Chương 19

vô nhai chi khổ ái biệt li, ai thán ta oán cầu bất đắc
nổi khổ biệt ly năm xưa, biết than thở ai oán thế nào
Ghế đệm bằng bạch ngọc mềm mại, đệm được làm từ bộ da cọp trắng quý hiếm.


Tà dương chiếu vào khung cửa sổ bên vách tường được trổ hoa, ánh tà hắt tới nơi sâu nhất bên trong phòng khách.


Nam nhân vận áo vạt dài màu đen nằm thẳng trên ghế chợp mắt, ngoài cửa sổ gió nhè nhẹ len lỏi vào trong, có chút bình yên. Người này cũng không vì đang ở chỗ xa lạ mà có một chút không được tự nhiên, phảng phất ở đây chính là hành cung phía Nam tự tại của hắn.


Đặt ở một bên, huân hương phảng phất được bày biện trên dưới hai tầng, tay thợ khéo léo tinh tế chạm khắc hoa văn, bên trong hương liệu mang theo mùi hương lượn lờ trong không gian, hương khí ngào ngạt, tràn ngập toàn bộ gian phòng.


Sương khói lượn lờ quanh quẩn, bất chợt có thể bắt gặp trong gian phòng hoa lệ, nằm trên vách tường có một bức họa rất là mộc mạc, hoàn toàn khác xa với gian phòng xanh vàng rực rỡ, tuyệt không tương xứng, trên bức tranh cũng không có cảnh trí khiến cho người thần phải hoa mắt say mê, chỉ là bóng lưng một người, một người nam nhân.


Mực tàu dày đặc, vẽ hình người bề ngoài cao to, không có khuôn mặt, chỉ có mái tóc dài rối tung buông xuống đôi vai. Sự đơn giản này thế nhưng làm cho người ta nghĩ suy, người nam nhân này đứng trong đất trời mênh mông, hiển lộ sự ổn trọng cùng uy nghi.


available on google playdownload on app store


“Cạch ——”Cửa được người đẩy ra, Ngu Cương sau khi tẩy đi một người máu tươi vẩy bẩn trên khuôn mặt, lại khôi phục vẻ yêu kiều, mị hoặc như xưa. Nàng ta đổi quần áo trên người thành quần lụa mỏng đỏ rực, hai nụ hoa đầy đặn như ẩn như hiện, chân trần đeo khuyên mã não, chuông vang leng keng, phảng phất như tiên tử rơi xuống phàm trần.


“Chờ lâu đi!”
Ngu Cương tươi cười quyến rũ, ngồi vào một góc ghế nằm, tỉ mỉ quan sát nam nhân trước mặt.


Tuy mấy nghìn năm qua chưa từng gặp mặt, nhưng mà nam nhân này thủy chung mang theo dáng vẻ thong dong bình tĩnh không chút thay đổi, phảng phất cho dù ngày mai trời có sập xuống thì hắn vẫn như cũ nâng rượu thưởng hoa, yên giấc trên giường, tựa hồ chưa từng có bất luận kẻ nào, bất luận vật gì, bất luận chuyện gì, có thể khiến cho ý chí của hắn dao động. Thế nhưng…


Bỗng nhiên nhận thấy được một tia không thích hợp, bàn tay như tuyết chạm đến cổ Ứng Long vẫn chưa che đi, ở nơi nào đó rõ ràng có một dấu vết đã không thế nào khép lại, dấu vết như lưỡi liềm, nhưng thật sự là nó tồn tại.


Thế mà cánh tay của nam nhân này nắm chặt lấy cổ tay nàng, không cho đụng vào.


Ứng Long nhẹ nhàng mở hai mắt, khóe miệng hiện lên một mạt tươi cười yếu ớt, chỉ cần thêm một chút lực nữa cánh tay liền chụp tới, có thể ôm ấp mỹ nhân vào lòng, thế nhưng hắn hoàn toàn không chút hành động: “Ngươi cùng bản tọa ở chung trong thời gian dài, tự nhiên biết rồng có vảy ngược, chạm vào hẳn phải ch.ết.”


” Người kia, hắn đã ch.ết sao?”
Ngu Cương chỉ ngón tay ra, Ứng Long cũng không hề để ý, hắn buông tay nàng ra: “Bản tọa cùng hắn, thế lực ngang nhau.”
“A? Chẳng lẽ chính là vị tiên nhân mới vừa rồi giết thủ vệ cự Ế của ta?” Thấy Ứng Long không đáp, Ngu Cương trong lòng có chút suy nghĩ.


