Chương 20
Từ giấc ngủ say tỉnh lại, đã là chạng vạng, ánh nắng chiều mờ nhạt xuyên qua song cửa gỗ chiếu vào, hắt bóng hoa văn điêu khắc phức tạp tinh mỹ trên tấm thảm dày.
Bắc Thần Quang Vũ nằm trên long sàng thật lớn của Bắc Thần Mặc Hoàn, trong hơi thở là tùng mộc hương thanh nhã. Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Bắc Thần Mặc Hoàn đứng thẳng ngoài sa liêm, để Lương công công hầu hạ y thay y phục.
Cởi ra ti bào màu đen mềm mại kia, Bắc Thần Mặc Hoàn lộ ra lưng vai rộng rắn chắc, hình thể hoàn mỹ, đường cong nổi rõ, eo gầy gò, còn có cái mông tròn chắc kiều đĩnh cùng hai chân thon dài hữu lực khuất dưới quần dài.
Bắc Thần Quang Vũ nghiêng người nằm, một tay chống đầu, một đôi mắt to tròn cười tủm tỉm cong lên, thưởng thức hình ảnh đẹp đẽ mĩ nam thay y phục.
Bắc Thần Mặc Hoàn giống như cảm ứng được ánh mắt của hắn, hơi hơi nghiêng đầu, bên môi gợi lên một nụ cười tà khí.
Vân văn bào phục xanh ngọc, góc áo dùng tơ vàng thêu, đai lưng cùng màu, sợi tóc đen bóng lại tùy ý địa dùng một dây cột tóc buộc phía sau, quay người lại, trên gương mặt kinh thế tuyệt đẹp, cao quý tao nhã nói không nên lời, chính là một đôi mắt màu vàng lợt lưu chuyển ánh sáng toát ra vài phần tà tứ cùng khí phách đế vương.
Bắc Thần Mặc Hoàn nhẹ nhàng nâng tay, để Lương công công sửa sang lại góc áo cho tốt, xốc sa liêm đi đến bên giường, vươn ngón tay thon dài nắm cái cằm trơn trụi của Bắc Thần Quang Vũ, cúi xuống để lại một nụ hôn thật lâu.
Cho đến khi Bắc Thần Quang Vũ nhẹ thở cầu xin tha thứ, Bắc Thần Mặc Hoàn mới buông hắn ra, con ngươi màu vàng lợt hơi hơi nhướng lên, ra vẻ nụ hôn này là trừng phạt nho nhỏ cho ánh mắt làm càn mới rồi của hắn.
Một lát sau, Bắc Thần Quang Vũ bình ổn hơi thở, ngẩng đầu nhìn Lương công công đứng ở tẩm điện một góc xa xa trên tay đang cầm một chiếc áo choàng, quay lại đầu hỏi: “Ngươi muốn đi nhanh như vậy sao?”
Bắc Thần Mặc Hoàn chơi đùa sợi tóc rơi bên cổ Bắc Thần Quang Vũ, lạnh nhạt nói: “Đêm nay phải chạy đi rồi.”
Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, từ trên giường ngồi xuống, xếp chân, tay chống trán, nghiêng đầu nhìn đế vương tuấn mỹ trước người, đùa giỡn nói: “Xin thứ cho nhi thần không thể đưa tiễn.”
Chọn chọn lông mi, tà mị cười, Bắc Thần Mặc Hoàn khàn khàn nói: “Vậy hôn tiễn biệt đi......”
Ánh chiều tà từng chút biến mất, tẩm điện dần dần hôn ám.
Bắc Thần Quang Vũ sau khi Bắc Thần Mặc Hoàn rời đi, lại một mình ngồi hồi lâu trong tẩm điện, cho đến khi trăng tròn màu bạc chậm rãi bay lên góc mái hiên cao cao của cung điện, với sự hộ tống của Lương công công, mới về Bảo Khánh cung.
Mới vừa bước vào cửa Bảo Khánh cung, liền nhìn thấy Bảo công công vẻ mặt khẩn trương bước ra đón, phía sau là hai tỷ muội Hàn Mai Đông Tuyết cùng thần sắc lo lắng. Nhìn thấy bọn họ, Bắc Thần Quang Vũ trong lòng một mảnh ấm áp, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười nhu hòa, nói: “Ta đã trở về.”
