Chương 23

Chỉ chớp mắt liền vào đông, trong đình viện Bảo Khánh cung, trừ một gốc cây mai ở góc sáng sủa còn nở hoa, đưa tới từng trận hương thơm ngát, hoa cỏ cây cối khác đều điêu linh héo rũ, một vài nhánh cây cây cối vươn ra dưới bầu trời trên bức tường đỏ, trong mắt Bắc Thần Quang Vũ, vẫn rất có một loại mỹ cảm nghệ thuật, nhất là trong trận tuyết bay đầu mùa, tuyết đọng trên cành khô lóe ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mùa đông, cho người ta một loại cảm giác trong suốt thông thấu thấm lạnh.


Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi từ từ bước đi thong thả ở hành lang đình viện, thường dừng lại theo mọi góc độ thưởng thức cảnh trí trong vườn nhà mình, hơi có chút vui vẻ tự đắc.


Này đã hơn một năm, vóc người hắn cao không ít, so sánh, đại khái cũng khoảng một thước bảy đi? Bắc Thần Quang Vũ đứng dưới một cây cột đo chiều cao của mình, trong lòng đánh giá độ cao đại khái.


Gen của thân thể này vẫn là không tồi, nhìn Hoành vương Hoành Vương phi cùng Bắc Thần Mặc Hoàn thì biết, hiện tại đang ở giai đoạn thanh thiếu niên phát dục, bình thường chú ý một chút dinh dưỡng cùng rèn luyện, nghĩ muốn cao gầy kiện mỹ cũng không phải việc khó; trên mặt cũng dần dần cởi bỏ cái loại khí chất non nớt của hài đồng, hình dáng chậm rãi bắt đầu rõ ràng lên, bất quá Bắc Thần Quang Vũ không phải quá toàn ý với khuôn mặt này, với hắn mà nói là quá mức vu nhu hòa xinh đẹp, nhất là một đôi mắt vừa to lại sáng ngời kia, lấp lánh động lòng người, ánh sáng lưu chuyển như chứa phong tình vạn chủng, dùng lời hắn mà nói, thì chính là “Sao lại hồn xiêu phách lạc đến như vậy chứ”.


Vuốt ve mai thụ hướng về phía góc đình viện, Bắc Thần Quang Vũ nghĩ thầm, tục ngữ nói ánh mắt là cửa sổ linh hồn, nếu để cho người khác nhìn thấy đôi mắt kia không phải sẽ cho rằng hắn thật lẳng lơ sao? Không được, như vậy thật sự là rất tổn hại hình tượng bản thân, không, kia căn bản là không phải hình tượng vốn có của mình. Tình trạng này phải sửa mới được.


Nghĩ đến đây, hắn sắc mặt nghiêm, xoay người, hai tay bắt lấy bả vai Bảo công công, chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Bảo công công, hỏi: “Ngươi xem, như ta thế này vẫn là thực nghiêm túc đứng đắn đi?”


available on google playdownload on app store


Bảo công công vốn đứng phía sau Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu hạ mắt bị hắn hành động thình lình như vậy làm hoảng sợ, ngẩn người, sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Vương...... Vương gia, ngài, ngài làm sao vậy?”


“Ngươi xem ánh mắt của ta, ” Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, cẩn thận xem xét biểu tình trên mặt Bảo công công, “Có nhìn thấy một loại...... Ách, một loại...... chính khí hay không?”


“Chính khí? Cái gì chính khí?” Bảo công công không hiểu ra sao, không rõ Bắc Thần Quang Vũ nói rốt cuộc là ý tứ gì, bất quá mặt gã chậm rãi tiếp xúc ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ dần dần đỏ lên, gục đầu xuống, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Vương...... Vương gia, có thể đừng nhìn tiểu nhân như vậy không...... Thiệt ngượng ngùng......”


Bắc Thần Quang Vũ vểnh tai nghiêm túc nghe hết câu, lập tức hai vai rũ xuống, khoát tay áo, quay lại mờ mịt nhìn đình viện hiu quạnh lãnh tình, sau một lúc lâu, mới lắc đầu, thấp giọng nói: “Hầy, xong rồi......”


Ngay tại đây có một chủ một tớ ngây ngốc đứng ở hành lang đình viện của Bảo Khánh cung. Khi đang lâm vào không khí cổ quái, từ cổng vòm ngoài đình viện, tiểu thái giám Quế Hỉ lại uỵch uỵch chạy vào, chạy đến trước mặt hai chủ tớ kia, hành lễ, nói: “Vương gia, Văn Đức điện Tể phụ đại nhân sai người đến thỉnh Vương gia đến Văn Đức điện một chuyến, nói là có việc thương lượng.”


Mộc Định Vân tìm hắn? Bắc Thần Quang Vũ nghi hoặc cùng Bảo công công nhìn nhau. Quận vương là không thể tham chính, càng đừng nói đến đi vào Văn Đức điện quản quân cơ trọng đại trong hoàng cung, trừ phi là phụng chỉ đế vương hoặc là có phát sinh sự kiện đặc biệt gì đó.