“Ta còn tưởng rằng, người có thể địch lại ngươi – long đế phương Nam, chỉ có Thần Quân thượng đế trên chín tầng trời.”


“Đúng vậy, hai nghìn năm trước nghịch thiên đánh một trận, bản tọa cũng như thế mà tính sai!” Trả lời hời hợt như vậy, giống như từ trong miệng hắn thuật lại trận tiên yêu đại chiến rung trời động đất, bất quá như bàn luận về một cuốn sách lạ của về vị thần tiên nào đó mà thôi, cảm giác người ta thường gọi tên là hồi hộp, tim đập nhanh như đã mất đi từ lâu.


Mỗi từ mỗi câu đều giữ thái độ bình thản nhạt nhẽo, phảng phất như bằng hữu tốt lâu ngày không gặp, ngẫu nhiên gặp lại, chẳng qua chỉ là đang nói chuyện phiếm.


“Ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?” Con ngươi vàng óng rơi vào trên người Ngu Cương, khiến người đối diện có cảm giác một phần chăm chú làm cho người khác khó có thể tránh khỏi tâm động.
“Thế nhưng ngươi cũng biết, chuyện mà ngươi muốn, bản tọa cho không được.”


Ngu Cương nghe lời ấy, phảng phất lâm vào trong hoảng hốt, tròng mắt quan sát Ứng Long dẫn theo chút hoang mang cùng với tâm tình không cam lòng.


“Hắn cũng nói qua như vậy … Lẽ nào trong mắt long tộc các ngươi, những lân tộc khác đều thấp kém ti tiện như vậy sao? …” Nhãn thần u oán phảng phất xuyên thấu qua Ứng Long, xa xa ngưng mắt nhìn bóng lưng một người cao lớn, bỗng chốc Ngu Cương cả người phát ra một tầng âm u xanh thẳm, vảy xanh đen từ trên khuôn mặt lan tràn ra, trượt tới cổ, cánh tay trắng nõn như ngọc hiện lên một tầng vẩy cá màu xanh, hai vòng khuyên trên chân mã não biến thành hai cái đuôi xích xà kịch độc, ngẩng đầu thè lưỡi rên rên.


Tuyệt sắc dung nhan hiện giờ bất quá chỉ là lớp da bên ngoài, còn hình dạng này nhìn qua giống như cá mà cũng không phải cá, là người mà không có dáng dấp như con người, đây mới là hình dáng thật sự của Ngu Cương!


Ứng Long đột nhiên nhìn thấy chân thân tựa như quỷ mỵ khiếp người cũng không có chút hoang mang, chỉ là thở dài một tiếng: “Ngươi đã chờ ở trên đảo hoang này, ẩn cư ngàn năm nơi Bắc Hải Tiều Tịch, cắt đứt duyên phận phàm trần, bản tọa còn tưởng rằng, ngươi đã quên hắn rồi.”


“Quên? … Ha ha… Ha ha ha…” Ngu Cương từ trong miệng dội ra tiếng cười bén nhọn. Cả người tựa như rơi vào trạng thái điên cuồng, cười như vậy một chập thế nhưng tinh thần hồi phục lại ít nhiều.Bên chân, hai cái đuôi xích xà chẳng biết khi nào thì đã leo lên trên hai vai của nàng, Ngu Cương vươn tay một đường vuốt lên trên, trên cánh tay lớp vảy xanh đen mềm mại, nhìn qua tình cảnh y hệt con rắn xanh như đang cuộn đuôi tự mình chơi đùa.


“Hắn phụ ta, ngay cả một mảnh vảy cũng không chịu lưu lại cho ta, ta dựa vào cái gì mà phải nhớ kỹ hắn?!”
Ứng Long không hề nói gì thế nhưng không khỏi quay đầu đi, nhìn thoáng qua dòng chữ bên trên bức họa.
Yêu biệt ly, cầu không được.


Khi yêu nữ nhân này, vô luận là người hay là thần nhân thượng cổ, đều như vậy.
“Hắn quan tâm nhất… Chưa bao giờ là ta…” Tầm nhìn dừng ở Ứng Long, bàn tay nổi vảy xanh vuốt ve khuôn mặt góc cạnh.


“Ứng, nhưng là trong số long tộc, duy nhất chỉ có ngươi là người hắn ưu ái, ngươi cùng hắn vừa là thầy vừa là bạn, ta còn tưởng rằng, hắn thích chính là ngươi… Thế nhưng cuối cùng, hắn chính là …”


“Ngu Cương…” Ứng Long thở dài, “Ngươi hẳn là biết, trong lòng hắn chỉ có thiên địa.”


