Chương 40: Trận hỏa tiễn
Hoàng Y Thiếu Nữ sau khi nhìn rõ cái bóng nọ, thất kinh kêu lớn:
- Úi chao! Lâm tỷ tỷ kìa!
- Không xong rồi! Ngọc Diện La Sát đang đuổi theo phía sau!
- Tần Lãm Phong vừa dứt lời, thân hình như điện lướt về phía trước!
Phích Lịch Hải Đường bị thương rất nặng, dùng chút tàn lực, gắng sức phóng đến hai người, lại bởi vì ở phía sau chỉ còn cách hơn chưa đầy năm thước, hoảng sợ té phịch xuống đất, nằm yên bất động!
Ngọc Diện La Sát tâm địa ác độc không chút động tình với cảnh tượng trước mắt, mặt đầy sát khí, bước lên xuất chưởng...
Lúc này Tần Lãm Phong còn cách xa Phích Lịch Hải Đường khoảng hơn một trượng trong lúc cấp bách, quét vội một ngọn Phách Không Chưởng về phía Ngọc Diện La Sát.
Chưởng của Ngọc Diện La Sát chỉ còn cách Thiên Linh Cái của Phích Lịch Hải Đường khoảng năm thốn bất chợt cảm thấy một luồng gió lạnh quét đến trước mặt da thịt đau nhói. Tuy hắn có thể kết thúc được tính mạng của Phích Lịch Hải Đường, nhưng óc của hắn chắc cũng bị chưởng lực của Tần Lãm Phong đập nát bấy.
Gã nghĩ đến thế nên hoảng sợ thu chưởng về, lộn người búng ra sau tám thước!
Tần Lãm Phong lướt đến nơi chặn ngay trước mặt Ngọc Diện La Sát, xạ một luồng nhãn tuyến ghê rợn nhìn gã!
Hoàng Y Thiếu Nữ cũng vừa đến nơi, vội cúi xuống đỡ Phích Lịch Hải Đường dậy, đưa mắt nhìn...
Chỉ thấy mặt nàng trăng bệch, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, miệng ói một vũng máu, hôn mê bất tỉnh!
Hoàng Y Thiếu Nữ biết sắc mặt kêu lớn:
- Phong ca, Lâm tỷ tỷ...
- Mau đặt tả chưởng vào Nhân Trung Huyệt, hữu chưởng ép ở sau lưng, dồn nội lực vào nàng may ra mới có thể giữ được tính mạng!
Tần Lãm Phong dứt lời, quay mặt về phía Ngọc Diện La Sát, gằn giọng nói:
- Ngươi vì sao lại đả thương Lâm cô nương đến nông nổi này, lại còn muốn đuổi cùng giết tuyệt?
Ngọc Diện La Sát biến sắc mặt đáp:
- Không liên can gì đến ngươi!
Gã biết đã gặp phải sát tinh, giả bộ cứng như vậy, rồi quay đầu định bỏ chạy.
Tần Lãm Phong như một mũi tên, vượt qua đầu gã đáp xuống trước mặt, giơ tay ngăn gã lại nói:
- Hừ! Ngươi muốn chạy đâu phải dễ!
- Ngươi muốn gì?
Ngọc Diện La Sát khiếp sợ vừa dứt lời vội thối lui hai bước. Tần Lãm Phong cất lên một giọng cười lạnh lẽo, rồi hỏi:
- Sao! Ngươi sợ hả!
- Hoang đường!
Tần Lãm Phong lạnh lùng nói:
- Bây giờ có sợ cũng muộn rồi, ngươi năm lần bảy lượt uy hϊế͙p͙ Lâm cô nương hôm nay ta phải dậy ngươi một bài học!
Chàng dứt lời, thân hình rung động hữu chưởng đưa lên nhằm ngực gã quét ra một chưởng!
Ngọc Diện La Sát tuy khiếp sợ, nhưng trong tình huống cấp bách này, đành phải cắn răng đưa tả thủ lên, muốn chộp lấy mạch huyệt nơi cổ tay nàng!
Tần Lãm Phong không thu tay về cũng chẳng tránh chiêu, nương theo chiêu thức chộp lấy Mạch Môn nơi cổ tay trái của gã!
Ngọc Diện La Sát thấy tình thế cấp bách không dám chậm trễ, thu vội tay về thối lui một trượng!