Bảo công công lặng lẽ giương mắt liếc nhìn thần sắc Bắc Thần Quang Vũ một cái, thấy gương mặt xinh đẹp tuấn mỹ kia vẫn bình tĩnh cùng mang theo mỉm cười như trước nay, trái tim lủng lẳng lúc này mới thả xuống.
Vào phòng, Bảo công công mới mang theo vài phần do dự nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, Hoàng thái phi......”
Bắc Thần Quang Vũ hảo tâm tình tiếp nhận nước ôm mai Đông Tuyết dâng lên uống một hớp lớn, mới mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là lão nhân gia một mình ở trong cung buồn chán tìm không ra người nói chuyện mới nghĩ tới ta, bảo ta đi qua.”
Bảo công công gật gật đầu, trong lòng tuy có vài phần nghi ngờ, nhưng thấy Bắc Thần Quang Vũ chẳng những không có gì khác thường, ngược lại còn có chút vui vẻ như vậy, cũng chậm chậm yên lòng.
Dùng xong bữa tối lại tắm rửa, một phen bận rộn qua đi, Bắc Thần Quang Vũ với sự hầu hạ của Bảo công công leo lên giường, Bảo công công thấy hắn ngủ rồi, mới thổi tắt ánh nến nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Ánh trăng yên lặng từ ngoài cửa sổ tiến vào, buổi chiều đã cùng Bắc Thần Mặc Hoàn ngủ một giấc, Bắc Thần Quang Vũ hiện tại tinh thần tỉnh táo, trong phòng có chút oi bức, may mắn ngoài cửa sổ thường có một trận gió đêm thổi vào, mang đến vài phần thoải mái mát mẻ.
Hắn lẳng lặng nằm trên giường, trong đầu xoay quanh hết thảy cảnh tượng phát sinh chiều nay, cảm thấy bản thân giống như mao đầu tiểu tử vừa vướng vào mối tình đầu vậy, trong lòng bắt đầu trỗi dậy một loại tình tự khó có thể nói rõ.
Thở dài, giơ tay che trán, hắn nhìn hình hoa tinh mỹ khéo léo khắc trên đỉnh giường gỗ tử đàn, làm cho tâm tình chậm rãi lắng đọng xuống trong cơn gió của ban đêm yên tĩnh.
Bỗng nhiên “phần phật” một tiếng, ngoài cửa sổ giống như có một bóng đen xẹt qua. Bắc Thần Quang Vũ cả kinh, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là hoa viên tối như mực, dưới ánh trăng, một vài bóng cây loang lổ lung lay trong gió đêm, chung quanh đều thực im lặng, trừ bỏ tiếng côn trùng kêu, cũng chỉ nghe được tiếng xào xạt của cây cối hoa cỏ bị gió phất qua phát ra.
Chẳng lẽ mình hoa mắt? Bắc Thần Quang Vũ nhẹ dụi mắt, lại nhìn bốn phía phòng ngủ, vẫn bình thường như cũ, không phát hiện gì cả.
Chần chờ lại chậm rãi quay về giường nằm, vừa rồi kinh hách nghi thần nghi quỷ ngược lại làm cho tình tự xao động trước đó của hắn bình tĩnh xuống, hắn xoay người nghiêng đầu, vừa muốn nhắm mắt lại, không ngờ đối diện với một đôi mắt xanh màu ngọc bích.
Che trái tim bị dọa thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hắn lại ngồi dậy, nhìn bóng người nhỏ gầy không biết từ nơi nào bỗng nhiên nhảy ra, ngồi xổm trước giường hắn, chậm hít thở, hít thở, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái.
Cặp mắt xanh ngọc bích kia cũng theo động tác của hắn, chớp chớp, lại chớp chớp, trong mắt thật không có ác ý, chỉ có tò mò cùng một loại cổ quái nói không nên lời.
Bắc Thần Quang Vũ định thần, theo ánh trăng mờ nhạt trong phòng, nhìn kỹ thân hình nhỏ gầy trước giường, hóa là một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu, hình dáng gương mặt rất sắc, trừ bỏ một đôi mắt to xanh màu ngọc, còn có mũi cao thẳng, môi hơi dày, có một đôi tai vểnh lên thật to.
