồi =))))))))))