Tần Lãm Phong như quỷ mị bám theo điểm luôn vào Kỳ Môn huyệt nơi ngực của hắn.
Ngọc Diện La Sát lách người qua bên hữu thủ đưa lên, vỗ xuống chỉ phong của chàng!
Nên biết Ngọc Diện La Sát đã từng giữ chức vụ Chủ đường chủ Ngoại Tam Đường chiêu vừa rồi của gã, vừa nhanh vừa uy mãnh khiến Tần Lãm Phong không thể không thu hồi chiêu thức, thối lui năm thước.
Cả hai đều là cao thủ thượng thừa, chớp mắt đã qua mười bảy, mười tám chiêu!
Công lực của Ngọc Diện La Sát rất thâm hậu, nhưng không bì được với Tần Lãm Phong bởi vì Tần Lãm Phong muốn bắt sống, hy vọng có thể moi được từ miệng gã Ngũ Âm Giáo chủ hiện đang ở đâu và đang luyện môn võ công gì, cho nên chàng xuất thủ không dùng độc chiêu, bởi vậy Ngọc Diện La Sát cũng chưa đến nỗi bị thảm bại!
Nhưng qua hai mươi chiêu, Ngọc Diện La Sát cứ bị chưởng lực kỳ ảo tuyệt luân của chàng cuốn lấy thân hình, tả xung hữu đột, không sao thoát ra được!
Tần Lãm Phong đã nắm chắc phần thắng, tăng tốc độ thân pháp của chàng mỗi lúc một nhanh, chưởng phong trùng trùng lớp lớp bao lấy Ngọc Diện La Sát!
Ngọc Diện La Sát hồn bày phách tán, góc trán mồ hôi hột chảy xuống như mưa, đừng trả đòn, đến đỡ thế cũng không còn sức mà đỡ!
- Nằm xuống!
Tần Lãm Phong hét lên một tiếng, quét ra một chiêu thức Tảo Ngô Đồng về phía bụng. Ngọc Diện La Sát thất kinh, vội bốc người lên cao tránh né, gã tuy nhanh nhưng đối phương còn nhanh hơn gã!
Tần Lãm Phong nhân lúc chân gã cách mặt đất khoảng năm trượng xuất nhanh nhẹn tuyệt luân, chụp lấy cố chân gã, ném vút một cái...
“Vù!” một tiếng! Ngọc Diện La Sát thân hình như cánh diều đứt dây, bị chàng liệng bắn ra ngoài năm trượng!
Ngọc Diện La Sát cũng nhanh trí, khi thân hình vừa chạm mặt đất, vội cong người lộn mấy vòng trên đất, nên mới không nỗi bị dập xương gãy cốt!
Tuy vậy nhưng mặt gã cũng lộ vẻ biến sắc!
Tần Lãm Phong không đợi gã kịp trở mình, liền lướt tới đưa chận đạp lên ngực gã, quát lớn:
- Mau nói ra giáo chủ của ngươi hiện đang ở đâu luyện công, thì ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi đã đả thương Lâm cô nương, nếu như không ta chỉ cần ấn nhẹ một cái, ngươi sẽ gãy hết xương đó!
Không ngờ Ngọc Diện La Sát không chút phản ứng, nhắm chặt mắt lại không đáp!
Tần Lãm Phong thấy vậy như lửa đổ thêm dầu, tức giận ấn mạnh một cái, đau đến nỗi Ngọc Diện La Sát rú lên, thóa mạ:
- Xú quỷ, ta hôm nay đánh không lại ngươi, muốn ta ch.ết cũng phải được một cái ch.ết nhẹ nhàng, ngươi dùng thủ đoạn này, ta ch.ết cũng biến thành quỷ để đòi mạng ngươi!
Tần Lãm Phong hơi nhấc chân lên giận quát lớn:
- Hừ! Đạp ch.ết ngươi cũng giống như đạp một con kiến mà thôi, nhưng ta không muốn ngươi ch.ết dễ dàng như vậy, ngươi có chịu nói hay không?
- Không nói là không nói!
- Được! Để ta cho ngươi nếm thử mùi vị của Phân Cân Thác Cốt!. Tần Lãm Phong dứt lời, hữu chỉ co lại điểm xuống ngực gã...
- “Á! Á! Á!...”