Thiếu niên mắt xanh lá cũng học bộ dáng đánh giá của hắn, chóp mũi còn hơi hơi nhăn lại, cứ như ngửi thấy gì đó khó ngửi ấy.
Nhìn bộ dáng thiếu niên mắt xanh lá, Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng vươn tay quơ quơ trước mắt cậu, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là người hả?”
Thiếu niên mắt xanh ngọc bích lại bỗng nhiên bắt được tay Bắc Thần Quang Vũ. Bắc Thần Quang Vũ bị động tác bất thình lình của cậu làm hoảng sợ, đang muốn rút cánh tay bị giữ chặt về, cúi đầu lại liếc tới cánh tay cổ quái của thiếu niên, không, phải nói là có màng giống ếch, giữa năm ngón tay thô to có một tầng màng hơi mỏng.
Bàn tay có màng của thiếu niên kia cũng rất linh hoạt hữu lực, cậu nhéo nhéo tay Bắc Thần Quang Vũ, sau đó nắm chặt không buông, Bắc Thần Quang Vũ chỉ cảm thấy đến tay thiếu niên lạnh lẻo, còn thực trơn bóng, giống như một chút gân cũng không có.
Đôi mắt xanh biếc của thiếu niên còn nghiêm túc nhìn hắn, sau đó mở miệng nói mấy câu, thanh âm rất trong sáng dễ nghe, ngữ điệu giống nhạc nhẹ tao nhã hài hòa, bất quá, Bắc Thần Quang Vũ một câu cũng nghe không hiểu.
“Ngươi nói cái gì?” Bắc Thần Quang Vũ lắc đầu, tỏ vẻ nghe không hiểu.
Thiếu niên lại leng keng thùng thùng như đánh đàn nói vài câu, nhưng thấy mắt Bắc Thần Quang Vũ trừng lớn long lanh, vẻ mặt mờ mịt, đành phải ngậm miệng, ánh mắt cũng rất nhu hòa nhìn hắn, cười cười, từ trong ngực lấy ra một cái vòng tròn nhỏ như nhẫn, nhẹ nhàng đeo vào ngón út tay phải của Bắc Thần Quang Vũ.
Chiếc nhẫn vậy mà vừa vặn. Thiếu niên mắt xanh vừa lòng gật đầu, mới rốt cục buông cánh tay vẫn không rời kia.
Bắc Thần Quang Vũ vươn tay, nhìn chiếc nhẫn trên ngón út dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, hình như là ngọc bích, ngón tay có cảm giác lành lạnh, mặt trên chiếc nhẫn còn tựa hồ khắc lại một vòng hoa văn cổ quái.
“Đây là tặng cho ta sao?” Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu nhìn thiếu niên mắt xanh hỏi, chỉ chỉ chiếc nhẫn trên ngón út.
Thiếu niên mắt xanh lại cười cười, cái gì cũng chưa nói.
Bắc Thần Quang Vũ khó hiểu, đang chuẩn bị hỏi thêm một câu, thiếu niên lại bỗng nhiên xoay một cái về phía góc tối trong phòng, sau đó Bắc Thần Quang Vũ nghe thấy được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng nến thấp thoáng, thân ảnh Bảo công công chậm rãi từ ngoài cửa đi vào.
Bắc Thần Quang Vũ vội vàng nằm xuống giả bộ ngủ.
Bảo công công vào nội thất, buông nến trên tay, đi vào trước giường, cẩn thận đắp kỹ chăn cho Bắc Thần Quang Vũ, sau đó nhẹ nhàng đóng một nửa cửa sổ che gió đêm, mới chậm rãi khinh thủ khinh cước cầm nến rời phòng.
Đợi Bảo công công đi rồi, Bắc Thần Quang Vũ mới lại từ trên giường ngồi dậy, nhìn kỹ chung quanh phòng, sao cũng thấy hình bóng của thiếu niên mắt xanh kia.
Nho nhỏ “Uy” thử một tiếng, chung quanh lại khôi phục im lặng, chỉ còn mấy trận côn trùng kêu vang.
Xem ra thiếu niên kia đi rồi.
Lại nằm lên giường, Bắc Thần Quang Vũ chuyển động chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, nghĩ tới vừa rồi phát sinh thật giống như nằm mơ, nhắm mắt lại, dần dần tiến nhập mộng đẹp.
Hết chương thứ hai mươi