Mộc Định Vân lúc này cư nhiên chính thức như vậy, dùng chính là danh nghĩa Văn Đức điện thỉnh hắn đi, là có chuyện gì đã xảy ra sao?
Bắc Thần Quang Vũ nghĩ nghĩ, nói với Quế Hỉ: “Trước để người tới chờ một chút, ta đổi xiêm y liền đến.”
“Dạ.” Quế Hỉ lĩnh mệnh lui về phía sau.


Thay một thân triều phục chính thức, Bắc Thần Quang Vũ leo lên nhuyễn kiệu Văn Đức điện phái tới, một đường lảo đảo đi tới Văn Đức điện quản quân cơ trọng đại trong Bắc Nguyệt hoàng cung.


Hạ cỗ kiệu, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu gỗ đen chữ vàng trên cửa điện, đại môn màu đỏ thắm, hai bên là thạch sư vẻ mặt uy vũ túc mục.


Một tiểu thái giám từ trong điện đi ra đón, đi đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, làm lễ, khoanh tay cung kính nói: “Tiểu nhân Văn Đức điện Đồng An, tham kiến Trữ quận vương.”
Bắc Thần Quang Vũ nâng tay, nói: “Miễn lễ.”


Đồng An đứng dậy, nhẹ nhàng vung phất trần, làm ra hành độn thỉnh, nói: “Tể phụ đại nhân đã ở trong điện đợi ngài, thỉnh Trữ quận vương cùng tiểu nhân đến.”
Bắc Thần Quang Vũ hơi hơi vuốt cằm, theo sau Đồng An, đi vào Văn Đức điện.


Văn Đức điện có hai phần, phía trước là một phòng rất lớn, bố trí rất gọn gàng thanh nhã, trên mặt đất là thảm thật dày, trên tường treo mấy bức thi họa sơn thủy xa xưa, mấy bình hoa còn cắm hoa cỏ, lư hương tỏa ra huân hương an thần tĩnh tâm, cảnh vật rất là thoải mái bình yên, ở trong phòng bày vài ghế dựa, chắc là, nơi các vị nội các thủ phụ đại thần thương nghị quốc sự.


Xuyên qua đại sảnh, đi qua một cổng vòm hình tròn, sẽ tới phần thứ hai của Văn Đức điện, nơi này có vài phòng đơn, là thư phòng cho các đại thần nội các thủ phụ làm việc. Bắc Thần Quang Vũ theo Đồng An đi đến cuối hành lang dài, vào một gian phòng, Đồng An cung kính ý bảo Bắc Thần Quang Vũ đợi, liền nhẹ nhàng gõ cửa, báo cáo, đẩy cửa đợi Bắc Thần Quang Vũ đi vào xong lại nhẹ nhàng mà đóng lại.


Khi Bắc Thần Quang Vũ bước vào căn phòng thật rộng này, Mộc Định Vân đã mỉm cười từ sau cái bàn gỗ mộc đàn to bước ra đón, đang muốn hành lễ, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng cười khoát tay áo, nói: “Mộc đại nhân vẫn là không cần đa lễ.”


Mộc Định Vân ôn hòa cười, nói: “Vương gia mời ngồi.”
Bắc Thần Quang Vũ ngồi xuống ghế, tả hữu đánh giá một chút thư phòng thanh lịch sạch sẽ, cảnh trí thanh u, đơn giản lại thoải mái, gật gật đầu, nói: “Đây là thư phòng của Mộc đại nhân a, thoạt nhìn rất không tồi.”


Nghĩ hắn năm đó ở công ty lăn lộn lâu như vậy, cũng có một cái bàn công tác thôi, làm sao có một người một gian phòng như vậy! Bắc Nguyệt điều kiện làm việc vẫn là thực khiến cho người ta hâm mộ a!


Mộc Định Vân ngồi xuống ở một ghế dựa khác bên cạnh Bắc Thần Quang Vũ, vì hắn bày trà cùng một ít điểm tâm, giương mắt nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ vẻ mặt hâm mộ, không khỏi bật cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Lần này thỉnh Vương gia đến Văn Đức điện, quả thật là có chính sự thương lượng.”


Nghe được lời dạo đầu chuẩn bị bàn bạc chuyện chính sự, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng bày ra biểu tình nghiêm túc lễ độ, ngồi thẳng thân mình, hơi hơi nâng tay ý bảo, nói: “Mộc đại nhân mời nói.”


Nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ thiếu niên choai choai ra vẻ lão thành, Mộc Định Vân bên môi lại nhịn không được gợi lên mỉm cười, đôi mắt lại toát ra vài phần nhu hòa, hòa nhã nói: “Vương gia không cần quá mức nghiêm túc.” Dừng một chút, mới nói tiếp, “Ngày trước Phỉ Lạc truyền đến quốc thư, một tháng sau phái Tể Lãng hoàng tộc Thập tứ vương tử cùng Thập lục công chúa đi sứ Bắc Nguyệt.”