Ngọc Diện La Sát đau đớn gào rú, hình như không chịu nổi cực hình này, quên cả thân phận vốn là Chủ đường chủ của mình lên tiếng van xin:
- Tần Thiếu hiệp mau giải huyệt, ta đây xin nói.
Tần Lãm Phong đưa tay, vỗ vào huyệt ở trên ngực hắn, đoạn quát lớn:
- Nói mau!
Ngọc Diện La Sát được giải huyệt, cảm thấy đau đớn biết mất, gã ấp úng lên tiếng:
- Tần Thiếu hiệp, hành tung của giáo chủ rất bí mật, ngay cả hai vị Chủ nội ngoại hai Đường cũng không được biết, đừng nói đến tiểu nhân, nay dù thiếu hiệp có giết ch.ết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không thể nói được!
Tần Lãm Phong thấy gã nói vậy, ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhấc chân lên, chàng quát lớn:
- Ta tha mạng chó của ngươi một lần này, cút đi! Ngọc Diện La Sát ôm đầu, lủi thủi phóng đi!
Tần Lãm Phong đợt gã đi khuất, quay lại chỗ Phích Lịch Hải Đường thấy nàng đã trong tình trạng thập tử nhất sinh, vội vã giữ lấy nàng từ trong tay Hoàng Y Thiếu Nữ, đặt nàng lên trên mặt đất, song chưởng áp vào lưng nàng vận công đả thông kinh mạch cho nàng. Chỉ khoảng một tuần trà, Phích Lịch Hải Đường từ từ tỉnh lại, miệng thổ một búng máu bầm. Nàng quay lại trông thấy Tần Lãm Phong mừng rỡ nói:
- Đa tạ Tần công tử cứu mạng! Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:
- Lâm tỷ tỷ, mau kể lại những gì mà tỷ tỷ biết được về Đường tỷ tỷ, Phong ca đang nóng ruột lắm!
Hoàng Y Thiếu Nữ tuy có duyên gặp gỡ Đường Hiểu Văn, thầm cầu nguyện cho nàng được thoát hiểm, nhưng trong lòng bất giác cũng có cảm giác kỳ lạ khó tả!
Phích Lịch Hải Đường lên tiếng:
- Vào hoàng hôn hai ngày trước, tiện nữ bất giác đụng đầu một lũ người Ngũ Âm Giáo ở một địa phương xa lạ, đám người này đang hộ tống một chiếc xe, hấp tấp đi về phía tây. Lúc đó tiện nữ vội vàng ẩn thân, âm thầm theo dõi hành động của chúng, may mắn chính lúc này, tấm rèm gấm xanh nơi cửa xe đột ngột vén lên...
Tần Lãm Phong cướp lời hỏi:
- Bên trong có phải là sư muội của tại hạ?
- Lúc đó tiện nữ không dám đoán chắc là ai, bởi vì tiện nữ chưa từng thấy qua Đường Hiểu Văn cô nương!
- Sau đó thì sao?
Phích Lịch Hải Đường ngừng một lát nói tiếp:
- Tấm màn sau khi vén lên, lộ ra một vị tuyệt thế giai nhân, mắt phụng, mày lá liễu, môi đỏ như son, mặt như đóa phù dung, nhưng mắt nàng chứa đấy vẻ u buồn, thò đầu nhìn ra ngoài rồi thở dài một tiếng, sau đó hạ rèm xuống, lúc đó tiện nữ chợt nghĩ thầm, biết đâu cô nương chính là Đường Hiểu Văn!
Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:
- Lâm tỷ tỷ, sao lúc đó không cứu cô nương đó đi? Phích Lịch Hải Đường lắc đầu đáp:
- Bởi vì tỷ tỷ không dám chắc nàng là Đường Hiểu Văn, nên không dám ra tay, lại đúng lúc đó không thể ra tay!
- Vì sao?
- Bởi vì người của Ngũ Âm Giáo rất đông, mà tỷ tỷ chỉ có một mình, ngộ nhỡ cứu không được sẽ bứt dây động rừng, khiến chúng canh phòng Đường Hiểu Văn cô nương càng thêm chặt chẽ, sẽ bất lợi cho chúng ta!