“Thiên địa… Thiên địa…” Ngu Cương nỉ non, đột nhiên đầu ngón tay phóng dài ra, tại bên sườn mặt Ứng Long lưu lại hai đường máu sâu đậm, vết thương da thịt bên ngoài trở mình, tiên huyết tuôn ra, Ngu Cương vươn đầu lưỡi nhọn hoắc như lưỡi chim, ɭϊếʍƈ một giọt huyết châu trên đầu ngón tay.


“Ta rất muốn biết một chuyện, chính là long tộc các ngươi … Rốt cuộc có tâm hay không?”
“Tê —— “
Thanh âm da thịt nặng nề xé rách vang lên, bên trong gian phòng tràn ngập hương khí nồng đặc cũng không có biện pháp xua đi mùi máu tanh dày đặc.


Nhan sắc một tầng lại một tầng nhiễm màu đỏ tươi từ bên trong lớp da bạch hổ, tràn ra ngoài.
Tựa như hoa mai nhiễm sắc hồng nở rộ, yêu dị …
Nhìn thấy mà giật mình!
=====================================================
Đêm khuya, gió bắc lạnh lẽo.


Lúc này, sáu con mãnh thú kéo mã xa dĩ nhiên đứng ở khoảng đất trống bên ngoài điện, mười hai giáp vệ huyền thiết tựa như cọc gỗ đóng đinh tại bốn phía mã xa, mà ánh mắt của bọn họ nhất nhất nhìn chằm chằm cánh cửa son khổng lồ trước mặt.


Long tức ồ ạt xung quanh bốn phía, đảo Tiều Tịch một đêm khuya này không có một con rắn nào dám bén mảng ra khỏi động. Ngoài hải đảo xa xa có tiếng sóng dội vào đá ngầm truyền đến, tịch liêu (trống vắng) không gì sánh được. Trên đảo này, lân xà tuy không nhiều nhưng thường ngày cũng có chim bay cá nhảy, nhưng mà từ khi trên thiên giới đưa xuống hình phạt, từ trên trời giáng xuống, thần phủ kiêu căng dựng vách tường chót vót ngăn trở, ngăn cách nơi này với bờ biển, mãnh thú lấy hươu nai thỏ làm thực phẩm, rất nhanh khu rừng nơi đây không còn sót lại gì. Vì nhu cầu sinh tồn, dã thú từng bước xâm phạm chiếm giết lẫn nhau, đến cuối cùng, con mãnh thú hung mãnh nhất nuốt chững bách thú trên đảo cũng… cũng ch.ết vì quá đói.


Lân xà ngủ đông bên trong bùn đất thế nhưng đơn độc tránh được kiếp nạn này, lân xà có khả năng nhịn ăn mấy tháng, yên tĩnh im lặng đợi chờ, khi chim trên biển ghé ngang qua, chớp lấy cơ hội đi săn bắt, trải qua ngàn năm vạn năm, trên đảo này chỉ còn lại có mỗi lân xà, không còn gì khác.


Cạnh tranh khốc liệt, mà trời cao thì ở xa.
Đêm nay, nơi ngăn cách này, ngoại trừ lân trùng ở bên ngoài không có một con thú chim chóc nào khác trên Tiều Tịch đảo, bởi vì xà ngủ đông vạn năm, nên nơi này đã vắng vẻ lại thêm hoang sơ.


Lúc này, Sư Linh rốt cuộc nhịn không được nữa, quay đầu nhìn lại thùng xe bị màn liêm che khuất.


Từ khi long chủ vào trong điện, vị Tham Lang tinh quân kia liền trở lại bên trong thùng xe, ngồi đã gần ba canh giờ mà chưa có động tĩnh gì. Hắn thật sự hoài nghi, vị này đã tu tiên đắc đạo thành phật rồi, vào trong đó cứ như ngồi thiền. Nếu không phải, mình còn có thể cảm giác được sát khí sục sạo, thì thật sự cho rằng bên trong chính là tượng gỗ được nhào nặn hình người á.


“Sư Linh.”
Ban đêm huyền thiết giáp vệ biến hóa quỷ mị hạ xuống bên cạnh hắn, làm cho Sư Linh đang đứng oán thầm người khác lại càng thêm hoảng sợ, không khỏi quay đầu lại trừng hắn liếc mắt, “Biết trước ngươi là Phong Long, không biết còn tưởng rằng ngươi là Long quỷ!”


Giáp vệ này nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu mô tê: “Long chủ vào trong điện đã gần ba canh giờ, nhưng không thấy trở về.”
“Ta biết.”