Bắc Thần Quang Vũ vừa nghe, trong lòng không khỏi liên tưởng đến chuyện Khuê tộc, thầm nghĩ, Phỉ Lạc phái người đi sứ Bắc Nguyệt, chẳng lẽ bọn họ là chạy tới tìm hải đồ kia? Nghe nói Phỉ Lạc hiện tại đang chuẩn bị cùng Nam Chiêu khai chiến, Phỉ Lạc vì tìm ra Khuê tộc kiến tạo hải thuyền cho bọn họ, tám phần cũng là muốn tìm được cơ mật hải đồ kia, không nghĩ tới bọn họ tin tức lại thật linh thông, cũng đã tr.a được đến nơi này.


Trong lòng tuy rằng sự tình xoay quanh liên tiếp, Bắc Thần Quang Vũ vẫn vẻ mặt bình tĩnh hỏi han: “Phỉ Lạc sao lại đột nhiên phái sứ giả đến đây mà?”


Mộc Định Vân hạ mắt, vân đạm phong thanh cười, nói: “Lần này Phỉ Lạc phái người đi sứ Bắc Nguyệt, một là kết minh, hai là liên nhân [Bàn quan hệ thông gia].“
“Liên nhân?!” Bắc Thần Quang Vũ trừng lớn mắt.


Kết minh có thể lý giải, trước mắt giữa sáu nước, có hải quân, có năng lực chiến đấu, trừ bỏ Phỉ Lạc cùng Nam Chiêu, chính là Bắc Nguyệt quốc thổ một mặt rừng biển. Nam Chiêu cùng Phỉ Lạc đã muốn giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, nhưng hai nước này lại quan hệ cùng Bắc Nguyệt khéo léo, Bắc Nguyệt thực lực của một nước cường thịnh, hải quân cũng rất mạnh, trận chiến này bọn họ không hy vọng Bắc Nguyệt chỉ ngồi bàng quang, nếu là lưỡng bại câu thương, không công để Bắc Nguyệt chiếm tiện nghi, cho nên đều đánh chủ ý muốn cùng Bắc Nguyệt xuống nước, song phương đều muốn mượn sức Bắc Nguyệt trở thành minh hữu, cường cường liên hợp, chia cắt đối phương.


Mà thái độ Bắc Nguyệt vẫn thực mịt mờ, vừa không áp sát Phỉ Lạc, cũng không thân cận Nam Chiêu, bất quá, nếu Bắc Nguyệt không tham dự trận chiến này, mặc kệ Phỉ Lạc cùng Nam Chiêu cuối cùng ai thôn tín ai, đều sẽ trở thành uy hϊế͙p͙ lớn nhất đối với Bắc Nguyệt có đường bở biển thật dài. Trước mắt Bắc Nguyệt hoàng đế Bắc Thần Mặc Hoàn còn xa tây cương bận chiếm Lan Chi, nếu là kết minh, thế tất phải phân ra tinh lực cùng đồng minh xuất binh tác chiến, hai bên chiến tuyến đều rất dài, chẳng những dễ dàng chiếu cố không kịp, còn có thể liên lụy lẫn nhau, ngốc tử mới khai chiến như vậy.


Liên nhân...... Chẳng lẽ, đây là lợi thế Phỉ Lạc mượn sức Bắc Nguyệt?
Mộc Định Vân tao nhã bưng ly trà uống một ngụm, nói: “Đúng, Phỉ Lạc vương Tể Lãng Đằng Hải cố ý đem Phỉ Lạc đệ nhất mỹ nhân Thập lục công chúa Tể Lãng Minh Nguyệt gả cho Hoàng Thượng.”


Bắc Thần Quang Vũ hạ lông mi thật dài, che khuất vẻ mặt đau đớn phức tạp nơi đáy mắt, có chút khô khốc hỏi: “Kia, không biết phụ hoàng nói thế nào?”


Mộc Định Vân buông chén trà, lạnh nhạt địa cười nói: “Một chữ, đà.” [Gin: “đà” có 3 nghĩa: 1. kéo, dắt; 2. buông thõng; 3. kéo dài, ngâm. Trong câu này ta nghĩ có thể là nghĩa 2 cũng có thể là nghĩa 3, hạ hồi phân giải =.=”, bất quá anh Hoàn tuyên bố 1 câu: “Bắc Nguyệt không cần hoàng hậu.” nên nàng công chúa này chỉ xuất hiện cho có thôi = =]


Bắc Thần Quang Vũ một ngón tay chống huyệt Thái Dương, một tay không ngừng gõ lên ghế, nghĩ nghĩ, hỏi: “Tha thế nào?”
Mộc Định Vân nhìn vào đôi mắt đen bóng xinh đẹp kia, nói: “Lần này còn phải thỉnh Vương gia hỗ trợ.”
“Ta?” Bắc Thần Quang Vũ chỉ chỉ cái mũi của mình.


Mộc Định Vân cười khẽ, nói: “Vương gia cùng Phỉ Lạc vương tử cùng công chúa tuổi xấp xỉ, lần này tất cả tiếp đãi Phỉ Lạc sứ giả ở Bắc Nguyệt, phải phiền đến Vương gia rồi.”
Hết chương thứ hai mươi ba






Truyện liên quan