Tần Lãm Phong gật đầu hỏi:
- Lâm cô nương hành sự thật là khéo léo, tại hạ quả thật khâm phục, sau đó thì sao? Phích Lịch Hải Đường tiếp lời đáp:
- Lúc đó tiện nữ quyết định theo dõi xem chúng đưa chiếc xe đó đi đâu! Hoàng Y Thiếu Nữ lanh miệng hỏi:
- Đường tỷ tỷ rốt cuộc bị đưa đi đâu?
- Muội đoán thử xem!
Hoàng Y Thiếu Nữ sửng người ấp úng:
- Cái này...
Phích Lịch Hải Đường mỉm cười nói:
- Bọn chúng đẩy xe tới một ngọn núi, khu vực này hoang vắng, đường núi lại chật hẹp, đành phải xuống xe, bọn chúng hộ tống nàng tiến vào núi, tỷ tỷ âm thầm bước theo. Chúng vượt qua một đỉnh núi, sau cùng đến một nơi phong cảnh thật mỹ lệ, cô nương nọ bị đưa đến một tòa lầu trang trí bên ngoài rất đẹp đẽ bên cạnh một cái hồ nước.
Tần Lãm Phong lắc đầu nói:
- Căn cứ theo lời cô nương, thì thiếu nữ nọ nhất định không phải là sư muội! Phích Lịch Hải Đường mỉm cười nói:
- Tần công tử, công tử sao biết nàng không phải Đường Hiểu Văn cô nương? Tần Lãm Phong liền đáp:
- Sư muội võ công không đến nỗi kém, theo Lâm cô nương nói nàng bị một đám người Ngũ Âm Giáo hộ tống, có lẽ nào không có cơ hội thoát thân. Tại hạ nghĩ rằng không phải là Đường sư muội!
Phích Lịch Hải Đường lắc đầu nói:
- Tần công tử nếu công tử lấy điểm này để phán đoán, sợ rằng công từ lầm rồi!
- Vì sao?
- Bởi vì nàng chính là Đường cô nương!
- Tại sao nàng không chịu trốn khỏi ổ quỷ đó?
- Nàng có nỗi khổ riêng!
- Cô nương sao lại biết?
- Bởi vì tiện nữ đã đích thân nói chuyện với nàng, nàng chính là sư muội Đường Hiểu Văn của công tử?
Tần Lãm Phong nghe đến đây toàn thân rung động, nhưng chàng cố nén tim đang đập liên hồi trong lồng ngực lên tiếng hỏi tiếp:
- Lâm cô nương, cô nương làm thế nào để gặp được nàng? Phích Lịch Hải Đường đáp:
- Tối hôm đó tiện nữ âm thầm lẻn vào căn lầu nọ, may gặp lúc Đường cô nương vẫn chưa đi ngủ, tiện nữ bèn nói rõ mục đích đến đây của mình, mong nàng cùng trốn đi!
- Nàng nói sao?
- Mới đầu mặt nàng rất vui mừng, nhưng chỉ lát sau lại buồn bã trở lại!
- Vì sao như vậy?
- Nàng vừa khóc vừa nói:
- “Lâm cô nương, cô nương trở về xin nói lại với đại sư ca, nói rằng những việc trước đây, tiện nữ đã biết được, còn tình cảm của chàng đối với tiện nữ, kiếp này không đền đáp được, xin đợi lại kiếp sau, cô nương nói lại với chàng một câu, trước đây tiện nữ đã không biết chàng yêu mình, bây giờ biết rồi đã muộn, xin chàng hãy nhớ lấy tiện nữ lúc nào cũng kính yêu chàng, đến ch.ết mới thôi...”
Tội nghiệp nàng khóc đến nỗi nói không ra lời!
- Tội nghiệp sư muội!
Tần Lãm Phong thở dài lẩm bẩm mi mắt rớm lệ! Hoàng Y Thiếu Nữ mắt cũng đỏ hoe, khóc thút thít! Phích Lịch Hải Đường thở dài một tiếng:
- Nàng nói xong, lại thúc giục tiện nữ mau rời khỏi hiểm địa, lại nói hành tung của tiện nữ sớm đã bị người Ngũ Âm Giáo phát giác, dặn dò tiện nữ phải cẩn thận, mới đầu tiện nữ không tin, quả nhiên vừa ra khỏi đã bị một đám cao thủ bám theo, tiện nữ dùng kế thoát thân, không ngờ bị Ngọc Diện La Sát biết được đuổi theo, bị trúng chưởng của gã chạy đến đây may được hai người tiếp cứu!