Sư Linh nhãn thần trầm xuống, hắn cũng biết, cũng để ý, trong ba canh giờ này hắn cứ như con kiến ngồi trong chảo nóng, nội tâm lo lắng như lửa đốt, lại không có khả năng phụ sự phân phó của long chủ trước khi ly khai, tự ý vào điện.


Giáp vệ xưa nay biết long chủ hành sự từ trước đến nay tính toán – không sai sót, nhưng mà…
“Ngu Cương cũng không phải là kẻ dễ chọc, ta là lo lắng… Sư Linh, ngươi đi theo bên người long chủ so với chúng ta lâu hơn, ngươi có biết lai lịch Ngu Cương không?”


Sư Linh lạnh nhạt nói: “Không thể tự ý làm trái lời của long chủ.”
Giáp vệ vội vã gật đầu: “Thuộc hạ cũng không có ý này.”


Sư Linh gật đầu, rồi mới nói: “Ngu Cương là thần linh thượng cổ, biết long chủ trước so với ngươi và ta.” Bọn họ tuy là rồng bay lượn ngàn năm, nhưng so với Ứng Long, Ngu Cương là những thần linh thượng cổ vạn năm, thì bọn họ hệt như trẻ con mọc tóc mới sinh.
Giáp vệ im lặng.


Sư Linh không nói gì thêm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cửa lớn. Từ ba canh giờ trước, hắn tất nhiên đã bắt đầu quan sát xung quanh cung điện quỷ bí này rồi, ngoại trừ đại môn ở bên ngoài, tòa cung điện bày bố lôi điện pháp chướng, nếu có người tùy tiện xông vào, trong vòng một trượng ở bên ngoài điện tường, ắt sẽ bị sét đánh. Trong mười hai giáp vệ có hai người tu luyện pháp thuật lôi, không sợ sét đánh, nhưng cũng sẽ kinh động ác thần bên trong điện. Vì vậy hắn đau khổ suy tư, vẫn chưa tìm thấy cách toàn vẹn mà vào bên trong.


Nhưng mà chung quanh hải đảo càng lúc càng vắng lặng, tiếng sóng biển đập vào bờ càng ngày càng khiến cho lòng người bất an, huống chi long chủ một mình vào điện đến nay không có tin tức gì.
Không thể đợi.
Sư Linh chợt vung tay, nhìn thấy hắn ra hiệu, chúng giáp vệ không tiếng động di chuyển.


Lại thấy, mũi giáo chỉa xuống đất, Sư Linh quát dẹp đường: “Chúng vệ theo ta vào trong điện!!”
Giáp vệ Hào Lăng đang ở bên cạnh, cách hắn không xa bước lên phía trước ngăn lại: “Không thể tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ! Nếu tùy tiện hành sự, chỉ sợ sẽ phá hủy đại sự của long chủ!”


Sư Linh nhìn cổ tay hắn phát lực ngăn cản tay mình, trong mắt một mảnh kiên nghị: “Nếu long chủ trách tội, tất cả do ta gánh chịu.”


Hai nghìn năm trước, long chủ nhất một lời phân phó để cho bọn họ canh giữ ở hành cung phía Nam, bọn họ tự cho là tận trung với cương vị công tác, nhưng bất quá chỉ là bưng tai bịt mắt, chẳng hay biết long chủ thân bị giam hãm bên trong tỏa yêu tháp, thực sự khiến cho giáp vệ bọn họ vô cùng hổ thẹn. Hôm nay, ngay cả khi trái với lời phân phó bị trách phạt đi nữa, hắn cũng không có khả năng khoanh tay một bên đứng nhìn, để cho long chủ bị hãm sâu vào tình cảnh nguy hiểm!!


Các giáp vệ khác đã sớm chờ không được nữa, một thần minh thượng cổ thì đã là cái gì? Nếu đơn thân độc mã chiến đấu tự nhiên không địch lại, nhưng mà mười hai long vệ bay liệng trên chín tầng mây cùng ra tay, thiên quân vạn mã cũng khó chống đỡ!


“Tuân mệnh!!” Chúng vệ đồng lòng, binh khí trên tay hiển lộ.
Mắt thấy bọn họ sẽ xông vào trong điện, đúng lúc này, cửa điện vẫn đóng chặt thế nhưng bỗng chốc lại mở ra.


Thân ảnh huyền mặc xuất hiện bên ngoài điện, con ngươi vàng ánh lấp lánh, đảo mắt nhìn qua đám giáp vệ đang giương cung bạt kiếm kia.
Thản nhiên hỏi.
“Thế nào? Lời phân phó của bản tọa, lẽ nào đều cho là gió thoảng bên tai sao?”






Truyện liên quan