Tần Lãm Phong lau nước mắt nói:
- Lâm cô nương xin dẫn đường cho tại hạ muốn đi cứu sư muội!
- Tần công tử tiện nữ thấy việc này tất có ẩn ý bên trong bởi vì nàng đã nói nàng không muốn rời khỏi đó!
- Nàng vì sao không muốn rời khỏi?
- Bởi vì nàng có nỗi khổ riêng!
- Nỗi khổ gì!
- Sợ rằng rất nhiều, theo tiện nữ thấy nàng hình như đang chờ cơ hộ để báo thù! Còn những việc khác thì đoán không ra!
- Mặc kệ là việc gì, tại hạ quyết phải cứu nàng bằng được mới nghe.
- Nàng nếu như không muốn gặp công tử thì sao?
- Chỉ cần đến được đó, không sợ nàng không gặp, trừ phi trái tim nàng đã biến thành sắt đá!
- Nếu vậy tiện nữ xin dắt công tử đi!
Phích Lịch Hải Đường thấy Tần Lãm Phong cương quyết như vậy, không nỡ từ chối đành phải nhận lời!
Hoàng Y Thiếu Nữ cũng muốn cùng đi.
Rồi thì ba người cùng rời khỏi Đồng Gia Bảo!
- o O o –
Chưa đầy hai ngày đường cả ba đã đến được ngọn núi nọ.
Phích Lịch Hải Đường đi trước dẫn đường vượt qua đỉnh núi, lát sau đã nhìn thấy nơi Đường Hiểu Văn bị giam cầm.
Úi chao! Căn lầu nọ lúc này đã biến thành một đám tro bụi, đâu đó vẫn còn thưa thớt khói nơi những khúc gỗ cháy chưa hết.
Phích Lịch Hải Đường lên tiếng:
- Có thể là Ngũ Âm Giáo thấy hành tung của nàng đã bị bại lộ, nên đã đem nàng đi một nơi khác!
Tần Lãm Phong phóng vội đến nơi đó đưa mắt tìm kiếm khắp xung quanh, vẫn không thấy một hiện tượng gì khác lạ, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác chua xót!
Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:
- Đường tỷ tỷ tính tình rất cận thận, chúng ta mãi tìm kiếm xung quanh xem có dấu vết khác không!
- Bành cô nương nói đúng, chúng ta phải tìm kỹ một chặp!
Phích Lịch Hải Đường dứt lời cùng với Hoàng Y Thiếu Nữ và Tần Lãm Phong tiến vào đống tro để tìm kiếm, ba người dùng một cành cây nhỏ gạt bớt đống tro tàn, nhưng vẫn không phát hiện được việc gì đáng chú ý!
Hoàng Y Thiếu Nữ bất chợt nhìn vào một cây cột chưa bi cháy, mà chỉ bị khói nắm đen xung quanh, vội vã bước đến gần nhìn...
- A! Phải rồi, Phong ca và Lâm tỷ tỷ mau lại xem!
Tiếng kêu kinh ngạc của Hoàng Y Thiếu Nữ khiến Tần Lãm Phong và Phích Lịch Hải Đường vội vã bước đến!
Vốn là trên cây cột nọ, sau khi được người lau kỹ qua một lớp khỏi đen bên ngoài, chợt hiện ra một dòng chữ nhỏ, được vật kim loại sắc bén khắc lên, trên đó khắc:
“Đại Sư ca!
Muội đoán huynh nhất định sẽ đến tìm muội, nhưng chúng biết tung tích đã đưa muội đến một an toàn hơn, muội không muốn gặp huynh, nhưng sau đó nghĩ lại, huynh cứ theo lời chỉ dẫn của dòng chữ này mà đi về hướng đông, khoảng năm mươi dặm là đến được, nơi đó có rất nhiều cạm bẫy xin hãy cẩn thận!
Hiểu Văn lưu bút.”
Tần Lãm Phong và Đường Hiểu Văn tình thâm như thủ túc, sống chung với nhau từ nhỏ, nên mới nhìn đã nhận ra thủ bút của nàng, nên dùng kiếm cắt lấy hàng chữ vừa rồi, để tránh lọt vào tại mắt của người Ngũ Âm Giáo. Xong việc chàng tr.a kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn Hoàng Y Thiếu Nữ và Phích Lịch Hải Đường nói:
- Chúng ta đi!
- Đi! Các ngươi định đi đâu, ha! Ha!
Thanh âm như xé mang tai, phát ra từ lưng chừng núi, Tần Lãm Phong vội đưa mắt nhìn!
Trên sườn núi đứng sững một lão nhân niên kỷ ước chừng khoảng ngũ tuần, thân hình vừa ốm, vừa lùn, cầm đầu hơn một trăm tên đệ tử Ngũ Âm Giáo, kẻ nào trong tay cũng cầm cây cung cứng, bao vây ba người vào trong!
Lão già nọ bước lên một tảng đá lớn quay về hướng ba người Tần Lãm Phong quát:
- Lão phu đoán bọn người nhất định là tự đâm đầu vào lưới, nên đợi ở đây đã lâu, quả nhiên không sai, Tần Lãm Phong hôm nay ngươi muốn rời khỏi đây, sợ còn khó hơn lên trời!
Tần Lãm Phong rút cổ kiếm cầm chặt trong tay, cất tiếng cười chế diễu nói:
- Lão già kia ngươi không biết hổ thẹn nói vậy không sợ người ta cười hay sao, các ngươi cùng xông lên một lượt đi!
Lão già nọ ngả mặt lên trời cười như điện rồi nói:
- Xú quỷ sao ngươi ngốc vậy, chúng ta nếu dựa vào đao kiếm, tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, cho nên đã sớm bố trí trận tiễn, để người nếm thử mùi vị loạn tiễn xuyên thân!
Dứt lời quay đầu về đám thuộc hạ!
- Chúng đệ tử nghe đây mau châm lửa vào tên rồi giương cung đợi lệnh!
Lão già dứt lời, lũ đệ tử Ngũ Âm Giáo đồng thanh dạ lớn một tiếng, lần lượt châm lửa vào đầu mũi tên, rồi dương cung nhằm về phía ba người Tần Lãm Phong!
Lão già giơ tay ngăn lại, rồi lại quay về phía Tần Lãm Phong lớn tiếng nói:
- Ngươi nhìn kỹ chưa, chỉ cần lão phu hạ lệnh một tiếng, các ngươi sẽ biến thành tổ ong, nếu không ch.ết hoặc không bắn trúng được các ngươi, thì những đồ vật xung quanh toàn là chất dẫn hỏa, các ngươi cũng bị thiêu ch.ết mà thôi. Tần Lãm Phong ta thấy ngươi lên thúc thủ chịu trói, tiếp nhận sự trừng phạt của Bổn giáo thì hơn!
Tần Lãm Phong nghe đến đây vẫn không đáp, trong đầu chàng đang tìm cách thoát nguy hiểm trước mắt.
Hoàng Y Thiếu Nữ ghé vào tai chàng nói nhỏ:
- Phong ca đừng sợ, chúng đã để sơ sót không bao vây nơi phía hồ nước chúng ta có thể thoát.
Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn về phía hồ nước, quả nhiên thấy mé hồ tuyệt không có bóng một tên đệ tử Ngũ Âm Giáo nào, có thể người Ngũ Âm Giáo cho rằng nơi đó là tử địa, cho nên mới không bao vây!
Tần Lãm Phong nghĩ đến đây, bất giác mừng rỡ, nói khẽ:
- Thanh muội, muội và Lâm cô nương hãy chuẩn bị sẵn ba miếng gỗ chốc lát sẽ dùng đến, theo ám hiệu của huynh mà hành sự!
- Được!
Hoàng Y Thiếu Nữ rất thông minh, nghe đến đây đã đoán được cách thoát thân của Tần Lãm Phong, rồi ghé vào tai Phích Lịch Hải Đường nói nhỏ cả hai quay đi chuẩn bị!
Lão già nọ đợi đã lâu vẫn không thấy trả lời lên tiếng thúc giục:
- Xú quỷ các ngươi nghĩ kỹ chưa nếu không hối hận cũng không kịp đó!
Tần Lãm Phong vẫn im lặng, ngầm vận chân khí, lưu chuyển toàn thân, mắt vẫn nhìn chằm chặp về phía bên kia, theo dõi từng động tác của đối phương!
Lão già nọ thấy chàng không đáp, không chịu được nữa tức giận hét lớn:
- Được! Ngươi đã muốn suy nghĩ, vì lão phu cho người một cơ hội, bây giờ ta cho bắn ba mũi hỏa tiễn, sau khi bắn xong nếu ngươi vẫn không chịu lên tiếng thì đừng trách lão phu ta độc ác!
Dứt lời, lão ra hiệu cho thuộc hạ phát tiễn.
Vù một tiếng xé gió bay đi, một đốm lửa sáng vút đến chỗ ba người.
Tần Lãm Phong thấy hỏa tiễn xạ đến trước mắt khẽ đưa trường kiếm lên, chặt gãy làm đôi, đầu mũi hỏa tiễn bắn ra ngoài mười trượng rơi xuống đám tro còn đang cháy dở dang, ngọn lửa lại bùng lên!
Mũi hỏa tiễn thứ hai vừa bay đi cũng bị Tần Lãm Phong gạt bắn lên không! Đến mũi thứ ba thì lại rơi thẳng xuống nước!
Tần Lãm Phong thấy mũi hỏa tiễn cuối cùng rơi xuống nước, trong lòng rất khẩn trương, bởi vì chàng biết chốc lát nữa đây hàng loạt mũi hỏa tiễn sẽ bay đến chỗ ba người đứng, mà trong tay chàng chỉ có một cây trường kiếm, không thể bảo vệ cùng lúc cho ba người, lúc đó hậu quả thật khó mà lường được, ba mũi hỏa tiễn bay đi đều nhằm vào các phương vị đầu, ngực, bụng, các mũi sau chắc cũng không rời khỏi vị trí này!
Chàng nghĩ xong, quyết định phải thoát cho được trận hỏa tiễn này!
Lão già nọ thấy ba mũi hỏa tiễn đã phóng ra, vẫn chưa có kết quả tức giận hét lớn:
- Xạ tiễn!
Thanh âm vừa dứt, hàng trăm mũi hỏa tiễn như những đốm sao xẹt về phía ba người Tần Lãm Phong!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Lãm Phong hỏa tiễn đều nhằm vào đầu, ngực, bụng của ba người bay tới!
Tần Lãm Phong đã sớm chuẩn bị, thấy tình thế nguy cấp vội nắm lấy ngọc thủ Hoàng Y Thiếu Nữ và Phích Lịch Hải Đường hét lớn một tiếng, đề khí vọt người bốc lên cao, Hoàng Y Thiếu Nữ và Phích Lịch Hải Đường liền thì triển khinh công phối hợp với thân pháp của Tần Lãm Phong, cả ba người đã bốc mình lên cao hơn bốn trượng!
Chính lúc này vô số hỏa tiễn xé gió bay qua lướt qua dưới chân ba người, tình thế cực kỳ nguy hiểm!
Ba người đang lơ lửng trên không, Tần Lãm Phong liền thi triển thân pháp, kéo hai người về phía hồ nước!
May mắn chớp mắt ba người vừa lướt đi, thì chỗ vừa rồi của họ cũng vừa bị đợt hỏa công thứ hai bắn đến!
Ba người vừa đáp xuống mặt hồ, Hoàng Y Thiếu Nữ liền ném vội ba tấm ván xuống mặt nước, cả ba đều mượn ván làm điểm tựa, chân điểm nhẹ mặt ván, đề khí lướt đi tốc độ như điện xẹt, chớp mắt đã đến bờ bên kia!
Lão già nọ tức giận điên cuồng, ra lệnh phóng tiễn nhưng ba người đã ra khỏi tầm sát thương của hỏa tiễn, cho nên hỏa tiễn rơi rào rào xuống nước tuyệt không đụng đến được một sợi lông của họ!
Ba người vừa lên đến bờ quay đầu lại nhìn...
Chỉ thấy do đầu hỏa tiễn có tẩm dầu, đều rời xuống mặt nước, tạo thành một đám cháy dài, cháy một lúc lâu vẫn chưa tắt, cả ba đều lắc đầu lè lưỡi!
Lại nhìn thấy lão già nọ mặt như đưa đám, cả ba bất giác phì cười.
Vì việc cấp bách, ba người liền quay đầu nhằm hướng đông phóng đi, cả ba thi triển thân pháp như ba luồng khói nhẹ, chớp mắt đã biến dạng.